Trên núi hoang vu, cỏ dại sinh sôi.
Phượng Cửu U nhìn trên núi không một bóng người, sắc mặt cứng đờ, thầm nghĩ có phải là có người chỉnh mình không.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên, Phượng Cửu U xoay người lại nhìn, thấy được người tới, nhíu mày.
“Long Nhi?”
Long Nhi mỉm cười, nói “Còn nhớ ta sao? Không tệ nha, ta rất bội phục ngươi đó.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U càng nhíu chặt mày hơn, nói “Điều ngươi nói có thật không, sao mà chẳng có lấy một người vậy!”
Long Nhi mỉm cười, nháy mắt đã tới cạnh Phượng Cửu U, điểm huyệt câm và huy3t động của Phượng Cửu U.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không đụng tới một cọng lông của ngươi.”
Phượng Cửu U mở to mắt, rồi lại nhắm lại.
“Vô dụng thôi, pháp lực của ngươi thấp hơn ta, không giải được huyệt đạo đâu!” Long Nhi nhướn mày, nói.
Phượng Cửu U lạnh lùng nhìn Long Nhi một cái, lại nhìn đi nơi khác, tâm mắt ngưng lại.
Vì hai người ở phía xa chính là Kính và Tử Vân.
Gia hỏa này rốt cục là giở trò quỷ gì vậy, Phượng Cửu U nhìn Long Nhi, lại nhìn thấy người phía sau ra dấu mắt với Tử Vân, nhíu nhíu mày, lại nhìn Tử Vân, Tử Vân cũng gật đầu với Long Nhi, khi nhìn về phía nàng sắc mặt lại vô cùng đắc ý.
Kính đương nhiên đã nhìn thấy Phượng Cửu U, chỉ là ánh mắt hơi lóe lên, tiện đà nhìn về phía Long Nhi và Tử Vân, lạnh lùng nói “Các ngươi làm gì vậy?”
Tử Vân hơi run rẩy nói “Ta, ta không có.”
Kính nghe vậy, nhìn Long Nhi, chuẩn bị vận pháp thuật, đột nhiên nội thể lại không còn chút pháp lực nào. Nhíu mày, nhìn Tử Vân bên cạnh “Là chén trà sâm kia?”
Nghe vậy, thân thể Tử Vân càng run hơn.
Long Nhi một bên cười hắc hắc, giữ vai Phượng Cửu U, nói “Hắc hắc, cái này thì phải đa tạ Cửu U cô nương thông minh của chúng ta rồi, sao nào, Kính đại nhất, rất kinh ngạc phải không?”
Kính thấy Phượng Cửu U không nói gì, cho rằng nàng ngầm thừa nhận, sắc mặt trầm xuống, nói “Ngươi” lại không nói tiếp nữa.
Phượng Cửu U vì Long Nhi bóp vai mình, hướng mặt về phía Long Nhi, phía xa nhìn thì là một bộ chột dạ.
Long Nhi đỡ Phượng Cửu U ngồi xuống đất, lùm cỏ che bớt khuôn mặt của Phượng Cửu U, Long Nhi dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói “Tiểu U, cảnh tiếp theo có hơi máu me, ta sẽ không để ngươi hoảng sợ đâu.”
Phượng Cửu U nghe vậy, kinh sợ nhìn Long Nhi, trong mắt đã ngấn nước mắt, nhắm chặt mắt lại, cố gắng giải huyệt đạo.
Kinh nghe vậy, muốn nói gì nhưng thần trí lại có chút không ổn.
Long Nhi giơ trường cung lên, mỉm cười, cánh tay chầm chậm kéo ra sau, lại chầm chậm thả ra.
Trước khi Kính mất đi ý thức, chỉ thấy Tử Vân chắn trước người mình, che kín tầm mắt của mình, ngay sau đó nghe thấy tiếng mũi tên c ắm vào da thịt.
Long Nhi nhìn nữ chân bị mũi tên đâm trúng trước mắt, ngẩn ra, nói “Đồ điên.”
Phượng Cửu U nhìn mũi tên cắm trên ngực mình, khẽ mỉm cười, rồi ngã trên đất.
Long Nhi xùy nhẹ một tiếng, lẩm bẩm “Thật đúng là mất hứng, vốn không muốn giết ngươi, thôi vậy, đi giải quyết hai người kia trước đã.”
Tử vân thấy Long Nhi dần tới gần, khóc òa, quỳ xuống trước mặt Long Nhi, gào to “Cầu xin ngươi, tha cho ta đi!”
Long Nhi nhìn nữ nhân trước mắt, khịt mũi một cái, bắn từng mũi tên về phía tim Tử Vân, lại đột nhiên lệch hướng giữa đường, bắn trúng cánh tay Tử Vân, Long Nhi thấy thế, nhìn xung quanh.
“Đủ rồi đấy!!!” Hoa Thanh Y xuất hiện trước mặt Long Nhi.
Nói xong, hắn sững sờ, sắc mặt bối rối, lảo đảo chạy về phía Phượng Cửu U.