Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ

Chương 7




13

Tôi bắt đầu nhận đơn phiên dịch cả ngày lẫn đêm.

Những năm qua, tôi tiết kiệm được nhiều tiền nhờ công việc bán thời gian và học bổng, việc bận rộn khiến chúng tôi ít có thời gian gặp nhau, sợ con cáo lại hắc hóa, tôi dọn qua căn hộ của anh.

Ga trải giường trong phòng tôi được thay một lần, mềm mại, cực thoải mái.

Chỉ là con cáo nào đó không ở đây thôi.

Nói là ở bên anh, nhưng tôi đến đây mấy ngày, Giang Chấp chỉ ở buổi tối thôi.

Hôm nay, ngay cả buổi tối còn chưa về, nhưng trong tủ lạnh có chuẩn bị sẵn đồ ăn cho tôi.

Anh nói anh có chút chuyện riêng, nên tôi không hỏi.

Ngủ một mình vào ban đêm như thường lệ.

Tôi có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ, có một con cáo luôn dõi theo tôi.

Tôi đi đâu, nó đi đó, tôi đi sai đường, nó lại cắn vào gấu áo kéo tôi lại.

Rất tuyệt nhưng có chút thúi.



Hình ảnh chuyển cảnh, tôi thấy Giang Chấp.

Anh quay lưng về phía tôi, áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, tôi gọi anh, anh chậm rãi quay người lại, nhưng khóe môi có vết m.áu.

Sau đó tôi sợ tỉnh lại.

Tiếp theo, trên mắt cá chân xuất hiện chuông bạc đang dần nóng rực, chưa bao giờ nóng đến thế.

Nhịp tim bắt đầu đập nhanh, tôi cảm thấy rất bất an.

Thế là tôi nhanh chóng mặc quần áo, chạy ra ngoài.

Tôi đi đến ngọn núi phía sau công viên, lối vào động hồ ly.

Tiếng chuông bạc vang lên lanh lảnh, đập mở cổng động tiên.

Một cảnh tượng khác hiện ra trước mắt tôi.

Cây hoa hòe cao lớn dường như đã chế.t héo một đêm, trụi lủi, hoa trong sân rũ xuống, úa vàng.

Mà giữa sân, trên con đường lát đá xanh, có một người đang nằm.

Là Giang Chấp.

Tôi lập tức hoảng sợ, lao tới ôm chặt lấy anh: "Giang Chấp! Sao vậy anh? Xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói chuyện đi!"

"Anh đừng dọa em Giang Chấp, anh tỉnh lại đi!"

Lúc này anh đang ở dạng con người, cả người cuộn tròn.

Như nghe thấy tiếng tôi gọi, anh từ từ mở mắt.

Tôi vui vẻ nói: “Anh sao vậy? Em đỡ anh về nghỉ ngơi nha, anh......"

"Cô đừng gây sức ép cho hắn, nếu không hồ ly sẽ chết."

Một giọng nói có chút trẻ con vang lên.

Tôi quay đầu lại, là một chàng thiếu niên tuấn tú.



Hắn buộc tóc đuôi ngựa, miệng ngậm hoa hòe, giây tiếp theo thì xuất hiện bên cạnh tôi.

“Mang hắn vào,” Chàng thiếu niên nhổ hoa ra, “Ta là cây hoa hòe già kia, ta có thể cứu hắn."

14

Chàng trai tên là Hòe Mộc, lớn tuổi hơn động tiên.

Hắn không nói tại sao Giang Chấp lại ngất xỉu mà chỉ nhờ tôi chăm sóc anh.

Tôi nhìn thấy một vết thương đẫm máu trên ngực trái của Giang Chấp.

Tiếp theo, lúc ra khỏi động tiên thì nhận được tin gã cậu đã xuất viện, cứ như phục hồi kỳ tích vậy, với số thẻ ngân hàng của tôi đã chuyển tiền cho họ.

"Má.u trong tim* của hồ ly, có phải rất quý giá đúng không?" Tôi hỏi Hòe Mộc.

*tâm đầu huyết chỉ là má.u tinh túy trong tim, xét theo tâm linh thứ này thường thấy trong tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn, nhân vật chính có thể dùng chút ma lực lấy nó ra, có thể hiểu là trái tim chân chành.

Xét theo y học là tim là một trong những cơ quan quan trọng bậc nhất trong cơ thể con người, nó bơm oxy và máu giàu chất dinh dưỡng đi khắp cơ thể để duy trì sự sống

Thiếu niên không chút để ý cười cười: "Nếu không thì? Là trân bảo không nhất thì cũng nhì trong thiên thượng nhân gian*, là thứ có thể cải tử hoàn sinh."

*thiên thượng là trên trời, nhân gian là trần gian, thường ẩn dụ những tình huống hoàn toàn khác nhau

“Vậy trên thân người thì sao?”

Tròng mắt Hòe Mộc chuyển động: "Đương nhiên...... Nhưng con người, khí đục* quá mạnh, nên cần lượng lớn, cũng cần độ tinh khiết, khó mà làm."

*có những sau: chất xì hơi, thô tục, nếp sống không tốt

Tôi liền biết cái gì rồi.

Giang Chấp vẫn đang hôn mê, mất nhiều má.u, nhưng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần chăm sóc là khỏe lại.

Buổi tối, tôi giúp Hoè Mộc coi thuốc, ngồi trong sân.

Chiếc bàn bệt dưới gốc cây hoa hòe vẫn còn đó, nhưng tranh thủy mặc không ở đó.

Hòe Mộc xuất hiện nói với tôi: “Cái chuông dưới chân cô là do con cáo kia đeo phải không?”

"Phải, có gì sao?"

“Chậc, chậc,”

Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, "Thật không hỗ là con cáo vô tri thiếu tình cảm chuyện quái gì cũng làm được, người ta dâng số phận dụ dỗ cô ngại không đủ, nên hắn làm thành cái chuông, còn đeo lên chân* cô, đeo trên cổ(*) thì ta có thể hiểu chút."

*Lắc chân là biểu tượng của vòng tròn không có điểm đầu và điểm cuối, trong tình yêu, khi người con trai tặng cho bạn gái mình một chiếc lắc chân mang ý nghĩa tình yêu mà bạn trai dành cho mình là mãi mãi, luôn muốn giữ bạn ở bên cạnh.

(*)tặng dây chuyền cho bạn gái mang ý nghĩa mong muốn tình yêu của hai bạn luôn gắn kết lâu bền, ai biết thì cmt nha, chứ cái đứa hơn chục nồi bánh chưng chưa ny nên từ chối hiểu.

Tôi ngẩn ra: "Anh nói cái gì?"

Hòe Mộc cau mày: "Chẳng lẽ cô không biết sao? Chiếc chuông dưới chân cô chính là số mệnh của con cáo, bây giờ cô đang nắm giữ quyền sinh t.ử của hắn ấy, cô không thích thì hắn chế.t.

"Chậc, thiếu tình cảm, không biết yêu là gì, khi cha mẹ hắn mất, bị đuổi ra ngoài, hắn cũng không khóc, nên mới theo ta, 2 con người lẻ lỏi sống ở đây.”

"Mấy ngàn năm qua, hắn vẫn như khúc gỗ, may mà hắn dẫn cô về đây, nếu không ta cho rằng hắn có động cơ không trong sạch với ta. Nhưng mà ta đoán chắc cô sẽ sợ, con cáo ngu xu.ẩn đi theo cô hơn hai mươi năm, liên luỵ cô mất trí nhớ ba lần, nhân lúc hắn hôm nay không ở đây, ta sẽ kể cho cô nghe”.

Mất trí nhớ?

Theo tôi hơn hai mươi năm?

Hòe Mộc lại thở dài, nói: “Cô gái, con cáo vô tri đó, cho dù ra sao cô đừng vô tri như hắn."