Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 91: Đã lâu không gặp




“Mứt quả hồ lô, mứt quả hồ lô ngon ngon, một đồng hai xâu ~!”

Một nữ tử thanh lệ thoát tục, tóc trắng phiêu phiền, hoàn toàn không thèm để ý đến đủ loại ánh mắt của người xung quanh, chỉ nắm tay nam tử tuấn mĩ như thần bên cạnh, khôn miệng nhỏ nhắn đỏ son khẽ cong lên, thần sắc có phần trẻ con nói “Thanh Y ca ca, Tiểu U nhi muốn ăn mứt hồ lô, huynh mua cho ta đi.”

Thanh Y nam tử cười dịu dàng, nói “U nhi ngoan, hôm nay muội đã ăn ba xâu rồi, ăn nhiều sẽ sâu răng đấy.”

Nghe vậy, nữ tử chu miệng, quay đầu đi chỗ khác, nói “Hứ, không quan tâm Thanh Y ca ca nữa, Thanh Y ca ca xấu!”

Không sai! Hai người này chính là Phượng Cửu U và Hoa Thanh Y!

Hoa Thanh Y rõ ràng là không lay chuyển được Phượng Cửu U, bất đắc dĩ thở dài, mua một xâu mứt hồ lô, đưa cho Phượng Cửu U.

Nhìn mứt hồ lô trong tay, Phượng Cửu U cười ha ha với Hoa Thanh Y, nói “Ta biết Thanh Y ca ca tốt nhất mà, tiểu U nhi thích Thanh Y ca ca nhất!”

Nghe vậy, Hoa Thanh Y đỏ mặt, tiện đà nhìn Phượng Cửu U, đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc hơi loạn của nàng, nói “Được rồi, như thường lệ, muội ở đây chờ, Thanh Y ca ca đi thăm ba vị trưởng lão rồi trở vè.”

Phượng Cửu u gật đầu, cắn một miếng mứt hồ lô, nói “Tiểu U nhi biết rồi, ba lão gia gia không thấy gặp tiểu U nhi, tiểu U nhi sẽ không vào đâu!”

Hoa Thanh Y nghe vậy, hơi ngẩn ra, lại cười cười, dặn lại “Nhớ đó, đừng đi lung tung nha.”

Phượng Cửu U nghiêm túc gật đầu, ngoắt ngoắt tay, nói “Đi đi, đi đi.”

Cuối cùng, Hoa Thanh Y đi tới khách đi3m đối diện mà cứ ba bước quay đầu lại một lần.

Phượng Cửu U thấy vậy, cười hắc hắc, cắn từng miếng mứt hồ lô, nói với lão nhân bán mứt hồ lô, nói “Lão bá bá, năm xâu nữa.”

“Nha đầu?!”

Phượng Cửu U nghe vậy, chỉ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, lại chẳng thể nào nhớ ra là ai, chỉ quay đầu lại nhìn, thấy được người tới, đầu đau nhói, liền quay đầu lại, nàng rất sợ đau, không muốn nhìn người nọ, vì nàng đau đầu!

Phượng Cửu U tiếp tục ăn mứt hồ lô của mình.

Kính vọt lên trước mặt nàng, hai tay bắt lấy bả vai nàng, nói “Cửu U, là nàng thật sao?”

Phượng Cửu U mở to mắt, dùng sức lắc đầu, muốn hất tay Kính ra “Người xấu, Thanh Y ca ca, người xấu!”

Nghe vậy, sắc mặt Kính ngẩn ra, nói “Nha đầu, nàng, nàng không nhận ra ta sao? Ta, ta là Kính mà!”

Phượng Cửu U dùng sức lắc đầu, nói “Không quen người xấu, không quen.”

Buông lỏng tay, Kính cụp mắt suy nghĩ, trước mắt một mảnh mông lung.

Phượng Cửu U ngước mắt nhìn thấy Hoa Thanh Y từ khách đi3m ra ngoài, liền chạy qua, núp vào lòng Hoa Thanh Y, rớt nước mắt.

“Thanh Y ca ca, có người xấu, tiểu U nhi sợ!”

Hoa Thanh Y nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, thấy được người tới, nhất thời ngẩn ra, lại cười ôn hòa, nói “Kính, đã lâu không gặp.” Lại cúi đầu, nói với Phượng Cửu U đang sợ hãi “U nhi, hắn không phải người xấu, hắn là Kính.”

Phượng Cửu U vẫn dùng sức lắc đầu, nói “Thanh Y ca ca, chúng ta về đi, ta sợ lắm.”

Nghe vậy, Hoa Thanh Y sững sờ, lại chỉ bất đắc dĩ nhìn Kính, đỡ lấy Phượng Cửu U nhũn hết cả chân ra, biến mất khỏi tầm mắt Kính.

“Vì sao?” Nhìn bóng lưng đã đi xa kia, môi mỏng khẽ lẩm bẩm.

Nghiên Yên phía sau khẽ thở dài, nói “Vì chuyện năm năm trước khiến nàng bị tụ máu, khiến cổ trung phản phệ. Khi tỉnh lại…” Nàng dừng lại một chút, nhìn Kính vẻ mặt đau khổ, nói “Nàng liền mất đi tất cả ký ức, thần trí chỉ ở mười tuổi.”

Nghe vậy, sắc mặt Kính ngưng lại, phun ra một ngụm máu tươi, ngất trên đất.