Hồ Ly Phu

Chương 7




Giang thiếu gia di tình biệt luyến, Giang thiếu phunhân giận dỗi bỏ đi.

Đây là đề tài mới của dân chúng nơi trà dư tửu lậu.

Tô Li Lạc thân là khách do Lăng Thanh Tuyết mời đến,lại trở thành hồ ly tinh phá vỡ nhân duyên của người khác, thân phận tiểu tamcủa cô nổi tiếng khắp Dương Châu.

Đương sự lại chẳng chút để ý tới danh tiếng ngày càngxấu của mình, không những thế còn châm dầu vào lửa, khơi gợi trí tò mò củangười xung quanh, ngày ngày đều lui tới, quẩn quanh chọc phá Giang Tùy Vân.

Một màu đỏ chói mắt quen thuộc vừa in vào mắt, một thânảnh thướt tha xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa sổ phòng thu chi.

“Muội phu,hôm nay không ra ngoài à.”

Ngườiđang vùi đầu vào sổ sách đối với lời “chào hỏi” của cô, mắt điếc tai ngơ.

“Vừa đượcviệc đã vứt bà mối ra sau đầu,” ngữ khíTô Li Lạc đầy thương cảm, nói tiếp: “Làm người không nên vô tìnhnhư vậy.”

“Cảmơn.” – giọng Giang Tùy Vân hờ hững vang lên sau chồng sổsách.

“Tuyết muộirời đi bao nhiêu ngày, mặt ngươi liền thối bấy nhiêu ngày, bộ tỷ tỷ ta nhìn rấtđáng ghét sao?” – cô chỉ gà mà nói vịt.

“Nàng khôngtừ mà biệt.”

Ngheđược sự giận dỗi trong giọng hắn, tâm tình Tô Li Lạc sảng khoái hẳn, cười tothành tiếng. Mỹ nam tử ai oán trong khuê phòng, rõ ràng cũng là một loại cảnhđẹp ý vui.

“Muội muộitặng một tuyệt thế mỹ nhân là tỷ tỷ đây cho đệ, đệ còn bất mãn gì nữa, khôngbằng chúng ta tìm thời gian khoái khoái hoạt hoạt với nhau nhé?”

“TôLi Lạc…” – một quyển sách ném ra thay cho câu trả lời.

Nhẹ nhàng tóm được, lại tiện tay trả lại trên bàn chohắn, nàng lấy tay áo che miệng, cười ha hả, ánh mắt hồ ly nheo nheo, “Giangđại thiếu gia, đệ thật quá sức câu nệ tiểu tiết, người không phong lưu uổngthời niên thiếu, uổng phí điều kiện tốt mà ông trời ban cho đệ, sống chết chỉvới một nữ nhân, chẳng phải nhân sinh rất không thú vị sao?”

“Khinương tử ở đây, sao cô không nói những lời phóng đãng như thế đi?”

Nụcười của Tô Li Lạc càng mở rộng, “Ai a, đệ cũng biết cặp songđao của Tuyết muội lợi hại, tỷ tỷ ta đây cũng không dở hơi tự chuốc phiền toáivào người, chọc cho cô ấy ngàn dặm đuổi giết đâu à.”

GiangTùy Vân nghe vậy, hiểu ý cười. Chuyện năm đó đối với Tô đại mỹ nhân rõ ràng khôngphải là đả kích nhỏ nha.

“Giang đạithiếu gia, đệ như vậy thật sự quá đáng nha.”

“Tôcô nương thấy sao?”

“Tỷtỷ ta đây thấy không nên uổng phí mỹ danh “ác phụ”đang mang trên lưngnữa rồi nha.” – hùng hổ tuyên bố.

“Nương tử nhàtại hạ chưa bao giờ so đo như thế.”

“Côấy là nương tử của ngươi, không phải là ta.”

GiangTùy Vân giật mình, gật đầu. “Đúng vậy, đúng vậy, quả nhiên nương tử nhàmình vẫn là bậc tri kỷ.”

Tô LiLạc lại bị chọc tức.

Nhưng mà, dễ dàng nhận thua như vậy, dứt khoát khôngphải tác phong của Tô Li Lạc.

Đôi mắt đẹp vừa chuyển, chân đã nhẹ nhàng chuyển động,nháy mắt đã vọt đến bên người hắn.

Giang Tùy Vân cả kinh, định nghiêng người né nhưngkhông kịp.

Đôi tay ngọc nắm cằm hắn, nở nụ cười vô cùng bất hảo,từ từ, từ từ tiến lại gần.

Giang Tùy Vân muốn tránh, nhưng một phân cũng khôngthể nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ bất mãn.

“Tô cô nương,đừng đùa mà, nương tử mà biết, tại hạ sẽ thật thảm đó.” – vẻ mặt lo lắng, chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả, sắcmặt hắn đã trở nên trắng bệch.

“Tô, Li,Lạc!” – mỗi chữ được nhấn giọng, nhưnhững mũi tên sắc bén xé gió phóng vào mỹ nhân xinh đẹp đang khoái trá vì chọcghẹo được người khác.

Tô Li Lạc y như phải bỏng, vù một cái đã đứng cách xamột khoảng, chớp chớp đôi mắt câu hồn người, nhìn người ngoài cửa sổ, cười cườilấy lòng: “Muội muội, muội về lâu chưa?”

Đứngngoài cửa sổ, xiêm y một màu đỏ tía, thiếu phụ mặt lạnh như sương kia khôngphải Lăng Thanh Tuyết thì ai trồng khoai đất này.

Giang Tùy Vân mặt trắng bệch, nghiêm trọng thấy rõ,muốn mở miệng giải thích lại không biết nói sao cho rõ. Như thế này có tính làbị bắt gian tại giường không vậy?

Hắn nghĩ nàng sẽ phẩy áo bỏ đi, không ngờ nàng lạinhảy vào.

Chẳng lẽ người giang hồ đều không thích vào phòng bằngcửa lớn sao?

“Nương tử __” – hắn rốt cuộc cũng mở miệng được, nhưng dù trong đầucó thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đôi khi người ta rất tintưởng những chuyện mắt thấy tai nghe, tai tiếng năm đó Tề Hạo Vũ dính phải cũnglà như vậy.

Lăng Thanh Tuyết một cái liếc mắt cũng không thèm chohắn, từng bước vững vàng lại gần Tô Li Lạc đang lùi dần, lùi dần ra sau.

“Muội muội,muội muội,… Chuyện gì cũng từ từ rồi tính, tỷ chỉ đùa một chút, không phải cógian tình gì với muội phu, thật sự, thật sự, tỷ có thể thề với trời mà…”

“Khôngphải chuyện gì cũng đem ra thề thốt, trên đời này cũng chẳng có lắm kẻ phụ lòngbạc tình như vậy đâu.” – giọng LăngThanh Tuyết lạnh buốt.

Mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn đầy người Giang Tùy Vân.

Tô Li Lạc cắn răng nhận mệnh, “Muội nóiđi, tỷ phải làm sao thì muội mới tin?”

Ánhmắt Lăng Thanh Tuyết lạnh như băng, chậm rãi nói: “Hắn đang ở cách thành ba dặmvề hướng nam, đi gặp hắn.”

Lầnđầu tiên Giang Tùy Vân thấy nỗi phẫn hận cùng sắc mặt trắng bệch của Tô đại cônương, đột nhiên hiểu được nữ tử từ lời nói đến hành động đều ưa bỡn cợt chọcghẹo người khác đến mức thoạt nhìn phóng đãng này cũng có những bí mật khôngmuốn người khác biết.

Giọng Tô Li Lạc căm giận: “Lăng ThanhTuyết, muội đã hứa không đề cập đến chuyện này.” – chuyện giữa nàng và Dạ Kiêu, Lăng Thanh Tuyết cũngbiết là ngoài ý muốn, cũng đã từng hứa sẽ không nhúng tay can thiệp vào, vậy màbây giờ lại làm vậy.

Lăng Thanh Tuyết hừ lạnh: “Tỷ cũng đãnói sẽ không ra tay với Giang Tùy Vân.” –nàng có lời hứa cần phải giữ, chẳng lẽ cô ấy không có à?

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Cuối cùng, Tô Li Lạc oán hận dậm chân, lắc mình bay rangoài, từ xa lưu lại một câu, “Lăng Thanh Tuyết, muội điên rồi.”

LăngThanh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn về hướng cô ta biến mất, không nói gì.

Giang Tùy Vân không dám manh động, mặc cho mồ hôi lạnhđã thấm ướt toàn thân.

Không biết qua bao lâu sau, giọng thê tử nhà hắn mớikhôi phục độ ấm ban đầu, “Quần áo ướt đẫm rồi kìa, thay ra đi.” – sau đó liền nhẹ nhàng, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Phản ứng đầu tiên của Giang Tùy Vân là kinh ngạc, sauđó là bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng là mừng rỡ như điên, từ sau bàn nhảy lên,vội vàng đuổi theo.

“Nương tử,đợi ta với.”

~~~~~***~~~~~

Hơi nước đầy phòng, một thân hình mạn diệu ẩn ẩn hiệnhiện sau tấm bình phong trong suốt như thủy tinh.

Hắn nhìn nàng cởi từng món đồ một, xoay người dùngkhăn quấn mái tóc dài ngang lưng, vấn lên đỉnh đầu, cuối cùng cởi dải khăn baongực, một đôi vú tròn trịa nảy ra, làm lửa dục của hắn vốn đã nhen nhóm càngbùng lên mạnh mẽ.

Ngay lúc Lăng Thanh Tuyết chuẩn bị bước vào thùng tắm,một đôi tay từ đằng sau ôm nàng rời xa thùng tắm, cách một lớp quần áo, nàngvẫn có thể cảm giác được người phía sau kịch liệt hô hấp, cơ thể nóng hừng hực.

“Nương tử, tarất nhớ nàng.”

Tayhắn phối hợp với lời nói, chuyển từ thắt lưng tinh tế sang hai đỉnh tuyết phongtròn trịa cao ngất, những nụ hôn dài nồng thắm cũng rơi trên chiếc cổ bạchngọc.

Song chưởng của Lăng Thanh Tuyết vươn ra sau ôm đầuhắn, ngã vào trong lòng hắn, dịu dàng thở gấp.

Hai người tiếp tục dây dưa, rồi đổ xuống giường, tấmmàn mỏng được thả xuống, tay vòng qua cổ hắn, chủ động đón nhận hành động cùngnhững lời yêu thương của hắn.

Giang Tùy Vân nâng cặp mông ngọc lên, dùng sức tiếnvào, bắt đầu điệu vũ quen thuộc.

Từ khi thê tử bị thương, phu thê đã lâu lắm chưa sinhhoạt vợ chồng, vì thế không cần biết tại sao hôm nay thê tử lại chủ động nhưvậy, trước mắt hắn cứ giải tỏa nỗi khổ tương tư cái đã.

Khi hắn bắn toàn bộ tinh hoa vào cơ thể nàng xong, haingười cùng lên đỉnh, hai bàn tay đan chặt vào nhau, cùng đợi khoảnh khắc tuyệtvời trôi qua.

“Nương tử…” – hắn dịu dàng lẩm bẩm.

“Hở.”

“Tamuốn không đủ nàng.” – hắn hôn môi nàng, lời nói mơ hồ không rõ ràng.

Lăng Thanh Tuyết chủ động cọ xát thân thể hắn, dụ hoặchắn, khiến hắn động tình.

Giang Tùy Vân như lửa cháy được tiếp thêm củi, tận lực“làm việc”, hai người âu yếm mãi đến nửa đêm canh ba gà gáy, hắn mới sức cùnglực kiệt ngã xuống thân thể nàng, thở dốc.

Nương tử nhà hắn hôm nay rất nhiệt tình, quả thật muốnmạng hắn mà.

“Giang TùyVân,” Lăng Thanh Tuyết dán trên ngực hắn,nhỏ nhẹ thì thầm, “Thiếp rất vui, chàng không bị Tô Li Lạc dụhoặc.”

Tronglòng Giang Tùy Vân thoáng giật mình.

Nàng nói tiếp: “Chống cự với vưu vậtthế gian như Tô Li Lạc, đối với nam nhân mà nói là một loại thử thách quá lớn.”

Hắnbất giác tức giận. Hóa ra nàng đang thử hắn sao? Dù bọn họ đã có một đứa conxinh xắn đáng yêu.

“Sao chànglại không động lòng?” nàng nhẹ nhàng vẽvòng tròn lên ngực hắn.

“Vì tronglòng ta chỉ có nương tử, từ khoảnh khắc chiếc khăn hỉ kia được nhấc lên, duyêntrời đã định ta cả đời này chỉ yêu duy nhất một người.” – ôm chặt nàng, hắn nhẹ nhàng mà kiên định nói.

“Giang TùyVân,” nàng nhẹ nhàng gọi, ngẩng đầunhìn hắn, vươn tay xoa xoa mặt hắn, ánh mắt say đắm, “Từ khi bịvị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội, thiếp đã không còn tin tưởng vào namnhân, dù đã thành người của chàng, làm thê tử của chàng, nhưng thiếp vẫn như cũkhông thể tin chàng, nỗi lo được lo mất cứ quẩn quanh trong mắt, lởn vởn trongđầu, cho đến khi chứng kiến cảnh vừa rồi mới có thể yên tâm.”

GiangTùy Vân nhìn thê tử không nói.

Khóe miệng Lăng Thanh Tuyết khẽ nhếch, lúm đồng tiềnẩn hiện,“Thiếp nghĩ kỹ rồi, nếu chàng bị Tô Li Lạc làm rung động, thiếpsẽ lập tức bỏ đi, dẫu chàng có tìm chân trời góc bể cũng sẽ vĩnh viễn không gặplại.”

Vòng tay của Giang Tùy Vân càng siết chặt, nàng đãtừng nghĩ sẽ bỏ đi sao?

“Nếu ướcnguyện của chàng vẫn như thế không thay đổi, như vậy thiếp sẽ lưu lại, khôngcần biết sau này có chuyện gì, phu thê chúng ta vẫn bên nhau. Thiếp lấy lòngtin duy nhất chỉ dành cho một người trao trọn cho chàng…”

Hắncúi đầu giam chặt cái miệng nhỏ của nàng lại, mạnh mẽ mà đau lòng hôn, tất cảyêu thương và đau lòng đều thể hiện qua nụ hôn này.

“Nương tử,tim của ta là nàng, thân thể của ta cũng là nàng, đừng nghĩ đếnchuyện bỏ đi, ta sẽ chịu không nổi.” – hắn dịu dàng mà kiên định thì thầm.

“Nếu thiếpkhông còn xinh đẹp nữa?”

“Nétđẹp của nàng nằm trong tim ta, không phải ở bề ngoài.”

“Thậtvậy chăng?”

“Thậtmà.”

“Thiếptin chàng.”

~~~~~***~~~~~

Mặt trời rọi đến mông rồi, Giang Tùy Vân mới chậm rãimở to mắt.

Mắt hắn chuyển sang kiều thê vẫn kề cận bên gối, liềnsửng sốt trợn to.

Dung nhan xinh đẹp đã bị phá hủy, trên mặt nổi lên cácmảng ban màu đỏ tươi chói mắt, hắn run run xốc chăn lên, phát hiện ban đỏ khôngchỉ tập trung trên mặt nàng, mà lan tràn khắp toàn thân.

Bi thương dâng lên trong lòng Giang Tùy Vân. Đây là vìsao?

Hắn dường như hiểu được sự khác thường hôm qua của thêtử. Đến tột cùng là vì lý do gì mà nàng lại đích thân hủy đi diện mạo đẹp đẽcủa mình như vậy.

“Nươngtử...” – hắn dịu dàng gọi, tay xoa xoamặt nàng.

Lăng Thanh Tuyết xoay người, quay mặt vào tường.

“Nương tử, tabiết nàng đã tỉnh rồi.” – hắn từ sau ômnàng vào lòng.

“Thuốc nàykhó giải, chàng không sợ sao? Từ nay về sau ngày ngày đều sẽ phải nhìn thấydáng vẻ gớm ghiếc này của thiếp.”

“Nươngtử...” – hắn sáp lại gần, dịu dàng hôn lên gáy nàng, không đểý tới thân thể cứng ngắc và sự tránh né của nàng, lì lợm quấn lấy nàng, tất cảthâm tình đều in đậm vào mắt nàng.

Lăng Thanh Tuyết chỉ thấy tường thành vững chắc khôngchống đỡ nổi quân địch nhiệt tình mà thiện chiến, rung động ôm mặt hắn, lệ dângđầy trong mắt.

“Thiếu gia, cókhách tới chơi.” – giọng nói lươngthiện của vị quản sự trung niên, Trung thúc, vang lên trong viện.

Giang Tùy Vân vừa định mở miệng, Lăng Thanh Tuyết đãnói với hắn: “Là Tề Hạo Vũ, chúng ta đi gặp hắn thôi.”

Hắnliền cao giọng nói: “Mờihắn vào, ta và thiếu phu nhân ra liền.”

Trungthúc lên tiếng rồi xoay người rời khỏi.

“Là hắn à?” – hắn nhìn chằm chằm thê tử, hỏi.

Mí mắt Lăng Thanh Tuyết cụp xuống, rầu rĩ nói, “Ngàyđó chàng chỉ nói là tiểu thư Lý gia đã được cứu ra, mà lại không nói cô ta đã__ phát điên.” – hai chữ cuối cùng,nàng nói thật nhẹ, thật ưu thương.

Hắn hiểu ra, “Nàng đã gặp cô ấy?”

“Gặprồi, Tề Hạo Vũ mang thiếp đi gặp, dáng vẻ này của thiếp cũng chính là dáng vẻcủa cô ấy, mà cô ấy có lẽ còn thảm hơn.”

“Nươngtử…” – Giang Tùy Vân kích động.

Ngón tay thon dài đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Thiếpkhông muốn để một kẻ điên hủy diệt cuộc sống của chúng ta. Hắn nói với thiếp,chỉ cần thiếp dám uống thuốc này, hắn liền buông tay, như vậy thiếp uống vào cóđáng gì đâu?”

Hắnkhông nói gì, càng ôm chặt nàng.

“Dậy thôinào, hắn đang chờ.”

GiangTùy Vân tức giận gầm nhẹ một tiếng, “Cứ để hắn chờ.”

“GiangTùy Vân.” Nhẹ nhàng gọi.

Hắn cụp mắt, cắn răng nói: “Chúng ta đigặp hắn vậy.”

Haingười bèn rời giường, Giang Tùy Vân đau lòng nhìn thê tử lấy tấm lụa mỏng đãchuẩn bị từ trước bịt kín mặt, vậy mà vẫn nhìn thấy hai nốt ban đỏ trên trán,chỉ có đôi thu thủy sáng ngời vẫn chưa hề đổi thay mà thôi.

Khi phu thê hai người tay trong tay bước vào đại sảnh,Tề Hạo Vũ đã dùng đến chén trà thứ ba.

Hắn nhìn thấy Lăng Thanh Tuyết mặt che bởi tấm lụamỏng, cả ngừơi chấn động mạnh mẽ, kinh ngạc dị thường nhìn chằm chằm nàng,“ThanhTuyết __” – nàng thật sự bị hủy dung.

Nàng nhấc khăn che mặt lên, khuôn mặt phù dung khôngcòn trắng nõn như ngọc nữa, mà chi chít những nốt ban đỏ ghê người.

“A…” – hạ nhân trong phòng nhìn thấy diện mạo hiện giờ củathiếu phu nhân từng xinh đẹp mê người, không kiềm chế được thảng thốt la to.

Giang Tùy Vân hung hăng trừng Tề Hạo Vũ, “Bâygiờ Tề Trang chủ đã vừa lòng chưa?”

TềHạo Vũ điên cuồng cười to, “Vừa lòng chứ, cớ sao lại không vừa lòngđược, không biết Giang công tử đối với thê tử như thế này sẽ hạ khẩu thế nàonhỉ. Ta không có nàng, kết cục sau này của ngươi không cần nghĩ cũng đoán được.” (xin lỗi bà con,truyện có pha yếu tố bạo lực *bụp, chát, hự* chết đi, đồ điên hoang tưởng! Baocảm thông nay mất sạch! Thằng điên không có tính người! Càng lúc càng mất thiệncảm!)

Giang Tùy Vân lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyết lại thản nhiên, không hận,cũng chẳng oán, giống như người trước mặt chẳng làm gì nàng, cũng chẳng có quanhệ gì với mình, nàng nhẹ nhàng nói, “Dù sao này ta có cô đớn lẻbóng một mình, Tề Hạo Vũ, ta cũng không nhớ đến một người từng mơ có ta nhưngươi.” – đây là câu trả lời của nàng.

Kẻ điên đang cười to im bặt, đờ đẫn nhìn thân ảnh hắntừng khắc sâu tự đáy lòng, hoảng hốt nhớ lại nàng đã từng vui vẻ cười, lễ phépgọi “Tề đại ca”, khi đó thân thiết bao nhiêu, nay càng xa lạ bấy nhiêu.

“Trung thúc,tiễn khách.” – Giang Tùy Vân lạnh lùnghạ lệnh trục khách.

“Tề Trangchủ, mời.” – Trung thúc nghiêm mặt đưatay mời người. Ông đã sống hơn nửa đời người rồi, nhìn tình hình cũng đoán đượcphần tiềm ẩn bên trong hết bảy tám phần, dĩ nhiên đối với kẻ trước mắt này nửađiểm cảm tình cũng không có.

~~~~~***~~~~~

“Thiếu phunhân, cô không ôm tiểu thiếu gia sao?” –bà vú thật cẩn thận hỏi, chỉ sợ chạm vào nỗi đau của thiếu phu nhân nhà mình.

Một ngày, tiểu thiếu gia đột nhiên giật tấm lụa mỏngvẫn bịt mặt mẫu thân ra, sau đó liền bị dọa khóc lóc om sòm, từ đó về sau,thiếu phu nhân chưa từng ôm con một lần nào nữa, đợi đến khi bé ngủ thật saymới si ngốc đứng ngắm bé thật lâu.

“Đừng dọa bénữa, bà ôm đi đi.” – Lăng Thanh Tuyếtthản nhiên nói, không hề quay lại, mặt vẫn hướng về vườn hoa.

“Thiếu phunhân, cô thử một chút thôi, lần trước là vì quá đột ngột, tiểu thiếu gia mớikhóc, cô xem này, ánh mắt bé rất đáng thương.”

LăngThanh Tuyết không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt cành hoa đã trở nên trăngtrắng.

“Vú bồng tiểuthiếu gia cho ta.”

“Vâng,thiếu gia.”

GiangTùy Vân ôm con đến gần thê tử, ngồi xổm xuống.“Nương tử, nàng là mẹ của nó, nếu ngaycả mẫu thân thân sinh nó cũng ghét bỏ, thì đứa con này chúng ta không cần cũngđược.”

“GiangTùy Vân, Thực nhi vẫn còn nhỏ mà.”

“Trẻcon mới thuần khiết trắng trong, nên bé sẽ không ghét bỏ mẫu thân thân sinh củamình.”

Hắncường ngạnh nhét con vào trong lòng thê tử.

Lăng Thanh Tuyết cúi đầu nhìn con thơ trong lòng. Đôiđồng tử đen như mực của Giang Ngộ Thực nhìn chằm chằm người phụ nữ mặt che lụamỏng, nhìn chằm chằm đôi mắt thân quen, lúm đồng tiền hồn nhiên chậm rãi nở rộ,tay nhỏ bé sờ rồi lại sờ trước ngực mẫu thân. Bé vẫn nhớ rõ mùi hương của mẹmà.

“Tiểu sắclang.” – Giang Tùy Vân vừa thấy bé làmvậy liền phỉ nhổ, nhanh tay lẹ mắt ôm bé lại, ném cho vú em.

Lăng Thanh Tuyết tránh ra, cười: “Nàocó phụ thân như vậy.”

GiangTùy Vân hừ nhẹ, bế bé đưa cho ái thê, tay xoa xoa khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắncủa bé con, hơi hơi bất mãn nói: “Vi phu cứ nghĩ đến sau này hắnsẽ bái Tô cô nương làm sư phụ, lòng liền lo lắng.”

Nhìnmột nhà ba người vui vẻ hòa thuận, đám hạ nhân thức thời lùi ra xa một chút, đểlại không gian riêng tư.

“Cũng chẳngcần lo buồn như thế.”

Mắtthấy chung quanh không có ai, Giang Tùy Vân nói thầm vào tai thê tử, “Nàng thấyhiện giờ cho bé măm măm có được không?” –không biết thứ thuốc quái quỷ kia có tác dụng tai hại nào nữa không.

“Thiếp khôngbiết, thôi cứ để vú em cho bé bú đi, cẩn thận vẫn hơn.”

Giang Tùy Vân trầm mặc, gật đầu, “Đượcrồi.”

Đúnglúc hắn định nhân cơ hội ái thê đùa với bé con mà hôn trộm vào môi nàng, thìmột giọng nói không có thiện ý phá vỡ âm mưu của hắn.

“Ái chà, muộiphu, đệ cũng thật đói khát đó nha, rõ ràng ban ngày ban mặt, trời vẫn sáng rõmà định trộm hương muội muội ta nha.”

GiangTùy Vân mặt không đỏ, hơi thở không loạn, ngang nhiên nói: “Nàng là thêtử của đệ, đệ làm gì gì với nàng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cớ gì tỷlại gây rối?”

Tô LiLạc mất dạng lâu ngày nay đã trở lại, vẫn một thân y phục đỏ tươi, nhảy vàosân, chỉ chút xíu sau đã lẻn đến bên ba người, mắt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằmngười đang che mặt bằng sa mỏng, “Muội muội, lần này muội lạiphải tội gì nữa?”

“Gianghồ chém giết, bị ghét bỏ hãm hại mà thôi.” –Lăng Thanh Tuyết vân đạm phong khinh nói.

“Chẳng lẽmuội đã quên việc bị mỉa mai đàm tiếu năm đó hay sao?”

“Vìkhông quên nên mới có thể chọn lựa như thế.” –hư tình giả ý nàng không cần, chỉ cần trên đời này vẫn có người thật tâm chânthành yêu nàng là đủ.

“Muội cũngchẳng phải đánh không lại tên họ Tề kia.”

“Chẳngai có thể lường trước những chuyện mà một tên điên có thể làm, không bằng mộtdao cắt đứt cho yên chuyện.” –nàng đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm mà.

“Nhưng thếnày thì tiện nghi cho hắn quá rồi.” –Tô Li Lạc phẫn nộ.

Lăng Thanh Tuyết cười khẽ, “Tỷ tức giậnlàm gì, muội không tức thì thôi chứ.”

Tô LiLạc đảo mắt vòng vòng trên người Giang Tùy Vân, kỳ dị nói: “Hóa ra làvậy, muội phu vẫn thế, không rời không tức, si tình bên nhau, muội dĩ nhiên sẽchẳng thấy uất ức.”

LăngThanh Tuyết chỉ cười.

Tô Li Lạc xoa cằm đi một vòng quanh Giang Tùy Vân, vẻmặt có chút đăm chiêu.

“Muội phu.” Sau một lát, nàng quỷ dị mở miệng.

Giang Tùy Vân theo bản năng lùi về sau hai bước, “Tỷđịnh làm gì?”

Côlại nói như thật: “Haylà, tỷ hủy dung đệ nhé, như vậy mới công bằng với muội muội nhà ta.”

LăngThanh Tuyết giành nói, “TôLi Lạc, tỷ nếu không có việc gì liền có thể đi.”

Ngượclại, Giang Tùy Vân lại gật gù: “Cũng có lý à.”

“Cólý chỗ nào hả?” – Lăng Thanh Tuyết đá hắn một cái,“Chàng làthương nhân, hiển nhiên phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, thiếp thì khác, cóthể quanh năm suốt tháng ở trong khuê phòng, chàng đừng mơ tưởng đến việc mangbộ dạng dọa người ra khỏi cửa nghe không.”

GiangTùy Vân ủy khuất nhìn thê tử, “Nương tử, nàng làm vậy là sao, hóa ra nươngtử chỉ nhìn trúng lớp da này của vi phu mà thôi.”

Tô LiLạc ở một bên cười ha ha, vỗ tay: “Khổng Tử có viết:“Thực sắc,tính dã”*. Muội muội nhà ta coi trọng nhan sắc của đệ, đó là vinh hạnh củađệ.”

*thựcsắc, tính dã: câu này của Khổng Tử, ý là con người có 2 việc cơ bản là thức ănvà tình dục. Ta chả thix ông này cũng như những câu của ổng @@ trừ 1 số ít coiđược, còn lại…

LăngThanh Tuyết thong dong tự nhiên phụ họa, “Đúng vậy.”

GiangTùy Vân ai oán cảm thán, “Cànglúc ta càng cảm thấy nên xếp Tô cô nương vào danh sách cự tuyệt lui tới củaGiang phủ chúng ta.”

Tô LiLạc trả lời bằng hành động, nhanh gọn vung tay lên, đá bay hắn.

Hạ nhân của Giang phủ cứu viện chủ tử không kịp, đànhngậm ngùi nhìn thiếu gia nhà mình đánh một vòng cung đẹp đẽ trong không trung,rồi nhẹ nhàng rớt xuống đất, một chút sứt mẻ cũng không có, ánh mắt nhìn Tô LiLạc vì thế chan chứa sự khâm phục không nói nên lời.

“Muội muội,tỷ muội chúng ta tìm nơi tâm sự đi.” TôLi Lạc nắm tay Lăng Thanh Tuyết.

“Tô Li Lạc,tỷ định mang thê nhi đệ đi đâu?” –Giang Tùy Vân vội vàng lên tiếng.

Lăng Thanh Tuyết bồng con, theo sau Tô Li Lạc vàolương đình phía sau hoa viên của Giang phủ, hai người đều ngồi xuống.

Trên bàn đã bày sẵn hoa quả và trà tươi, hai người tựnhiên lấy dùng.

Tô Li Lạc cảm thán, “Nhà đại phú quảnhiên thích hợp để thoái ẩn giang hồ, vui vẻ dưỡng tuổi già, dù không có ai,nơi này cũng chuẩn bị sẵn sàng trà bánh hạt dưa.”

“Nếutỷ thích có thể lưu lại mà.” –Lăng Thanh Tuyết vô cùng tùy ý nói.

Tô Li Lạc lắc đầu, “Tỷ không giốngmuội, tỷ không an phận nổi, huống chi dung mạo của tỷ như vậy, có muốn an phậnthì người ngoài cũng chẳng để yên cho, không bằng đi vào giang hồ gây chút sónggió cho vui cửa vui nhà.”

Đốivới đam mê “chỉ sợ thiên hạ không loạn” của cô, Lăng Thanh Tuyết từ chối nêu ýkiến, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vỗ nhẹ bé con trong lòng, nhìn hắn từ từ díp mắtlại.

Uống mấy ngụm trà, Tô Li Lạc nói: “Muộimuội, thật sự không cần tỷ tìm giải dược sao?”

“Khôngcần.”

“Nhưngnhư vậy thật thiệt thòi cho muội.”

“Khinào bị thiệt thòi thì rời đi là được ấy mà.” –Lăng Thanh Tuyết thập phần lạnh nhạt.

Tô Li Lạc vỗ vỗ vai nàng, “Muội muội,không cần biết ra sao, ta lúc nào cũng cùng chiến tuyến với muội, nam nhân màthôi, nếu không phải thật lòng, thì có mất cũng chẳng tiếc gì.”

LăngThanh Tuyết gật gù, “Giờmuội chỉ tiếc mỗi việc không thể cho bé con măm măm sữa thôi, e là độc này cóhại cho trẻ con.”

Tô LiLạc đảo mắt, rồi nói: “Đơngiản thôi, thử là biết liền.”

“Thử?”

“Dĩnhiên.”

Tô LiLạc vốn muốn gì là làm liền, lập tức lôi lôi kéo kéo Lăng Thanh Tuyết về phòng,không bao lâu sau, cầm một cái bát vui vẻ đi về hướng phòng bếp.

Giang Tùy Vân vừa vào phòng liền bắt gặp thê tử đangchỉnh lại áo xống, ánh mắt liền thay đổi. “Dâm nữ kia làm gì thêtử vậy?”

LăngThanh Tuyết bật cười, “GiangTùy Vân, chàng nói bậy bạ gì đó hả?”

“Thếthì…?” – ánh mắt nghi ngờ.

“Tỷ tỷ giúpthiếp xem…” mắt nàng lóe lóe, “xemtrong sữa có độc không thôi.”

GiangTùy Vân đáp ngay: “Cầngì phiền đến cô ấy, vi phu thử một lần là biết chứ gì.”

“Thửcái gì cơ?”

Hắnlập tức lấy hành động làm câu trả lời tốt nhất.

Lăng Thanh Tuyết lập tức ôm ngực lùi về sau. “Chàngđịnh làm gì?”

“Thửsữa cho bé con.” – vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Lăng Thanh Tuyết cực kỳ xấu hổ, “thưởng” cho hắn mộtchưởng.

Hắn bất khuất hiên ngang, bị đánh không sờn lòng,thẳng bước xông lên.

Nàng hạ giọng trách, “Thực nhi vừa ngủ,chàng đừng làm loạn được không.”

“Tamuốn nàng.” – hắn lòng đầy lửa dục, nói nhỏ.

Giang Tùy Vân ôm thê tử nhất nhất không buông, dù nàngđang tránh trái tránh phải vẫn tìm cách hôn được nàng, giữ chặt tay nàng ép vàocạnh bàn đòi lấy “vui thích”.

“Không… khôngđược… tí nữa… a… cô ấy sẽ quay lại…”

Kẻđang bị lửa dục thiêu đốt nào để lời của thê tử vào tai, chuyên chú cùng nànglên đỉnh vu sơn.

Mãi đến khi mây mưa chấm dứt, Tô Li Lạc vẫn chưa trởlại, khiến Lăng Thanh Tuyết vẫn một lòng chú ý động tĩnh bên ngoài cảm thấyngạc nhiên.

“Nương tử,nàng đi đâu vậy?” – Giang Tùy Vân đãthỏa mãn vừa đi đến bên giường nhìn con thơ vẫn say giấc nồng, thấy thê tử sửasang áo xống chuẩn bị ra ngoài, bèn hỏi.

“Chàng nghỉngơi đi, thiếp đi một chút rồi về.”

GiangTùy Vân im lặng đồng ý.

Lăng Thanh Tuyết tìm mãi mới thấy Tô Li Lạc, đến khitìm được cô ấy, nàng chằm chằm nhìn không chuyển mắt mấy con heo nhỏ màu trắngkhông biết từ đâu “lạc bước” vào phòng bếp.

“Tỷ nhìn gìvậy?”

“Quansát, với độc dược là phải cẩn thận tỉ mỉ quan sát.”

LăngThanh Tuyết không rành về dược lý, tự biết có quẩn quanh ở đây cũng chẳng giúpđược gì, nên quyết định thôi thì cứ mặc cô ấy, về phòng nhìn đôi phụ tử nhàmình còn hơn.

Mấy ngày sau, Tô đại cô nương vẫn kiên trì bám trụ ởphòng bếp, chọc chúng đầu bếp tâm thần không yên, mê mê đắm đắm, tay chân vụngvề, sai sót lớn nhoe nhiều vô kể, cuối cùng đã cười thỏa mãn bỏ đi.