Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ

Chương 8




15

Bây giờ Giang Chấp 2000 tuổi, 500 tuổi bị đuổi ra ngoài, cùng Hoè Mộc ở trong động hồ ly hơn một ngàn năm.

Anh không thích ra ngoài, lần cuối anh đến nhân gian là thời kỳ phong kiến.

Khi đó lễ giáo phong kiến nghiêm ngặt, Nho giáo cầm quyền, hồ ly biến thành người, ở trần gian vài năm, cảm thấy vô vị nên về lại.

Thế cho nên tư tưởng của anh còn dừng lại ở thời điểm đó.

Nam nữ có sự khác biệt, không nên chạm thứ vô lễ, hơn nữa một người chậm tiêu thiếu tình cảm như anh, giống cái duy nhất hồ ly tiếp xúc trong hai ngàn nắm, là hoa yêu vừa biến hình ngoài động hồ ly.

Hoa yêu thích anh, lao tới ôm lấy anh, khiến anh sợ đến mức đá người ta ra ngoài.

Sau đó anh liền đưa ra một quy định ngoại trừ Hòe Mộc thành tinh thì trong động không được phép.

Lần hai ra ngoài là vì anh đã hơn hai nghìn tuổi, khí tục trong người quá nặng, cần hóa thành nguyên hình tu luyện.

Trước sự xúi giục của Hoè Mộc, con cáo thả một cái đuôi lớn ra.

Vì vậy, lần đầu tiên anh gặp một cô bé loài người.

Anh thờ ơ với những biến hóa nghiêng trời lệch đất của trần gian, chỉ cảm thấy cô nương mới năm sáu tuổi, lực lôi cái đuôi anh rất mạnh.

Anh cắn cô một cái, cô khóc, mới buông tay.

Nhưng anh cảm thấy cô khóc dữ quá, ngậm một bông hoa tặng cô, cô sẽ không khóc.

Hồ ly quay về, hoàn thành lần biến hóa đầu tiên.

Cần ba lần.

Nhưng mỗi lần như vậy trí nhớ sẽ mất đi khi hóa thành hồ ly, ký ức của những người gặp anh cũng sẽ bị xóa sạch.



Hai lần còn lại, anh gặp lại cô.

Lần một, cô bé mười hai tuổi, đôi mắt hạnh ngấn nước, bởi vì lạc đường ngồi xổm dưới đất mà khóc.

Hồ ly vốn chạy đi, lẽ ra không nên quan tâm, nhưng anh cảm thấy cô khóc dữ quá, quay xe cắn vạt áo cô rồi đuổi về nhà.

Lần 2, cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi, lần này cô không khóc, nhưng bị mấy tên côn đồ chặn lại xin phương thức liên hệ.

Theo lý thuyết anh cũng không quản, cũng không cần thiết mấy.

Nhưng anh vẫn dừng lại, có lẽ vì cảm thấy cô gái tốt như vậy không xứng với tên sống tạm bợ.

Vì thế mấy tên côn đồ nhìn thấy ánh mắt anh giận dữ, tưởng anh bị bệnh ch.ó dại nên bỏ chạy.

Con cáo không nói gì, nhưng ít nhất sự việc được giải quyết.

Lần này cô gái nhìn chằm chằm vào anh, rụt rè bước tới, chạm vào đầu anh.

"Cám ơn mày nha."

Nói xong, cô gái bỏ đi không thèm nhìn anh một cái, như thể anh chỉ là một con cáo tùy tiện giúp người.

Anh im lặng một lúc rồi quay lại hang cáo, quên hết ký ức này.

Nhưng sau đó, anh đột nhiên có một khát vọng mãnh liệt muốn đi ra ngoài.

Vì vậy, con cáo có tên, có thân phận, là Giang Chấp.

Chấp trong cố chấp, cố Chấp với cái gì, anh không nhớ nữa.

Nhưng sau đó, Hoè Mộc gõ anh một gậy: "Con cáo ng.u xuẩn! Vợ mất đến nơi rồi kìa, mấy người còn do dự bày tỏ hả!

"Cô ấy chỉ muốn cậu đối xử tốt với cô ấy, cậu thì tích tiền cưới vợ, chờ cậu góp xong, cô ấy không cần cậu nữa!”

Giang Chấp không hiểu tình yêu.

Thẳng đến khi Hứa Ý Hoan nói lời chia tay, anh không biết nó là gì, lên tra baidu, thì mới tá hỏa phản ứng lại.

Cô không cần anh nữa.

Vì thế anh sốt ruột, không trấn áp yêu lực, dùng tốc độ nhanh nhất đến quán bar, có khiêng cũng phải khiêng cô về.

Cho dù anh mất trí nhớ hết lần này đến lần khác, anh cũng không thể thoát khỏi muốn được gần gũi cô, số mệnh bị cô hấp dẫn.

Số mệnh của hồ ly, là người trong lòng.

16

"Con cáo ngu ngốc bị phong kiến tiê,m nhiễ.m nghiêm trọng rồi, nghĩ rằng nếu thích thì sẽ cưới cô, hắn còn chưa gom đủ tiền cưới vợ đâu.”

"Hắn rất ngu ngốc, đến cả dỗ dành cô còn không biết dỗ nữa là, cô thì ngại hắn đứng đắn, hắn lại không dám quá phận với cô, trừ phi ép tới mức yêu văn hiện ra, mới dám làm càn với cô một chút”



Trong đầu còn hiện lên lời phỉ nhổ của Hòe Mộc.

Tôi ngồi trong sân, có chút tức giận.

Chẳng trách Giang Chấp có lúc tràn đầy tính xâm lược.

Con cáo ngu ngốc.

Đột nhiên một bàn tay hiện lên trước mắt tôi, mang theo mùi hoa hòe quen thuộc.

Tôi quay người, không ngẩng đầu ôm lấy anh: "Tỉnh rồi à? Con cáo ngu ngốc."

Giang Chấp có chút kinh ngạc: "Sao đột nhiên.......chủ động như vậy?"

"Không chủ động, chờ cái sự tâm cơ của anh về à?"

"Hứa Ý Hoan, anh không ngu ngốc, " anh cụp mắt xuống, "Anh...... Thiếu tình cảm, Hòe Mộc chắc là nói cho em rồi?"

"Ừ."

Tôi dùng hai tay ôm chặt eo anh, âm thanh rầu rĩ: "Tại sao không nói sớm? Nếu không phải ngày đó yêu văn không thể trấn áp, anh thật sự có ý định để em chạy sao?"

"Không có, sẽ không đâu."

Giang Chấp thấp giọng nói: “Nếu em thật sự chạy trốn, anh có thể...... Quên đi, anh cũng không biết sẽ thế nào."

"Ừ, quên đi."

Tôi than thở một tiếng, hỏi: "Góp tiền cưới vợ thế nào rồi?"

Bên tai con cáo nào đó hiện lên một vệt hồng: "Sao cái gì Hòe Mộc cũng nói vậy."

Tôi lầm bầm hai tiếng: "Nếu không? Anh còn muốn tích góp bao lâu, tích góp mấy ngàn năm à?"

"Không có, " Giang Chấp im lặng, “Anh bắt đầu chưa lâu.”

"Vậy là bao lâu?"

"Là sau khi gặp em, anh mới bắt đầu tích góp."

Trước khi gặp em, mọi thứ trong mắt anh thật buồn tẻ.

Ngay cả sau khi bị bộ tộc của mình đuổi ra ngoài, phải mất một thời gian dài anh mới nhận ra, rất buồn.

Nhưng khi em xuất hiện, nhảy nhót hoạt bát xâm nhập thế giới của anh.

Như thể mọi thứ không màu trong mắt anh đều là điềm báo trước khi gặp em.

17



Sau nhiều lần đòi hỏi của tôi, Giang Chấp cuối cùng quyết định thay chuông bạc thành khuyên tai, đeo trên người tôi.

Tôi tức giận: "Anh không sợ ngày nào đó em cáu kỉnh ném nó, anh sẽ ngỏm đó."

Anh lắc đầu: "Sẽ không đâu."

"Bởi vì người anh thích, không thể làm hư nó."

Sau đó, tôi và Giang Chấp đính hôn.

Anh đeo nhẫn cho tôi, trên đó có hoa văn cổ kính mà yên tĩnh, giống như thần chú, lại giống như họa tiết.

Sau khi đeo, gần như chưa bao giờ tháo xuống.

Phải rất lâu sau, con cáo nhỏ mới biết mua nước tương*, nhìn dung mạo không lão hóa của mình, thì mới biết được.

*Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường".

Tuổi thọ con người đối với yê.u quá.i chẳng qua là thoáng một cái chớp mắt.

Nhưng trong mắt Giang Chấp, thời gian sống thọ như tiên là quá dài.

Cho nên, anh chia cho tôi.

Tôi trở thành nhân loại đầu tiên ở cùng cửu vĩ hồ.

Thành sợi tơ tình cảm còn thiếu trong cuộc đời anh.

Nhân gian thì ồn ào, bồng lai tiên cảnh thì yên tĩnh, một mình hồ ly cô độc chờ đợi ngàn năm, cuối cùng đặt một cái bẫy vụng về, chờ một cô gái đến yêu anh.

Từ nay về sau, vạn vật trong mắt anh, như sống lại.

- ------hoàn-------