Hồ Ly Phu

Chương 6




Đốivới việc vợ yêu định gặp đối tượng kết hôn hụt, Giang Tùy Vân dù ngoài mặtkhông nói gì, trong lòng lại vô cùng không muốn, yêu cầu duy nhất của hắn là,ngày hôm đó cho hắn đi cùng.

Kết quả, khi người truyền tin quay về đã nói rằng, TềTrang chủ chỉ yêu cầu một mình Thiếu phu nhân đi mà thôi.

Mười lăm phút trước khi Lăng Thanh Tuyết lên kiệu,Giang Tùy Vân vẫn nhắm mắt theo đuôi đằng sau, không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Consáo sớm đã sang sông rồi, sao hắn mãi vẫn chưa hết hy vọng? Làm người sao lạicó thể cứng đầu cứng cổ như vậy?”

LăngThanh Tuyết thở dài trong lòng. Lúc trước chẳng lẽ nàngkhông nghĩ như vậy sao?

Bây giờ nghĩ lại chuyện trước đây, cảm giác duy nhấtcủa nàng là ngọt ngào, nàng mỉm cười.

“Giang TùyVân, tốt nhất là chàng về đi, nhìn cách nói của chàng là thiếp biết, chàng màđi theo thì sự e rằng không thành mất.”

“Talo cho nàng.” - ở cùng một chỗ với hắn.

“Tuy thiếpđang mang thai, nhưng khả năng tự vệ vẫn có thừa.” – nàng trấn an hắn.

Ánh mắt Giang Tùy Vân không cam lòng pha lẫn giữa nỗilo lắng, nhưng cuối cùng hắn vẫn dừng bước, nhìn thê tử lên kiệu đến chỗ kẻđịch.

Nhạc Thanh từng bước đến gần, nhỏ giọng đề nghị: “Thiếugia, chúng ta có thể len lén đi theo mà.”

Haimắt Giang Tùy Vân sáng lên, gõ nhẹ nhẹ cây quạt lên đầu gã sai vặt, cười nói: “Nói rấtđúng, chúng ta có thể lén theo.”

Quảnsự, Trung thúc, sáng suốt không lên tiếng. Dù ông tuyệt đối cho rằng có dấudiếm thì Thiếu phu nhân cũng sẽ biết, nhưng thấy thiếu gia hưng phấn như vậy,ông đành thôi, quyết định một chữ ngăn cản cũng không thốt ra.

Quả nhiên, dù ngồi trong kiệu, Lăng Thanh Tuyết vẫnnghe được có người đuổi theo đằng sau, mà người đó đúng là người kia, nàng lắcđầu, dựa người vào nệm mềm phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Không bao lâu sau, cỗ kiệu dừng lại trước trà lâu màsong phương đã ước định.

Kiệu vừa dừng, Lăng Thanh Tuyết đã thấy trước cửa tràlâu là hai Đại Hộ Pháp của Kính Minh Sơn Trang, không khỏi nhìn ra sau nhướngmắt nhếch miệng, một nụ cười mờ nhạtxuất hiện trên khuôn mặt thanh tú. Đã nói đừng theo mà không nghe.

“Lăng cônương.” – hai người ôm quyền hành lễ.

Nàng thản nhiên liếc họ, “Với tìnhtrạng của ta hiện giờ, đem theo bà vú hẳn quý Trang chủ cũng không có ý kiến gìnhỉ?”

Haigã hộ pháp liếc liếc bà vú trông hết sức bình thường, nhìn nhau dọ ý, rồi gật đầu đồng ý.

Lăng Thanh Tuyết nhìn hướng vừa nãy nàng vừa nhìn, rồimới nâng váy đi vào trong.

Giang Tùy Vân đang núp xa xa nhẹ nhàng thở ra, phephẩy cây quạt nói với người bên cạnh: “May là nàng có dẫn theongười vào.”

NhạcThanh lẩm bẩm, “Thiếuphu nhân làm vậy là để thiếu gia yên tâm.”

GiangTùy Vân đồng ý, “Tacũng vẫn lo lắng như thường.” – thái độcủa Tề Hạo Vũ đã hơi hơi cực đoan rồi, hắn càng nhất quyết nắm chặt tiểu thư Lýgia, càng chứng tỏ hắn vẫn không thể buông tha cho Lăng Thanh Tuyết, vẫn chưahết hy vọng.

Khi hắn đang lo lắng không thôi, Lăng Thanh Tuyết đãđi vào nhã gian của Tề Hạo Vũ.

Tề Hạo Vũ một thân áo trắng, vốn dĩ hắn dường như lúcnào cũng ngọc thụ lâm phong, nay ánh mắt lại vương nét ưu thương và nghiêmtrọng mà dĩ vãng không có.

Bà vú đỡ Lăng Thanh Tuyết ngồi xuống, sau đó lui vềsau hai bước, cúi đầu đứng im.

“Giờ một mìnhmuội gặp huynh cũng không tiện sao?” –đảo mắt qua bà vú, mày kiếm hơi nhíu lại.

“Gia đìnhthương nhân không thể so sánh với người giang hồ, có rất nhiều việc vẫn nênkiêng dè.” – Lăng Thanh Tuyết trả lờikhông chút để ý.

“Thanh Tuyết,muội thay đổi rồi.”

Nàng thản nhiên đáp: “Tề đại ca chẳnglẽ không thay đổi sao?”

TềHạo Vũ nhìn cái bụng đội cao lên của nàng, ánh mắt buồn bã, giọng nói trầmthấp, “Nếulúc trước muội thuận lợi gả đến Kính Minh Sơn Trang, hôm nay cũng đã có cốtnhục của chúng ta rồi.”

“Tềđại ca __” – giọng nàng hơi trầm xuống.

“Thanh Tuyết,muội hiểu mà, muội vẫn luôn biết huynh yêumuội mới cầu hôn với Lăng bảochủ, vì sao muội không cho huynh cơ hội? Huynh không ngại, dù muội đã từng thấtthân, gả cho người khác, huynh cũng không để ý!” – hắn đột nhiên trở nên kích động.

Lăng Thanh Tuyết lắc mình tránh bàn tay hắn đang lạigần, mặt trầm như nước nhìn hắn, “Xin Tề Trang chủ tự trọng. Hômnay muội mời huynh đến là vì chuyện của tiểu thư Lý gia, chúng ta,” Nàng dừng lại,“Đã chẳng còn gì để nói.” – Kết cục đã định, không thể quay đầu.

Ánh mắt Tề Hạo Vũ xẹt qua chút âm ngoan, “Chảcó gì để nói về tiện nhân kia hết.”

“Tềđại ca,” nàng giữ bình tĩnh, nói chuyện với hắn, “Dùlúc trước Lý tiểu thư có sai lầm, thì bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng chịuđủ khổ sở rồi, huynh bỏ qua cho cô ấy đi.”

“Bỏqua cho cô ta?” – Hắn cười khẩy, “Lúccô ta hầu như phá hoại hạnh phúc của ta thì sao, hậu quả thì sao?”

LăngThanh Tuyết do dự, cuối cùng vẫn nói ra, “Huynh còn có Như Ý cô nương,cô ấy vẫn luôn chờ huynh mà.”

Tuấnnhan của Tề Hạo Vũ biến đổi, dường như hắn hiểu ra điều gì, nhìn chằm chằm vàomắt nàng, nói: “Chínhbởi vì nó, muội mới không muốn quay lại đúng không?”

“Hiệntại, huynh cho rằng Lý cô nương phá hoại hạnh phúc của mình, nhưng nếu lúctrước muội thật sự gả cho huynh, muội mới là người cảm thấy chính mình đang pháhoại hạnh phúc của huynh và Như Ý cô nương.” –nàng quyết định nói ra hết những khuất tất bên trong, bằng không cứ kéo dài thếnày, đối với ai cũng không tốt.

Tề Hạo Vũ giật mình, “Cho nên, lúctrước, dù không có sự chen ngang phá hoại của Lý tiểu thư, muội cũng khôngnghĩ sẽ gả cho huynh, đúng không?”

“Tềđại ca, thật xin lỗi, muội cũng không biết trước được sẽ gặp cơn bão đó, sau đómọi chuyện càng lúc càng trượt khỏi quỹ đạo ban đầu.” – đáng lý sự việc sẽ không thay đổi phức tạp như vậy,có lẽ nàng cũng chỉ là một tân nương đào hôn, Lăng gia Bảo đối với Kính MinhSơn Trang có lỗi mà thôi.

Tề Hạo Vũ thì thào lẩm bẩm, “Vì sao?Lúc trước muội rõ ràng là nguyện ý gả cho huynh.”

Vẻgiật mình hiện ra trên mặt Lăng Thanh Tuyết. Lúc trước ư? Nếu trước khi hắn cầuhôn, nàng biết đến sự tồn tại của vị hồng nhan tri kỷ của hắn, có lẽ mọi chuyệnsẽ không xảy ra, nếu không phải nhìn thấy một màn đó ở thanh lâu, cũng có lẽ lànàng đã gả cho hắn.

Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là “có thể” mà thôi.

“Tề đại ca,sơ bát tháng tư năm ngoái, huynh ở đâu?”

Hắnsửng sốt một chút, sau khi hồi tưởng, sắc mặt bỗng dưng đại biến, ánh mắt kinhngạc bất định nhìn nàng.

Nàng mỉm cười, nụ cười thật nhạt cũng thật lạnh lẽo, “Làmbạn tại Tần Hoài thanh lâu, Như Ý cô nương trên giường, muội nhìn thấy.”– hai tháng sau là hôn lễ của bọn họ, mà lúc ấy hắnvẫn tham luyến sự ôn nhu của nữ nhân khác, buồn cười thay.

Tề Hạo Vũ ngậm miệng, suy sụp ngã ngồi xuống đất.

Lăng Thanh Tuyết vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, tiếp tụcnói: “Tề đại ca, mỗi người chúng ta đều phải phụ trách việc mìnhđã làm. Buông tha Lý tiểu thư đi, cô ấy dù sao cũng thật đáng thương, hơn nữacô ấy cũng đã cứu muội một mạng.”

TềHạo Vũ chẳng nghe thấy gì, vẻ mặt kinh ngạc.

Nàng than một tiếng, nói với bà vú: “Chúngta đi thôi.” – chuyện gì cần nói nàngcũng đã nói rồi, việc gì phải làm lại là chuyện của hắn.

Giang Tùy Vân vẫn chờ đợi ở gần đó, vừa thấy bóng dángthê tử xuất hiện, lập tức chạy lại.

“Giang TùyVân.” Giọng nói thản nhiên, lại ẩn ẩnchút ý cười.

Hắn tiến lại đỡ thê tử, vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Tasợ họ bọn họ không tốt nên mới lại đây nhìn xem thế nào thôi. Mấy hôm nay nươngtử luôn dưỡng thai ở nhà, chi bằng nhân dịp hôm nay đi dạo khắp nơi, xem nhưgiải sầu, nha?”

“Đượcthôi.”

TềHạo Vũ đứng sau cửa sổ trên lầu, cúi đầu nhìn, nghe hai vợ chồng một hỏi mộtđáp, lơ đãng mà toát ra tình nồng ý đậm.

Giang hồ đồn rằng Giang đại thiếu gia đối với thê tửkính như thần thánh, dưỡng như trân bảo, để trên tay sợ lạnh, ngậm trong mồm sợnóng, mỗi bước đi đều cẩn thận săn sóc, vì thê tử, không cho người phụ nữ kháccơ hội tiếp cận mình, đuổi hết tì nữ trẻ trung bên cạnh đi, chỉ giữ lại vị quảngia trung niên và những người có tuổi.

Người đàn ông này đã làm được hết tất cả những chuyệnmà hắn có thể làm, khó trách đến cuối cùng Lăng Thanh Tuyết lại tiếp nhận hắn.

Nhìn bóng họ dần xa, vẻ ảm đạm dần biến mất khỏi mắtTề Hạo Vũ, thay vào đó là nét âm ngoan.

Khá khen cho con tiện nhân họ Lý kia, không có kế thaymận đổi đào của cô ta, Thanh Tuyết hẳn đã có thể thuận lợi gả đến Kính Minh SơnTrang rồi. Nàng bị say tàu, nên Lăng bảo chủ mới bỏ đường bộ đi đường thủy,cũng vì đề phòng Lăng Thanh Tuyết đào hôn, không ngờ ông trời lại an bày chuyệnkhác còn ghê gớm hơn.

Quả nhiên, người tính không bằng trời tính!

~~~~~***~~~~~

Bụi hoa hồng thấp thoáng, một con bồ câu trắng nhưtuyết đậu xuống cạnh vườn hoa, chíp chíp kêu.

Lăng Thanh Tuyết đang ngồi trên xích đu trong viện ánhmắt khẽ biến, nói với người hầu kế bên: “Bắt con bồ câu ấy.”

Bà vúbắt con bồ câu đưa nàng.

Lăng Thanh Tuyết gỡ ống trúc được đeo một cách khéoléo dưới chân con chim ra.

Hắn vẫn không chịu buông tha cho Lý tiểu thư. Đọc tintức xong, nàng trầm mặc.

Đã nói hết lời, mà đối phương vẫn thế, thậm chí còn…Mắt nàng dừng ở tin tức cuối thư – Như Ý cô nương nhảy sông tự sát, sau khi TềHạo Vũ đi tìm cô ấy.

Mấy ngày sau, Lăng Thanh Tuyết lại nhận được một phongthư, sau khi đọc xong, nàng đứng trầm tư ở cửa sổ lâu thật lâu.

Khi Giang Tùy Vân trở về, nàng vẫn đứng đó.

Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, ánh mắt rớt trên bứcthư đã mở trên bàn, đi qua, cầm lên đọc.

Sau đó, hắn cũng trầm mặc. Thư nói rõ “tiền căn hậuquả” mà Như Ý gây ra, đại khái một màn Thanh Tuyết thấy lúc trước là do Như Ýcố ý bày ra, cô ta sắp xếp để Tề Hạo Vũ chấp nhận ở bên mình một đêm cuối cùng,trước đó, cô ta viết thư mời Lăng Thanh Tuyết tới chơi.

“Nương tử.”

Khôngquay lại, giọng nàng có chút mờ mịt, “Dù chân tướng như thế này,nhưng vật đổi sao dời, vì sao Tề đại ca nắm được lại không thểbuông được?” – nàng cũng từng thưởngthức hắn, không ngờ nay hắn lại trở nên điên cuồng như vậy.

Hắn ôm nàng vào lòng, thở dài thật dài, “Vìhắn thật sự rất yêu nàng.” – vô duyênkết thành phu thê với người mình yêu nhất, đây là tiếc nuối lớn nhất của bậcnam nhân.

“Bọn thiếp vôduyên.” – Lăng Thanh Tuyết dù môi nở nụcười, mặt mày lại chẳng tươi lên chút nào.

“Thế nên tamới nói là phu thê ta duyên phận tam sinh tam thế, không gì có thể chia lìađó.” – hắn cúi đầu khẽ hôn lên mặtnàng.

“Ba hoa.”

“Chuyệncủa Lý tiểu thư, ta sẽ nghĩ biện pháp, nương tử đừng suy nghĩ nữa, giờ việc củanàng chỉ là ngoan ngoãn an thai tĩnh dưỡng thôi, trăm ngàn lần đừng để xảy raviệc gì đáng tiếc.”

Nànggật đầu. “Naythiếp thật sự không tiện hành động, nếu không thiếp đã đi cứu cô ấy ra rồi.”

“Vìcô ta đã cứu nàng, nàng liền tha thứ cho tội lỗi của cô ta ư?”

“Aicó thể không mắc lỗi lầm? Tha thứ cho người khác cũng chính là bỏ qua cho chínhmình.” – vẻ mặt thương cảm, “Chưa kể, cô tarơi vào tình trạng này, thiếp chỉ còn thấy đồng tình tội nghiệp, cớ gì còn oánhận nữa?”

“Nếunương tử từng oán cô ta, sao lúc trước không tìm bắt cô ta về?” – hắn khó hiểu.

Nàng tựa đầu vào vai trượng phu, nhẹ xoa xoa cái bụngtròn tròn, nói: “Cô ta trăm phương ngàn kế cũng chỉ để cóthể song túc song phi cùng người yêu, thiếp phá họ làm gì,hạnh phúc của nữ nhân không dễ gì tìm được đâu.”

Hắnthở dài, “Cólẽ lúc ấy nếu nương tử tìm, cô ta đã không rơi vào kết cục này.”

LăngThanh Tuyết im lặng một lát rồi trả lời, “Có lẽ, âu cũng là số phận.”

GiangTùy Vân ôm chặt người trong lòng, nhìn bầu trời ảm đạm ở xa xa. Đúng vậy, đó làsố mệnh, trời cao minh xét gửi nàng cho hắn chăm sóc, cho hắn một cơ hội hạnhphúc.

~~~~~***~~~~~

Ngày ngày trôi qua, bụng Lăng Thanh Tuyết lớn dần, cửđộng càng lúc càng khó khăn, cuối cùng phạm vi hoạt động thu gọn lại trong tiểutrúc.

Khi ngày sinh đã gần kề, Giang Tùy Vân nói Lý tiểu thưđã được cứu, tảng đá đang đè nặng trong lòng nàng vì thế cũng được bỏ đi.

Sau hoa viên, khi hồ sen đồng thời nở rộ, trong sự chờđợi của mọi người, tiểu thiếu gia Giang gia cất tiếng khóc chào đời, làm Gianglão phu nhân cười híp cả mắt.

Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Giang Tùy Vân chạy vộitới bên cửa, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân sao rồi?”

Bà đỡlập tức trấn an: “Giangthiếu gia an tâm, phu nhân bình an vô sự.”

Cóthế Giang Tùy Vân mới yên tâm đi lại nhìn bé con cả người đỏ hỏn, thật nhiềunếp nhăn, đang nằm yên trong lòng bà nội, con hắn đó nha, cốt nhục của hắn đó,hắn khẽ cười.

Đến khi phòng được dọn rửa sạch sẽ, Giang Tùy Vân mớiđược vào.

Nhìn thấy thê tử vẻ mặt mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng ngồixuống giường, cầm tay nàng, yên lặng nhìn nàng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Lăng Thanh Tuyết từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gọi, “GiangTùy Vân.”

“Nươngtử.”

“Conđâu rồi?”

“Vú em đangtrông con rồi.”

“Ừhm,có đẹp không?”

“Xấulắm.” – hắn ăn ngay nói thật.

Nàng trợn mắt liếc hắn một cái.

Hắn lập tức ứng biến, “Ta nghe bà đỡnói đứa bé sơ sinh nào cũng vậy hết, sau vài ngày sẽ khác, nương tử xinh đẹpnhư vậy, phụ thân của nó là ta cũng tuấn mỹ như vậy, con chúng ta sao có thểxấu được, nàng thấy đúng không?”

LăngThanh Tuyết bật cười.

“Nương tử,nàng vất vả rồi.”

Nàngcười, yếu ớt nhưng xinh đẹp.

Giang Tùy Vân dỗ dành: “Ngủ đi, ta biếtnàng mệt lắm rồi.”

“Chàngcũng đi nghỉ đi, căng thẳng cả ngày rồi mà.”

“Ừh,ta chờ nàng ngủ rồi sẽ ngủ liền mà.”

Nàng“dạ” một tiếng rồi nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền nặng nề thiếp đi.

Giang Tùy Vân thâm tình nhìn thê tử say ngủ, cuối cùngkhông rời khỏi phòng, nằm xuống cạnh nàng, ngủ.

Ngày thứ hai, hắn vốn chờ thê tử trách cứ, ngờ đâu chỉcười không nói, cúi đầu nhìn vợ yêu đang ôm con ngủ.

“Hèn gì ngườita vẫn nói con cái là tình địch trời sinh của phụ thân, quả nhiên không sai,giờ nơi này chẳng còn chỗ cho ta nữa.”

Hắn cảmthán thốt lên.

Hạ nhân nghe hắn u oán nói, đều lén lén cười.

Lăng Thanh Tuyết oán trách trừng hắn, rồi tràn đầy yêuthương nhìn bé con trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Đến khi bé trưởngthành rồi lập gia thất, thiếp lại trở thành bà mẹ chồng đố kỵ với con dâuthôi.”

“Tasẽ không cho nương tử cơ hội đó.” –hắn lập lời thề son sắt.

Lăng Thanh Tuyết nhìn hắn.

Hắn nghiêm trang, công khai biểu thị. “Tasẽ làm nương tử hạnh phúc, để nàng không phải ghen tỵ với ai cả.”

LăngThanh Tuyết nở nụ cười như hoa nở bừng trong ngày đầu xuân, vô cùng kiều diễm.

~~~~~***~~~~~

Ngày thứ sáu sau khi tiểu thiếu gia chào đời, một côgái xinh đẹp đến Giang gia phủ.

Không ai nhìn thấy cô ấy vào bằng cách nào, khi mọingười nhìn thấy, cô ấy đã xuất hiện trong phòng thiếu phu nhân, đùa giỡn cùngtiểu thiếu gia.

“Muội muội,để bé con bái tỷ làm sư phụ được không?”

“Chẳnglẽ tỷ muốn nó lớn lên nối nghiệp tỷ làm hái ho tặc sao?” – Lăng Thanh Tuyết không hề nghĩ ngợi gì, bật thốtlên.

Giang Tùy Vân vừa vào phòng, nghe thấy những lời này,lập tức chen vào: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, muốn biến con đệ thànhđăng đồ tử thanh danh bại hoại à, dứt khoát không được.”

Tô LiLạc mắt đẹp trừng trừng, bất mãn nói: “Vợ chồng hai người dựa vào đâumà chắc chắn tỷ đây sẽ dạy đệ tử thành một kẻ trăng hoa hạnh kiểm xấu hả?”

LăngThanh Tuyết chắc nịch: “Vìtỷ làm mẫu hay như thế, nó chắc chắn sẽ học theo.”

Tô LiLạc phong tình vạn chủng hất đầu, ánh mắt hơi ai oán xem xét Lăng Thanh Tuyếtđang dựa vào đầu giường, “Thậtra, tỷ tỷ ta đây rất thuần lương đó.”

Vợchồng Giang thị lập tức nhất trí đồng lòng, cùng nhìn ra cửa sổ.

“Các người cóý gì?”

Vẻmặt Lăng Thanh Tuyết đầy chân thành: “Muội xác định xem mặt trời cóphải lặn phía tây không.”

“Đệcũng vậy.” – Giang Tùy Vân phụ hoạ.

“Hai ngườiđúng là phu xướng phụ tùy đó.” – Tô LiLạc nhìn bọn họ, chế nhạo.

Lăng Thanh Tuyết nhắm mắt.

Giang Tùy Vân mặt không đổi sắc, cười nói: “Nhưthế cũng tốt mà, xướng xướng tùy tùy, có đôi có cặp.”

Tô LiLạc nhìn Lăng Thanh Tuyết, nói lời từ đáy lòng: “Muội thật hạnh phúc, tỷ tỷ tađây thật ghen tỵ.”

“Tỷthử tìm một người đối xử với mình thật lòng đi, sẽ không còn đỏ mắt nhìn muộinữa.” – Lăng Thanh Tuyết cũng đề nghị từ đáy lòng.

Tô Li Lạc bĩu môi, nhắc lại chuyện cũ, “Muộimuội, tỷ nói thật, để nó làm đệ tử tỷ đi.”

GiangTùy Vân lập tức khẩn trương nhìn thê tử.

Lăng Thanh Tuyết trầm mặc một hồi, sau đó một nụ cườiyếu ớt xuất hiện, “Thôi được, khi bé tròn ba tuổi, tỷ tới nhận đệtử ha.”

Tô LiLạc cười tươi như hoa.

Giang Tùy Vân phát sầu.

~~~~~***~~~~~

Mười lăm tháng tám, Lăng Thanh Tuyết theo lệ thườnglên kế hoạch đi núi Thanh Thành bái tế vong sư.

Giang Tùy Vân lấy cớ đi tuần tra cửa hàng để tháp tùngnàng, để đứa con hai tháng tuổi ở lại cho mẫu thân chăm sóc.

“Hay là đemcon theo đi, để sư phụ lão nhân gia người ngắm bé một chút.” – Rời khỏi thành Dương Châu, Lăng Thanh Tuyết vẫnluyến tiếc, cứ ngoái lại nhìn mãi không thôi.

Giang Tùy Vân lắc đầu, “Mẹ xót cháu nộibảo bối, còn nhỏ vậy đã phải xa nhà, thôi để năm sau vậy.”

Nànggật gật đầu, đành vậy.

Bọn họ càng tới gần núi Thanh Thành, nỗi bất an tronglòng nàng càng lớn, tựa như có tai ách gì đang chờ họ ở núi Thanh Thành vậy.

“Tùy Vân,chàng không cần lên núi cùng thiếp đâu.” –trưóc khi leo núi, nàng nhịn không được, quyết định ngăn cản hắn.

Giang Tùy Vân lắc đầu: “Năm trước chúngta đã không thể cùng bái tế trước mộ lão sư phụ người rồi, hôm nay đã đến chânnúi, lẽ nào lại để lịch sử tái diễn nữa?”

DùLăng Thanh Tuyết nói gì, hắn cũng quyết tâm hôm nay không thể không lên núi,cuối cùng nàng đành chiều theo ý hắn.

Khi bọn họ vừa vượt qua một sơn đạo hiểm yếu, nỗi bấtan của nàng rốt cuộc biến thành sự thật, mười mấy hắc y nhân từ chỗ tối ùa ra,mỗi chiêu đều dụng ý giết người.

Nhạc Thanh bị một dao chém tới, sợ quá, ôm đầu nétránh, không ngờ lại rớt xuống đường mòn dài dằng dặc để lên xuống núi, để lạivài tiếng kêu thảm thiết, rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Lăng Thanh Tuyết vì che chở trượng phu tránh tráitránh phải nên hành động bị hạn chế, cuối cùng rơi vào thế hạ phong.

Rõ ràng phòng thủ không có tác dụng, nàng bấm nhẹ vàocơ quan dấu ở cổ tay, “lách cách” hai tiếng, đôi vòng tay bằng kim loại ánh tímnơi cổ tay nàng liền biến thành hai song đao dài một thước năm tấc, vừa nhẹnhàng khéo léo, vừa vô cùng sắc bén.

Đến giờ mới nhìn thấy binh khí của thê tử, Giang TùyVân mắt tròn xoe. Hắn lần đầu tiên thấy món vũ khí tinh xảo như vậy đó nha.

Có vũ khí, Lăng Thanh Tuyết dần dần chiếm lại thếthượng phong, che chở trượng phu, vừa đánh vừa lui, nàng quen thuộc địa hìnhnơi đây, lặng lẽ kéo bọn hắc y nhân rời xa địa điểm hiểm yếu để tay chân dễ bềhoạt động.

Tuy nàng võ nghệ hơn người nhưng bọn xấu cũng chẳngphải hạng tầm thường, mà nàng lại còn che chở trượng phu, nên chỉ có thể dùngnửa tâm trí vào cuộc chiến.

Chậm tay một chút, Giang Tùy Vân liền bị đánh bay rangoài.

Lăng Thanh Tuyết liều mạng hứng trọn một chưởng củahắc y nhân, phóng tới đem người trở lại, khóe miệng đã có tơ máu, bước chân lảođảo.

“Nương tử.” Lòng Giang Tùy Vân đau như cắt.

Đao bên trái Lăng Thanh Tuyết đột nhiên bay ra, xé gióbay trong không trung rồi hoàn lại cố chủ, vài hắc y nhân liền bị thương.

Bọn hắc y nhân còn bàng hoàng kinh sợ, đao còn lạicũng bay ra từ tay phải nàng, ngược hướng với đao bên trái, song đao kỳ dị chạmvào nhau thật mạnh, nhất thời tia lửa tóe ra tứ phía, xẹt xẹt lòe lòe.

Khi ánh mắt bọn hắc y nhân vẫn tập trung ở cặp songđao, nàng đã phi thân lên như tia chớp xẹt qua phía chân trời, thân thủ phiphàm bắt lấy đao, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, vài hắc y nhân mang vếtthương trí mạng nơi cổ, bỏ mạng tại chỗ, động tác cực nhanh như sấm đánh cáiđùng xuống, chỉ trong nháy mắt đã về với ông bà tổ tiên.

“Phong Lôi?Thiên đao?” – một hắc y nhân kinh hãithốt lên.

Đây là tuyệt chiêu truyền kỳ bí ẩn nhất,uy danh vang xa nhấttrong võ lâm, vốn đã tuyệt tích giang hồ gần hai trăm năm,không ngờ hôm nay lại tái xuất.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, khi song đao một lần nữa nằm trong tay Lăng Thanh Tuyết, tất cả hắc y nhân ở đây đều ngãxuống đất.

Nhưng nàng cũng khụy một gối xuống, mặt trắng bệch nhưtờ giấy.

Tuyệt thức Phong Lôi tuy uy lực kinh người, nhưng dưchấn để lại không nhỏ, khiến nàng bị trọng thương.

“Nương tử.” – Giang Tùy Vân bổ nhào vào người nàng, đau lòng khôngkể xiết.

Nếu không phải tại hắn, nương tử sẽ không bị thương,giờ phút này hắn có tự trách cũng không hết nỗi áy náy khổ sở trong lòng.

“Ọe” một tiếng, một ngụm máu đỏ bắn vào đám cỏ dưới chân.

“Nương tử...” – hắn luống cuống tay chân, giúp nàng lau vết máu nơikhóe miệng.

“Xuống núi.” – nàng quyết đoán nói.

Trên đường xuống núi, họ bắt gặp Nhạc Thanh bị ngãđụng đầu đang nằm bất tỉnh nhân sự, Lăng Thanh Tuyết lại nắm áo hắn, hai tayhai người, xách chủ tớ hai người Giang Tùy Vân xuống núi.

Đến chân núi Thanh Thành, nàng liền rơi vào trầm mặc,lặng im, ánh mắt gợn sóng chẳng biết nghĩ gì, hơi thở lạnh giá toả ra quanhngười, ngăn cản không cho ai lại gần.

Giang Tùy Vân không dám quấy rầy. Lúc này, nương tửnhà hắn chỉ muốn im lặng tuyệt đối, đó là thế giới của nàng, thế giới giang hồ.

Sau khi thê tử trầm mặc hai ngày, Giang Tùy Vân thậtsự nhịn không được, hỏi: “Nương tử, nàng có khỏe không?”

Đốivới thê tử trầm mặc như vậy, làm hắn không biết làm sao như vậy, hắn bắt đầuthấy hoảng hốt.

“Giang TùyVân.” – nàng nhẹ nhàng gọi hắn.

Hắn vui ra mặt, “Nương tử.” – Cuối cùng thì nàng cũng chịu mở miệng rồi.

“Thiếp muốnrời đi một thời gian.”

“Nươngtử?” – hắn khó tin nhìn nàng.

“Thiếp muốnrời đi một thời gian.” – nàng trảm đinhchặt sắt tuyên bố.

“Nương tử,nàng đã hứa với ta là sẽ không bỏ đi mà.”

Lăng Thanh Tuyết nhìn như không nhìn hắn, ngữ khí chắc chắn,nói: “Nhưng họ muốnmạng chàng.”

Ngườigiang hồ sinh trong giang hồ, thành bại trong giang hồ, mà chết cũng tronggiang hồ.

Nhưng Giang Tùy Vân lại khác, chàng không phải ngườigiang hồ.

Mưa gió giang hồ không nên để chàng gánh thay nàng,nếu phiền toái đến từ giang hồ, vậy để nàng đi vào giang hồ giải quyết đi.

“Nếu họ muốnmạng ta, như vậy nương tử bỏ ta mà đi, chẳng phải tạo cơ hội cho họ hành động,đặt ta vào cảnh hiểm nghèo sao?” – ánhmắt Lăng Thanh Tuyết buồn bã.

Giang Tùy Vân ngồi xổm trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìnnàng, kiên định nói: “Dù phát sinh chuyện gì, ta cũng hy vọngphu thê chúng ta cùng nhau đối mặt, chứ không phải chỉ một mình nàng đương đầugánh vác.” – nàng đi để hắn được antoàn, sự an toàn này hắn càng không thể nhận.

Lăng Thanh Tuyết nắm bàn tay hắn đang đặt trên ngườimình, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Người kia điên rồi.”

GiangTùy Vân chấn động, nhưng không nói gì.

Lúc ấy nàng chậm chạp không ra sát chiêu hẳn là vì nhớđến đoạn ân tình lúc trước, nếu thật sự đúng là kẻ kia.

Yêu quá hóa cố chấp, cuối cùng sẽ gặp điều chẳng lành.