Cuộc sống vợ chồng hòa hợp tiếp diễn cho đến hơn nửa năm sau nữa, 3 con nhỏ cũng đã 1 tuổi, Tranh Nhi có một gia đình hạnh phúc mà ai cũng mơ ước.
Có chồng là Đô đốc nhiều người nể phục, tiền bạc thì không cần phải bàn cãi, cơm no áo ấm, chồng thương, 3 con nhỏ cũng cực kì nghe lời mẹ, ngày đêm quấn quýt cô không rời.
Từ khi Tranh Nhi bị Hứa Mộ Nhiên tráo kí ức sống phải nói cực kì sung sướng. Thế nhưng, từ lúc sinh con xong, quay lại chuyện chăn gối vợ chồng thì đầu óc cô từ dạo đó có chút không ổn, thường xuyên thấy ảo giác, mà ảo giác đó là kí ức thật của cô.
Lúc nào quan hệ với hắn hay ngủ cô đều nhìn thấy mớ hình ảnh kinh hoàng, còn có cả giọng nói của một người đàn ông không nhìn rõ mặt, nghe như đã từng quen, ong ong trong đầu cô.
Người đó gọi cô là vợ, khiến cô mấy lần hoảng hồn, những lúc như vậy cô luôn tự trấn an mình không được có suy nghĩ lung tung, còn phải ghi nhớ Hứa Mộ Nhiên mới là chồng của cô.
Từ nhỏ đến lớn, từ thể xác đến trái tim điều chỉ có mình hắn, Tranh Nhi ép buộc mình lên đến bứt thiết, càng cố lại càng thấy mớ hình ảnh xấu xa đó.
Không rõ vì sao chúng lại có thể hiện lên trong khi cô chưa từng biết chúng, làm cho đầu óc cô ngày càng có chút bất ổn. Lúc nào gương mặt cô cũng đầy vẻ lo âu, ai hỏi gì cô cũng trốn tránh không nói ra tâm sự, nhất là những lúc đối mặt với Hứa Mộ Nhiên.
Bởi, cô sợ những gì cô hay thấy đó là những suy nghĩ lệch lạc, nói ra sẽ làm người khác đánh giá không tốt về cô, ai lại muốn vợ nghĩ xấu cho chồng mình, còn thường hay mơ thấy người đàn ông khác. Cho nên, cô quyết định ếm đi chuyện này, cố tỏ ra mình ổn trước mặt người khác.
Mới đó mà đã tròn hai năm kết hôn, Tranh Nhi chưa từng đi đâu một mình, lúc nào cũng có người kè kè theo sát, không Lý Hoan hay Ngọc Hồng thì sẽ là người khác. Bất cứ ai trong Hứa gia cũng đều nhận lệnh của Hứa Mộ Nhiên, canh chừng cô cẩn mật, tránh cô đi bậy lung tung.
Lúc nào cũng gò bó như thế, Tranh Nhi chưa từng thắc mắc, cũng chưa từng than thở, nghĩ mình là phu nhân của Đô đốc nên họ theo vì để đảm bảo an toàn cho cô, không khó chịu.
Vã lại, cô bị giám sát không quá gắt gao đến nổi phải bức bách, họ theo cô cũng dần trở thành bạn trò chuyện, không tẻ nhạt, cô cũng quen dần với sự giam cầm này.
Dạo gần đây, do Hứa Mộ Nhiên thấy cô không có động thái khác thường, hai năm rồi cô chưa hề nhắc đến một chút chuyện xưa, nên hắn bắt đầu có chút lơ là, không quá gò bó cô nữa, cho cô thoải mái một chút.
Tranh Nhi nhân lúc không có ai theo mình, buồn chán nên ra tới tận nông trường dạo chơi, nơi này Hứa Mộ Nhiên không cho cô đến quá lâu, thỉnh thoảng chỉ bước ra tới vườn rau thì lập tức bị hắn tìm cớ kéo trở về.
Hôm nay cô tự do, đi một mạch ra tới vườn ngô tự dưng lại dừng chân, quan cảnh ở đây có chút quen thuộc. Tranh Nhi nhớ rõ, 2 năm qua cô chưa từng thấy vườn ngô này, không hiểu sao giờ nhìn thấy nó lại trông rất quen, cứ như cô đã từng ở đây.
" Sao lại thế nhỉ ? " Tranh Nhi lẩm bẩm, cười lạnh.
Trái tim của cô hình thành cảm giác rất khó chịu, như có ai đó đang bóp rồi lại thả, khó chịu vô cùng, cô đứng đó ôm lồng ngực, nhìn chăm chăm ra vườn ngô xa xăm ấy.
Tranh Nhi lục lọi lại trí nhớ, trong kí ức của Hứa Mộ Nhiên truyền vào, chưa từng nhắc đến vườn ngô này, có cố thế nào vẫn không nhớ.
Cô gái đáng thương không biết nơi này chính là nơi gắn liền với khoảng thời gian hắn hành hạ cô chết đi sống lại, cũng chính trong vườn ngô này cô bị kẻ xấu hãm hại, dẫn đến việc hắn thừa cơ c.ưỡng bức cô, từ đó trở thành vợ hắn.
Mớ kí ức không tốt đẹp này hắn đã lọc hết ra khỏi trong bộ nhớ của cô, chỉ để lại những ảo mộng lãng mạn.
Giờ đây Tranh Nhi nhìn thấy chúng cảm giác càng phức tạp, cô đứng đó một hồi lại cất bước tiếp, người làm trong nông trường thấy cô đều cuối đầu, có người còn mỉm cười với cô rất thân, như đã quen từ trước làm cô có chút bối rối.
Vào mùa hạ, trời nắng gắt, Tranh Nhi đi một chút đã mệt, trong nông trường có một ngôi nhà nhỏ cho người làm hay bất cứ ai trong Hứa gia có thể vào đó nghỉ ngơi.
Tranh Nhi cũng vào đó, vô tình gặp ngay Thương Lan đang bị sai vặt như osin của nông trường.
" Thương Lan nhanh tay lên ! " giọng nói thúc giục ở sau trường đến làm Thương Lan luống cuống chẳng kịp thở.
Từ khi Tranh Nhi mang thai, cô ta bị chuyển đến đây ở tới tận giờ vẫn chưa được về dinh thự, Tranh Nhi hầu như đã quên mất người vợ lẽ không danh không phận này.
Cô sải bước vào trong, người làm chào cô, cô không để ý, ngồi ngay chiếc bàn ở một góc quan sát.
" Đô đốc phu nhân ! " Thương Lan đụng mặt cô, nhún người cung kính.
Cô ta trong bộ đồ bần hàn, từ đầu tới chân đều rối bù, cho thấy cô ta ở đây chịu cực khổ không ít.
Cả hai nhìn nhau không chớp mắt, đôi mắt của Tranh Nhi cho cô ta là thương xót, còn cô ta là nét đăm chiêu, tà ác.
" Thương Lan, làm nhanh tay lên ! Sắp đến giờ cơm rồi ! "
Tiếng người ở trong mắng ra, Thương Lan nghe được hớt hải cúi người với Tranh Nhi rồi đi ngay.
Từ ngày cô ta đến đây ở, lúc nào cũng như người hầu cho cả nông trường, thường xuyên bị sai bảo, chưa kể, Hứa Mộ Nhiên chưa từng ngó ngàng tới còn ra lệnh cho kẻ khác không cần xem cô ta ra gì, người ở đây được đà coi cô ta thua cả hạ nhân.
Người phụ nữ đó tưởng chừng, bước vào Hứa gia Thương Lan có thể sống bình yên hơn một chút, không lo ăn mặc, cũng không sợ bị kẻ khác chơi đùa, Hứa Mộ Nhiên không yêu không quan tâm chắc cũng không ác tới mức để cô ta làm việc nặng nhọc.
Nào ngờ, hắn tàn ác từ trong máu, ở đây Thương Lan vẫn bị hành hạ, coi cô ta đúng với cái danh làm gái trước đây, hắn mặc nhiên những kẻ khác ở nông trường thường xuyên đem cô ta ra thỏa mãn, không một ai coi cô ta ra gì.
Đêm nào cũng bị đám đàn ông thối ở đây làm nhục, một đêm có khi tận 5 6 tên, Thương Lan từng muốn bỏ trốn. Thế nhưng, cô ta luôn bị Hứa Mộ Nhiên cho người canh chừng rất cao độ, trốn rồi lại bắt về, đánh đập không thương tiếc.
Hắn muốn cho Thương Lan sống không bằng chết, trả thù cô ta vì cái tội ép hắn phải thu nhận cô ta làm vợ lẽ.
Là vợ, nhưng không phải vợ của hắn, là vợ của tất cả đàn ông trong nông trường, mặc sức hành hạ thân thể kia cho đến lúc chết đi.
Thương Lan căm hận hắn, giờ đây tình yêu không còn, chỉ muốn trả lại tất cả cho hắn, muốn hắn phải đau khổ hơn cô ta gấp trăm ngàn lần.
Bây giờ, Tranh Nhi vô tình đến nơi này, để Thương Lan nhắm trúng, cơ hội cho cô ta phá nát hạnh phúc đang bình yên đã đến.
Cô ta rất giỏi quan sát, thấy Tranh Nhi ngồi thơ thẩn, biết cô có chuyện trong lòng, nhân lúc này tiếp cận cô, phá đi thuật thôi miên trên người cô, để cô nhớ lại tất cả.
" Thương Lan, đem thức ăn ra cho họ đi ! " người phụ nữ phụ bếp lớn tiếng sai bảo.
Đầu óc Thương Lan nhanh nhạy, nghĩ ra cách tiếp cận, thừa lúc bưng bê thức ăn ra ngoài, đi ngang Tranh Nhi, cô ta cố tình vấp ngã, làm thức ăn đổ bể, thêm phần dáng thương cô ta còn đập cánh tay nhỏ nhắn lên những mảnh vỡ, chảy máu.
" Thương Lan ! " Tranh Nhi phản ứng, vội đặt cốc nước trong tay xuống, gấp gáp đỡ Thương Lan ngồi dậy.
" Thương Lan, chị ổn không ? Chảy máu rồi... " Tranh Nhi nhìn cánh tay đầy máu, xót xa trong lòng.
" Không sao...phu nhân...người đừng chạm...tôi bẩn lắm... " cô ta làm bộ làm tịch, rơi nước mắt đáng thương, co ro cơ thể không dám cho Tranh Nhi chạm vào.
Cô gái ngốc nghếch kia thành công bị dụ dỗ, biết Thương Lan không được Hứa Mộ Nhiên yêu thích, không nghĩ cô ta phải sống cảnh tội nghiệp như vậy, thân là vợ lẽ mà còn thua cả hạ nhân.
" Để tôi gọi người giúp chị ! "
Tranh Nhi bỏ ngoài tai, chưa kịp hô gọi, một người phụ nữ ở sau bếp nghe tiếng đổ vỡ chạy lên, trông thấy liền phát tiết ngay.
" Con tiện nhân này ! Nhiêu đó mày cũng làm đổ ! " bà ta đánh vào mặt Thương Lan không nương tay.
Trước mặt Tranh Nhi, Thương Lan không còn được coi là con người, đánh một cái chưa đủ còn đánh tiếp trông khi cô ta đang bị thương.
Nước mắt như dòng thác thi nhau chảy tràn, Tranh Nhi bất bình, lớn tiếng ngăn người kia lại.
" Dừng lại ! "
Tiếng quát vang lên, người phụ nữ kia kinh sợ, cúi đầu trước Tranh Nhi.
" Phu nhân... "
" Tôi còn ở đây sao bà lại đánh cô ấy ác vậy ?
Cô ấy dù sao cũng là vợ lẽ của Đô đốc mà... " Tranh Nhi đỡ ngay Thương Lan đứng dậy, dùng khăn tay lau vết dơ.
" Máu chảy nhiều quá... " cô lộ ra nét lo lắng, còn Thương Lan thì được như ý muốn, giả vờ giả vịt khóc không ngớt.
" Còn không mau băng bó lại cho cô ấy đi ! " Tranh Nhi tức giận lớn tiếng với người phụ nữ kia.
Bà ta sợ hãi, không dám trái ý, cô là Đô đốc phu nhân, là nữ chủ nhân được Hứa Mộ Nhiên đội lên đầu. Dù cho họ đã được lệnh hành hạ Thương Lan thì cũng không dám làm phật lòng bảo bối nhỏ của hắn, vội vàng đi ngay.
Thương Lan được thế khóc thảm thương trước mặt Tranh Nhi, còn tựa vào người cô cất tiếng thê lương.
" Đô đốc phu nhân...cảm ơn...người... "
" Không sao rồi...chị ngồi xuống đi !
Máu chảy nhiều quá ! " Tranh Nhi nhỏ tiếng an ủi, dìu Thương Lan ngồi xuống, nóng lòng lo lắng cho vết thương của cô ta.