Dương Tiêu sờ mũi: “Ông Bạch, eo của cô Bạch có bệnh ấn, tôi tới đây chữa trị vết thương. trên eo cho cô Bạch, không có ý gì khác!”
“À đúng rồi, tôi còn chuẩn bị một ít thuôc bô đề trên xe. Khi nào ông Bạch rảnh nhớ đun uông nhé!”
Nói xong, Dương Tiêu lầy một số thuốc bô lớn mà anh đã mua.
“Nhóc Dương, cậu có chắc là cậu NỚg có ý gì khác?” Ánh mắt Bạch Nguyên mang theo nghỉ ngờ nhìn đống thuốc bỗ lớn trong tay Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Đương nhiên!”
“Được rồi, được rồi, người tuôi trẻ các cháu, người già như tụi ông thật sự càng ngày càng không hiệu!” Bạch Nguyên Kiệt khẽ thở dài.
Bạch Du Tĩnh ngại ngùng nói: “Ong ơi, Dương Tiêu thật sự tới giúp cháu chữa vết thương trên eo, trong công ty không có kim bạc, vừa hay trong nhà ông đã chuẩn bị thứ đó từ trước, vì vậy cháu làm phiền Dương Tiêu về nhà với cháu!”
“Rồi rồi rồi, ông hiểu, ông hiểu!” Bạch Nguyên Kiệt bật cười.
Nói xong, Bạch Nguyên Kiệt nhìn đồng hồ vỗ trán: “Úi, nhóc Dương, lão Cung hẹn tôi đánh cò, chiêu đãi không chu đáo đừng thầy phiền lòng nhé. Người trẻ tuôi các cháu cứ việc chơi ở nhà, cứ việc chơi ở nhà, chơi vui vẻ, tôi phải đi ngay!”
Vừa dứt lời, Bạch Nguyên Kiệt đã đi nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhìn chằm chằm bóng lưng như bị chó đuổi của Bạch Nguyên Kiệt, Dương Tiêu đứng tại chỗ rất không nói nên lời.
Tôi… tôi thực sự không có gì với cháu gái của ông cải “Dương Tiêu, ngại quá, ông nội tôi là người như thết” Bạch Du Tĩnh nhăn nhó nói.
Dương Tiêu cười bắt lực: “Ông Bạch là người có khí chất, tôi quen biết ông ầy nhiêu năm như vậy, ông Bạch làm người như thế nào tôi vẫn biết rõ.”
“Ừ, anh không nghĩ. nhiều là được!”
Bạch Du Tĩnh chỉ cảm thấy hai má nóng bừng.
Dương Tiêu hoàn toàn không nghĩ nhiêu, bởi vì trong lòng anh có Đường Mộc Tuyết, không có người phụ nữ đẹp nào có thê thu hút được ánh mắt của Dương Tiêu.
“Anh đi theo tôi!” Bạch Du Tĩnh không dám nhìn thẳng Dương Tiêu nói nhỏ.
Dương Tiêu đi theo Bạch Du Tĩnh vào bên trong biệt thự của nhà họ Bạch.
Trang trí nội thất của biệt thự rất đơn giản, giản dị nhưng trang nhã, phù hợp với tính cách lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh.
Ở chính giữa sảnh có một bàn cờ, đây HữGiig như là nơi Bạch Nguyên Kiệt thường nghiên cứu cách chơi cờ vây.
Dương Tiêu đặt thuốc bổ xuống, Bạch Du Tĩnh đỏ mặt nói: “Ngày thường trong nhà chỉ có tôi và ông nội, còn chưa dọn dẹp, anh ngôi đi!”
“Đã rất sạch sẽ rồi!” Dương Tiêu cười nói.
Bạch Du Tĩnh rót một tách trà Phổ Nhĩ cho Dương Tiêu: “Ừm… cái đó, vừa nãy đồ chút mô hôi, tôi vào nhà tắm tắm rửa trước!”
“Cũng được, tôi sẽ nghiên cứu bàn cờ của ông Bạch!” Dương Tiêu đáp.