Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 145: Xem ra là nó rất nhớ cái của anh nhỉ? (H+)




Cô gái nhỏ ngồi trong lòng hắn, giữ yên vị cánh tay trắng tinh như ngó sen chỉ ra đó, tiếp tục nói.

" Khi đó chúng ta đã trò chuyện rất vui ở táng cây ấy...anh nói anh thích em...

Lúc đó em còn tưởng anh chỉ trêu em...ai ngờ... "

" Khi anh đi quân ngũ 4 năm...ngày ngày em lại ra đó chờ đợi... " cô cười nhạt.

Hắn không hiểu ý cô, chung quy đây là kí ức giả tạo, chi tiết rõ rệt hắn không tài nào nhớ nổi, im lặng không trả lời.

Còn cô, cho rằng đó là kí ức thật, còn có tình cảm vô vàn, khi đó hắn nói thích cô, trái tim cô cũng đã xao xuyến thích hắn.

Nhìn hắn đang thơ thẩn, còn tưởng hắn đang hồi tưởng giống cô, hai tay mềm kéo mặt hắn xuống, lại thì thào.

" A Nhiên anh biết không...

Khoảnh khắc lúc anh khoác trên mình bộ quân phục đến đó gặp em...thật sự rất lãng mạn...em rất thích...cũng rất vui vì sau 4 năm...

Anh chưa từng quên em...vẫn còn thích em... " cô cười rạng rỡ, nụ cười của sự hạnh phúc, chốc chốc làm người kia đứng hình mất mấy giây.

" Làm sao anh có thể quên em được...người con gái hớp hồn anh từ lần đầu gặp mặt... "

Hắn cười nhạt đáp lại lời nói từ nãy giờ của cô, kí ức hắn cho cô thật lãng mạn, lúc này hắn cũng nhớ được khi đó đã miêu tả cảnh họ gặp lại nhau như thế nào.

4 năm quân ngũ, trở về gặp cô gái nhỏ vào cuối mùa thu, lá cây đã gần rụng hết chuẩn bị cho mùa đâu. Tranh Nhi khi ấy mặc một chiếc đầm trắng muốt, đứng dưới gốc sồi đưa hai tay lên cao đón từng lá vàng rụng bay trong gió.

Người đàn ông khoác trên thân bộ quân phục khí chất hơn người, ở đằng xa gọi cô, hắn trưởng thành hơn cô rất nhiều, còn cô thì vẫn còn rất nhỏ.

Hắn lớn tuổi hơn cô rất nhiều, phải đợi rất lâu cô mới trở thành một thiếu nữ vạn người mê, khi ấy cũng là lúc cô thuộc về hắn.

Đoạn kí ức này thật đẹp đẽ, còn sự thật thì lại quá ư là đau khổ. Lần đầu hắn gặp cô đã đánh cô lên bờ xuống ruộng, bóp cổ, tát tay không thiếu cái nào, còn ép cô phải gả cho hắn, c.ưỡng bức cô, buộc cô mang thai.

Đúng là những đoạn kí ức mãnh liệt, bảo hắn làm sao quên được.

Tranh Nhi lúc này toàn mộng đẹp, ngồi trong lòng hắn đâu nhận ra mình đã trao tình yêu cho kẻ cô hận, cô mỉm cười tủm tỉm, còn ôm eo hắn nói nhỏ.

" A Nhiên...yêu anh...yêu anh nhiều lắm... "

" Anh cũng yêu em rất nhiều...hồ ly nhỏ... " hắn khẽ hôn lên má cô, trong lòng chỉ ước cả đời nàng mãi mãi đừng bao giờ nhớ lại.

Cả hai ngồi đó ngắm quan cảnh tới khi chán thì quay vào, cuộc sống bình yên trôi qua thêm hai tháng nữa, Tranh Nhi sinh con cũng đã tròn nửa năm, sức khỏe bình ổn, cô còn thường xuyên luyện tập thể thao nên vóc dáng sau sinh càng thêm đẫy đày, dù phần eo không thể nhỏ xíu như lúc trước nhưng cũng không gọi là to.

Phòng của các con.

* Cạch *

" Tranh Nhi... " Hứa Mộ Nhiên đột ngột mở cửa đi vào.

Người phụ nữ đang cho con bú, có chút giật mình song lại rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, thản nhiên để lộ bầu ngực căng tròn đang bị cái miệng chúm chím kia ngậm lấy.

Hai tay cô ôm hai tiểu quỷ, chúng ngậm trọn nụ hoa không buông, cắn mút liên tục, đứa thứ ba còn nằm trong nôi có vẻ ganh tị đang đòi cô cho bú.

Hứa Mộ Nhiên đứng cạnh nhìn chòng chọc, người phụ nữ không ngại, hắn là chồng cô nhìn thì đã sao.

Nhưng, cách hắn nhìn rất lạ, đôi mắt nhỏ hiện lên có chút bất mãn.

" Tranh Nhi...con đã được 6 tháng rồi mà...em còn cho con bú mãi thế...phải cho chúng cai sữa đi chứ... " hắn phàn nàn, khoanh hai tay trước ngực.

" A Nhiên con còn nhỏ mà... "

Tranh Nhi gạt bỏ ngoài tai lời của hắn, cho hai đứa kia bú no nê, lại bòng đứa thứ 3 lên, tiếp tục công việc.

Người đàn ông thở dài, ngồi xuống dỗ hai đứa vừa bú xong.

Ba tiểu quỷ này đã được 6 tháng rồi, mập mạp, cứng cáp vẫn còn dành phụ nữ với hắn, ngày ăn no, đêm ngủ chúng cũng đòi mẹ, uống sữa của Tranh Nhi nhiều nên sữa bột chúng không thèm ngó, cứ phải đòi sữa mẹ.

Hắn chăm chúng đã mệt còn bị chúng dành vợ, đáng nhẽ, lúc nào hắn cũng kè kè bên các con, chúng phải quấn quýt lấy hắn, đằng này chúng chẳng thèm ngó, suốt ngày cứ oe oe đòi mẹ.

Người phụ nữ nhỏ vì con mà không cho hắn động vào người, mặc dù bây giờ cô đã có thể quay lại chuyện vợ chồng như trước.

Từ lúc cô mang thai những tháng đầu tiên hắn đã phải nhịn vì con, đến lúc sinh, con lớn hắn vẫn bị bắt nhịn, cả nằm ngủ muốn ôm đôi trân bảo ấy cô cũng không cho.

Mỗi lần chạm là bị phạt ngủ ở hành lang, địa vị của hắn trong ngôi nhà này còn thấy hơn cả ba đứa tiểu quỷ kia, thử hỏi, hắn làm sao không ganh tị với con?

" Biết thế ông đây không cho đẻ... " hắn làu bàu mắng, mắng to đến mức cô gái kia nghe được ngậm cười trong bụng.

Trong lòng hắn, con sinh ra là để giúp hắn giữ chân người phụ nữ ấy, bây giờ giữ rồi chúng còn cướp luôn cả vợ hắn. Chăm con từ lúc lọt lòng, chúng chẳng hề hiểu ý cha, đúng là phản bội mà!

" Tranh Nhi... " Hứa Mộ Nhiên có chút bực dọc, nhìn ba tiểu quỷ kia cay cú.

Tranh Nhi nhận ra ánh mắt khác thường, cũng đọc được suy nghĩ của hắn, hơn 1 năm rồi cô và hắn không thân mật, ngẫm nghĩ cũng đến lúc hâm nóng lại tình cảm.

Cô đợi cho đứa thứ ba bú no nê, vỗ con ngủ, đợi thêm tí nữa khi chúng say giấc mới nói chuyện với hắn.

" A Nhiên... "

Cái miệng nhỏ vừa gọi, người đàn ông như bị máu dồn lên não, bất thình lình bòng cô lên, hắn nhìn vào mắt cô đã hiểu ý cô.

" Về phòng nhé? " hắn thỏ thẻ.

Cô gái kia gật đầu, hắn như chạy nước rút, gấp gáp về lại phòng của mình, vào đến nơi thẳng tay vứt cô lên giường.

Hắn đè lên người cô, ngậm ngay đôi môi mọng, chiếm lưỡi như mất khống chế, tách hai cánh môi mềm cạy khớp hàm, tham lam lấy mật ngọt trong miệng cô.

Rất lâu rồi, hắn không được hôn sâu, bất quá quên mất điều khiển hành động, hôn đến mức suýt làm Tranh Nhi tắt thở.

" A... "

Tranh Nhi cất tiếng nỉ non, hắn vừa rời môi cô đã nôn nóng ngậm lấy vành tai phiếm hồng, như bị kích tình, hắn gấp gáp lột sạch đồ của cô.

" A Nhiên...từ từ thôi... "

Hai tay khẳng khiu của cô vô lực chống đối, bị hắn đè lên có chút khó chịu, hắn như người điên mất lí trí, chẳng nghe cô nói, toàn tiếng thở mạnh của hắn vang lên làm cô run sợ.

Lần này mấy hiệp đây? Cô tự hỏi, liệu hắn có làm đến mức cô đi không nổi không?

Hơn một năm rồi, hắn không được cho ăn, khó tránh bây giờ hắn như thú vồ mồi, ngấm nghiến cô chẳng kịp phản ứng lại.

" A Nhiên... "

" Hồ ly nhỏ...em để anh nhịn đến phát điên rồi! "

" Hôm nay...em chết với anh... "

Giọng nói của hắn vốn trầm khàn, giờ đang lên cơn nghe càng khàn đặc hơn, làm cô gái nhỏ ở dưới thân hắn rét run.

Hắn khóa trụ hai tay cô lên đầu, đôi gò bồng căng tròn khiến miệng hắn khô khốc, tham lam ngậm lấy nụ hoa hồng, dòng sữa ngọt ngào tràn vào miệng hắn.

Cô gái nhỏ cựa quậy liên tục, nhắc nhở hắn.

" A Nhiên...ít thôi... "

" Em thiên vị quá đấy! Cho con mà không cho anh... "

Dứt lời, hắn lại cắm mặt vào mút lấy mút để, làm nửa thân trên của cô dính đầy mật ngọt của hắn, còn có cả dòng sữa ngọt của cô, bị hắn tiếc liếm sạch sẽ.

Vật ấm nóng sau lớp quần của hắn sớm đã trướng cao và căng đau, hắn không đủ nhẫn nại kéo dài màn dạo đầu, lập tức cởi quần để lộ thứ to lớn ra.

Hắn tách hai chân cô ra, vòng tay ôm lấy một bên đùi ngọc, tay kia điều khiển thứ thô to, nhắm chuẩn hướng đi vào cửa hoa viên.

" Aaaaa " Tranh Nhi ưỡn người tiếp nhận, hai má cô đỏ bừng tức khắc.

Bên dưới khó chịu vô cùng, vừa đau vừa bị kích thích, có lẽ do cô quá lâu không xảy ra chuyện quan hệ nên tạm thời chưa thích nghi được.

Gương mặt mĩ miều của cô nhăn lên đầy vẻ phức tạp, còn hắn thì khác, có lại cảm giác thống khoái cực kì đê mê.

Đóa hoa diễm lệ dù đã rộng ra một chút sau sinh nhưng so với cái thứ đang bành trướng kia thì vẫn còn chật hẹp, khoái cảm chẳng thể nào giảm xuống.

Dị vật thô to mỗi làn đâm vào, rút ra lại kéo theo vô số chất lỏng chảy ra theo, dòng nước ngày càng nóng bỏng, dính đầy hạ thân hai người. Hắn biết cô đã phản ứng lại, càng tận tình đâm sâu vào trong.

" aa... "

Hai tay như ngó sen của cô choàng sau lưng hắn run không ngừng, quá lâu chẳng làm nên cô chưa thích nghi nổi thứ to lớn này, trướng đến căng nhức. Lúc này chỉ cần cúi đầu nhìn xuống dưới là có thể thấy đồ vật hình trụ khủng bố đang liên tục nhấp vào trong chỗ nhu mềm.

Tranh Nhi bỗng thấy sợ hãi khóc lóc, cảm giác này là sao chứ? Cứ như cô đang bị hắn c.ưỡng bức vậy, cảm giác này đáng lẽ không nên có?

Hắn là chồng cô, sao cô lại có suy nghĩ lệch lạc này? Đầu óc cô tự dưng xuất hiện những mảng hình ảnh lạ thường, Hứa Mộ Nhiên c.ưỡng bức cô, bản thân cô lại hi vọng có người tới cứu mình, không ngừng kêu gào.

Hốc mắt dâng lệ thi nhau chảy như mưa, cô cho rằng mình lâu quá không thân mật nên sinh ảo giác, cố gắng dẹp đi mớ hình ảnh xấu xa ấy ra khỏi đầu.

" Nhìn xem...hồ ly nhỏ...chỗ này thật ướt...

Xem ra là nó rất nhớ cái của anh nhỉ? "

Thanh âm của hắn không lãnh đạm như ngày thường nữa, thậm chí nổi lên tia áp lực nghẹn ngào. Tiếng nước * bạch bạch * do hoan ái va chạm quá mạnh tạo nên.

Hắn một tay nắm eo của cô cố định đâm xuyên xỏ, một tay sờ nơi hạ thân nhiễm đầy nước trắng, nhẹ nhàng sờ lên ngực cô, làm dính đầy lên đó.

Cô gái mơ hồ, mấp máy không thành tiếng, nửa buông thả nửa chống đối.