Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 37




Ngay sau đó toàn thân ta đều cứng ngắc, nụ cười đông cứng bên môi nhất thời không thể thu về.

Tần Liễm nhấc tay lên, nhìn thẳng về phía ta. Toàn thân mặc một bộ trang phục màu xám tro gần giống ám vệ trong cung, nhưng cũng có thể tỏa ra vài phần hương vị lạnh nhạt.

Vẫn là mày đẹp, lại cong; vẫn là đôi mắt hẹp dài, lại híp; môi vẫn phảng phất mấy phần dịu dàng trời sinh sẵn có, lại mím môi.

Có cung nhân mắt tinh cảm thấy bất thường, vội vàng trở về, quan sát áo bào ám vệ trên người hắn: “Ngươi là ám vệ? Sao lại đứng đó?”

Tần Liễm không đáp, vẫn từng bước một đi về phía ta, ta nắm lấy tay vịn ngửa đầu nhìn hắn, trong nháy mắt có ánh nắng gần chính ngọ xuyên thấu qua cành cây vô tâm vô phế hắt vào, đâm vào mắt người phát đau.

Cung nhân muốn gọi người, sau khi bị hắn đảo mắt qua thì không tự chủ được mà im hơi lặng tiếng. Ta nhìn hắn đi đến bên xe lăn của ta, nửa quỳ xuống, bàn tay khoát lên ngón tay ta, ánh mắt nhìn ta tối tăm dậy sống.

Ta quay đầu, khẽ rút tay về.

Ta nói: “Ngươi nhận lầm người rồi.”

Hắn khẽ mở miệng: “Vậy nàng là ai?”

Ta há miệng, lại nhắm lại.

Mà thôi.

Đều đã bị nhận ra, thừa nhận hay không thừa nhận cũng không có gì khác nhau.

“Trên đời mỗi người đều biết đương kim quốc vương Tô quốc có một sủng cơ, mắc tật ở chân, lại ốm yếu nhiều bệnh. Bệ hạ Nam triều ngay cả điều này cũng không biết sao?” Ta đang muốn nói chuyện, một câu chậm rãi ngang trời vang vọng sang đây. Ta vừa nâng mắt, Tô Khải cách đó không xa trong tay vân vê một cây chiết phiến, hai tay đan lại nhìn sang chỗ ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt ngoài cười nhưng trong không cười, mà trong ánh mắt không có mấy phần vui vẻ, “Các hạ không chào hỏi đã chạy thẳng tới ngự hoa viên của ta, còn làm càn đùa giỡn ái phi của ta, đại khái các hạ ở Nam triều cái loại đất hoang kia đã quen thói tùy tiện, quên mất còn lễ tiết như vậy chăng?”

Tô Khải trước đó còn nói cường điệu, sau khi phun ra mấy chữ “đùa giỡn ái phi”, ta nhịn không được mà sặc một tiếng.

Không ngờ Tần Liễm nay da mặt cũng càng dày thêm. Hắn liếc mắt nhìn ta, một lần nữa cầm tay của ta, hơn nữa không để cho ta vùng ra, rồi thản nhiên mở miệng: “Nếu đại cữu tử không cam tâm thì có thể đi Nam triều một chuyến chiếm món hời của ta trở về.”

Ta lại sặc một tiếng.

Tô Khải giật khóe miệng một cái, nhanh chóng trả lời: “Cút, ai là đại cữu tử của ngươi? Ta không rảnh nói chuyện tào lao với ngươi, ngươi tốt nhất lập tức đâu mà đến thì quay lại chỗ ấy, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí.”

Tần Liễm nói: “Không biết bệ hạ tính không khách khí như thế nào?”

Tô Khải mỉm cười: “Tất nhiên là giết ngươi.”

Tô Khải nói như vậy, dưới chân hơi lui về phía sau hai bước, hai bên người đột nhiên lóe ra mấy tên ám vệ mặc áo màu xám tro như ma quỷ, trên mặt đều dùng mặt nạ che hết một nửa, bày ra tư thái muốn nghênh chiến.

Tô Khải mở chiết phiến ra, đặt dưới lòng bàn tay đung đưa, nói: “Mấy tháng trước không thể một tên bắn chết các hạ trên chiến trường, ta lại tiếc nuối mấy ngày ngủ không ngon. Nhưng hôm nay nếu bệ hạ tự đưa mình đến Tô quốc, Tô mỗ đành phải bất đắt dĩ thu nhận.”

Tần Liễm chậm rãi đứng lên, nói: “Đáng tiếc ta còn chưa muốn chết, còn phải mang theo Tô Hi cùng trở về.”

“Ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi, đương nhiên ta sẽ phái người đưa hài cốt của ngươi an toàn trở về Nam triều cho thỏa đáng. Về phần Tô Hi, sớm đã bị ngươi giết chết ở Nam triều, ngươi chạy tới Tô quốc làm cái thần kinh gì?”

Tần Liễm quay đầu nhìn ta: “Đã sớm nghe nói Tô Khải Tô quốc trời sinh lạnh bạc, ngoại trừ che chở hai cô em gái ra thì đám người còn lại sống hay chết cũng sẽ không chớp mắt. Người gọi là sủng cơ từ năm tháng trước sau một trận Tô Nam mới nhập cung, bốn tháng trước đột nhiên được sắc phong, nếu ta nhớ không lầm, một ngày trước bệ hạ còn vì cái chết của muội muội Tô Hi mà tức sùi bọt mép thương tâm không thôi, đảo mắt lại cùng một cô gái có tật ở chân cảm tình sâu nặng ngọt ngào, thậm chí là đại xá thiên hạ cầu phúc cho Dung cơ, tốc độ nhanh như vậy, có lẽ bệ hạ thật là thần tiên.”

Tô Khải lạnh lùng thốt lên: “Các hạ thật là khen nhầm rồi. Ta có thế nào đi nữa cũng không nhọc ngươi bận tâm. Dù sao cũng dễ chịu hơn quốc vương Nam triều hai lần vì cái gọi là ích lợi quốc gia mà tính kế một cái cô gái yếu đuối, đáng hận nhất chính là cuối cùng còn trơ mắt nhìn chính Hoàng hậu của mình chết trước mặt ngươi. Trên đời ngược lại còn nói quốc vương Nam triều là một kẻ si tình, ta thấy hai chữ này không có quan hệ gì với ngươi, có một cách nói gọi là tâm địa rắn rết, dùng trên đầu ngươi thích hợp lắm.”

Sắc mặt Tần Liễm cứng đờ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ta mang Tô Hi trở về, lấy bất cứ điều kiện nào để trao đổi.”

Tô Khải cười lạnh một tiếng, chiết phiến nhẹ nhàng ngừng lại, lại nhẹ nhàng lay động, ám vệ bên cạnh thoáng chốc thẳng hướng về phía Tần Liễm.

Mấy bóng người nhanh chóng cuộn vòng cùng một chỗ, gió lạnh giật mình nhiều vô kể. Ta chấn động, Tô Khải không nhìn ta, chỉ nói: “Hôm nay ta muốn hắn chết, ta không nói đùa.”

Ta há miệng, không nói nên lời. Lại quay đầu nhìn Tần Liễm, một mình hắn tay không tấc sắt, chống lại năm ám vệ đứng đầu đeo đao, ta lại không biết đánh nhau, cũng biết hắn chịu không thấu.

Tô Khải đi tới, đẩy xe lăn ta ra xa một chút, cách mấy trượng nhìn bên kia lấy nhiều lấn ít. Ta chăm chú nhìn, cũng không có thời gian chớp mắt. Không biết qua bao lâu, Tần Liễm bị ép đến mức lui về phía sau, một tên ám vệ phi thân lên, thừa dịp Tần Liễm không chú ý, vung lên trường đao phía sau hắn, nặng nề bổ xuống đầu hắn.

Ta không thể kiềm chế cơn sợ hãi, lập tức che hai mắt lại.

Ngực của ta tùng tùng nhảy loạn, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng nhanh. Tô Khải ngồi xổm xuống, kéo một cánh tay lạnh lẽo của ta ra bắt đầu xoa nắn, vừa chậm rãi hỏi: “Sao, rốt cuộc cũng đau lòng?”

Ta lập tức vung tay bắt lấy hắn: “Ca ca…”

“Không phải muội không giết được hắn sao,” Tô Khải nói, “Ta giúp muội giết.”

Ta cắn cắn môi, nhìn thấy trên vai Tần Liễm đã ào ạt chảy ra máu tươi, trong lòng run lên, quay đầu nhanh chóng nói với Tô Khải: “Không được. Đừng giết hắn.”

Tô Khải cười một cái, chăm chú nhìn ta một lúc lâu thì cúi đầu thở dài.

Ta biết ý tứ hàm chứa trong tiếng than thở này của Tô Khải. Tô Khải nhất định là muốn nói, cho dù Tần Liễm hiện giờ chết ở Nam triều cũng không thể nói gì, sự sống của người này đối với Tô quốc chỉ có trăm hại mà không có một lợi, cả Tô quốc đều ước gì giết chết hắn cho sướng, không có Tần Liễm thì có thể tiết kiệm tổng số mấy vạn binh lực mười vạn tạ quân lương tương lai Tô quốc đối phó với Nam triều. Mà ta, ta trúng độc một lần, tự sát một lần, nay hơi tàn, tương lai mất sớm, tất cả đều là bởi vì cái người cách đó không xa này. Ta thật là hồ đồ yếu mệnh, mới có thể cầu tình vì một người như vậy.

Nếu Tô Khải là những người khác, hắn nhất định sẽ nói hết những lời cay nghiệt này ra. Hắn nay chẳng qua nể tình ta là người sắp chết, nể nang ta một chút mà thôi.

Ta cắn đầu lưỡi khẩn trương nhìn Tô Khải, nhìn hắn cân nhắc cả buổi trời mà vẫn mở miệng nói: “Không được. Hôm nay hắn nhất định phải chết.”

Ta lập tức nắm chặt tay áo của hắn, thấp giọng nói: “Ca ca, dù sao ta cũng từng thích hắn như vậy, ca để ta trơ mắt nhìn hắn mất mạng như thế, đổi lại là ca, ca cũng sẽ không nhẫn tâm.”

Tô Khải nói: “Nhưng mà muội giữ hắn lại làm cái gì?”

Ta há miệng, nhất thời á khẩu không trả lời được. Thoáng chỉnh lại tâm trạng, ta mới nói: “Không dùng gì cả. Nhưng ta từng thích hắn đến mức này, nay coi như không còn gì cả thì cũng không thể nhìn hắn chết. Mấy thứ này không phải chỉ dùng lý trí là có thể xử lý xong, cái thứ tình cảm này giống như là dấm chua và muối lẫn trong thức ăn, nhìn bằng mắt thường không thấy, chỉ có nếm thử mới có thể biết hương vị. Ca ca còn chưa gặp phải loại tư vị này, về sau là có thể biết được.”

Tô Khải nhìn trời; chiết phiến trong tay nhẹ nhàng đong đưa theo tay hắn, hắn đưa tay chậm rãi siết tua rua không an phận kia, ta nhìn mà đứng ngồi không yên, lại nghe thấy hắn thở dài một hơi.

Hắn thở dài một cái, ta liền thở phào nhẹ nhõm.

Tô Khải xoay bước chân, đá mấy cục đá trên mặt đất sang bên kia, vừa lúc đánh rớt binh khí mấy người đang đánh nhau, lại vung tay lên, mấy tên ám vệ kia tức thì đồng loạt ngừng tay, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.

Ánh nắng gắt chính ngọ hắt vào, Tần Liễm tựa vào trên cây cúi đầu ho khan mấy tiếng, khuôn mặt ẩn ở phía sau thấy không rõ. Ta do dự một chút, suy nghĩ rốt cuộc có muốn đẩy xe lăn qua hay không, Tô Khải ở sau người lạnh nhạt nói: “Yên tâm, hắn không thể chết được. Ám vệ chém hắn ba đao cũng chưa bằng mấy tên ám vệ Nam triều hắn mang theo bên người, rõ ràng cách cái chết còn sớm lắm. Bệ hạ Nam triều dùng khổ nhục kế đến mức này, thật là mười phần không biết xấu hổ.”

Tần Liễm lại ho khan mấy tiếng, không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn về phía ta, nhẹ giọng mở miệng: “Hi nhi.”

Hắn vừa nói, dự tính ta vốn muốn tự đẩy xe lăn qua lập tức biến mất.

Loại khiếp đảm này không biết từ đâu mà đến, lại càng sinh càng lớn, bao phủ cả người ta, không nhúc nhích được.

Mới vừa rồi nói với Tô Khải tràn trề lời thề son sắt dõng dạc, bây giờ một khi yên tĩnh, lại chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, những tâm tình phức tạp kia mới vừa rồi còn chưa kịp hiện lên, lúc này lại cuồn cuộn dâng trào.

Ta đưa tay thu về trên đầu gối, cúi đầu. Cảm giác được tiếng bước chân đến gần, Tần Liễm cúi người, một lần nữa cầm tay của ta.

Trên vai trên cánh tay hắn vẫn có vết máu rỉ ra. Hắn cũng không để ý tới, hơi hơi mím môi, ngón tay đeo cái bấm ngón tay ngọc màu xanh biếc quen thuộc xoa nhẹ, như là muốn bóc trần mặt nạ da người trên mặt ta.

Ta thấp giọng nói: “Kéo không được. Kiên cố hơn của chàng nhiều lắm, một tháng mới cần đổi một lần, thời gian đổi cũng rất khó khăn.”

Tần Liễm đổi lại muốn cầm tay của ta, còn chưa đụng tới đầu ngón tay, chợt nghe thấy bốp một tiếng, có chiết phiến quăng sang đây, đánh trúng lên tay hắn. Sắc mặt Tô Khải còn nổi gân xanh, vẻ mặt soi mói ghét bỏ Tần Liễm một lúc lâu, giọng đầy lạnh lùng: “Nơi này là ngự hoa viên của cô, Dung cơ là sủng cơ của cô, trước mắt bao người lại ngang nhiên lôi lôi kéo kéo, ngươi lại tự tìm cái chết có phải không?”

Ta lại một lần nữa sặc một tiếng.

Cuối cùng ba người chúng ta đến chỗ Minh Châu Điện Nhị Công chúa từng ở. Nay thân phận của ta vẫn là Dung cơ, cùng một nam tử ngang nhiên vào Thần Hi Điện, bất luận thế nào cũng không được. Cái mũ xanh này nếu để cho Tô Khải đội, hắn sẽ càng giận tím mặt.

Trước khi gả đến Nam triều ta thường ở tiểu viện ngoài cung, Minh Châu Điện chẳng qua là chỗ tạm trú, sau khi gả đến Nam triều ngày về càng cách xa không hẹn, nhưng may mà trong hoàng cung Tô quốc mọi người cần cù, mặc dù gần hai năm ta chưa từng tới đây, nơi này vẫn sạch sẽ có trật tự, trong sân thậm chí một cây cỏ dại cũng không sinh trưởng được.

Mới vừa rồi tâm tình ta chấn động quá lớn, ở trên đường thì trước mắt biến thành màu đen. Sau khi chuyển biến tốt đẹp thì phát hiện Tần Liễm vẫn nhìn sắc mặt của ta, dường như rất muốn bắt lấy tay ta, nhưng mà mỗi một lần đều bị Tô Khải nặng nề gõ lên. Sau đó hắn muốn thay Tô Khải đẩy xe lăn, bị Tô Khải hung hăng đạp lên chân, ngoáy mấy vòng mới buông ra, tiếp theo Tô Khải cong khóe miệng nở nụ cười, dứt khoát phun ra một chữ: “Cút.”

Tần Liễm đương nhiên không cút, hắn luôn chỉ có làm người ta cút đi, không có lúc nào là chủ động cút đi. Kết quả là ba người cùng nhau đến Minh Châu Điện, ta được đỡ lên giường ngồi, Tô Khải ngồi ở đầu giường bắn mắt đao qua phía Tần Liễm ngồi cách xa một thước, Tần Liễm hoàn toàn không thấy sự khiêu khích của Tô Khải, sau mấy lần liên tiếp ý đồ tiếp cận mép giường đều bị Tô Khải ngăn cản, hắn bắt đầu cầm lấy khăn mặt cung nhân đưa tới chà lau vết máu.

Một lát sau, không ngờ Tô Tư cũng chạy tới, ngồi xuống sát bên Tô Khải, cùng dò xét Tần Liễm, vì thế Minh Châu Điện luôn quạnh quẽ càng thêm náo nhiệt.

Ta từ giả vờ ngủ say lén mở một con mắt, phát hiện trận thế này rất giống tam đường hội thẩm (*), nhất thời đầu càng hôn mê.

(*) tam đường hội thẩm: hình thức xét xử của Trung Quốc thời xưa

Mới đầu trong điện rất yên tĩnh, mãi đến khi cung nhân bưng chén trà tới mới vang lên tiếng bỏ trà tinh tế. Tô Tư nhấp một miếng, nghiêng đầu nói với Tô Khải: “Trà này mùi vị xanh trong, màu sắc thanh khiết, ta thích lắm. Trước kia dường như chưa từng uống qua, là lá trà năm nay mới tiến cống?”

Tô Khải dừng một lát: “Ta đây cũng là lần đầu uống…”

Tần Liễm hơi thu ống tay áo lại, ánh mắt trầm tĩnh nói: “Đây là lá trà lần này ta mang từ Nam triều đến, là đặc sản chỉ có ở Nam triều, đặc biệt mời hai vị nhấm nháp một chút. Nếu thích thì có thể đưa toàn bộ cho hai vị.”

Ta nghe xong sặc một tiếng, không riêng gì ta, sắc mặt Tô Tư Tô Khải cũng đồng loạt thay đổi.

Chuyện này ngẫm lại thì có chút lo lắng. Tuy rằng gian tế của Nam triều Tô quốc đã sớm có, trong cung to như vậy, một mình trà trộn vào cũng không hẳn không dễ dàng, còn nữa đồ ăn thức uống người trong cung trước đó nhất định phải nghiệm độc, cho nên dù là người trà trộn vào được cũng chẳng sao, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng khiêu khích quyền uy của Tô Khải, hắn luôn luôn cẩn thận nắm chắc hoàng cung Tô quốc, mà bây giờ một cung nữ tùy tiện bưng trà vào đều là Tần Liễm phái vào, có thể tưởng tượng trong cung này gian tế của Tần Liễm vẫn có rất nhiều, loại chuyện này Tô Khải chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể làm cho sắc mặt hắn vô cùng tuyệt vời.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Tô Khải đã đen đến mức có thể so với đáy nồi, không nhìn ánh mắt hắn cũng biết hắn nhất định đang hối hận vừa rồi vì sao không trực tiếp giết chết cái tên cản trở muốn ăn đòn ngay trước mắt này.

Tần Liễm vẫn hết sức bình tĩnh, dường như đây là điều rất hợp lẽ. Nay trong điện bốn gương mặt chỉ có một mình hắn lộ ra vẻ mặt này, đây có nghĩa là Tần Liễm thật sự rất có can đảm.

Kỳ thật ta rất muốn cảm khái một câu, quả nhiên trên đời này không có có kẻ vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn…

Tô Tư trước hết phản ứng kịp, đặt chén trà xuống cạch một cái, mỉm cười nói: “Ồ? Không biết Tô Hi lúc ở Nam triều có từng uống loại trà này hay không, ngày đó ngươi để con bé tự sát thì độc dược có phải đặt ở trong loại trà ngon này không?”

Sắc mặt Tần Liễm có chút thay đổi, Tô Khải không ngừng cố gắng nói: “Nói đến đây, ta sẽ nói cho ngươi biết, khi còn nhỏ thân thể Tô Hi không tốt, ôm bệnh đầy người, dựa theo lời thái y nói, vốn trưởng thành sẽ tự nhiên khỏi hẳn, nhưng mà mấy năm trước ngươi tới Tô quốc, lòng lang dạ sói hạ độc Tô Hi, ngươi vẫy vẫy tay áo đi vô cùng tiêu sái, sau khi trở về con bé hộc máu phun đến trời đất tối sầm, thái y liên kết lại bắt mạch, nói con bé không có khả năng sống quá hai mươi tuổi.”

Sắc mặt Tần Liễm hơi trở trắng, hắn còn chưa mở miệng lại bị Tô Tư ngăn chặn: “Sau này con bé gả đi Nam triều, ngươi lại cho con bé uống độc dược lần nữa. Ngươi không cần hoài nghi ngày đó Tô Hi uống thuốc gì, ngày đó con bé uống thật sự là Hồn Túy, uống vào thì chết rồi sống lại. Loại thuốc này đặc biệt dùng để đối phó với kẻ quyền quý, khi đó vốn là dùng để đối phó ngươi, đáng tiếc con bé mềm lòng không hạ thủ, đành phải tự sát. Nay tuy rằng con bé may mắn sống sót, nhưng thái y đã khẳng định con bé còn hơn nửa năm để sống.”

Sắc mặt Tần Liễm trắng bệch gần như trong suốt, mà Tô Khải vẫn còn chưa hết ý: “Ngươi cũng thấy đó, bây giờ hai chân con bé không thể đi lại, vài ngày trước lại thêm chứng bệnh không thể thấy gì, nếu tiếp tục như vậy, nửa năm tới Tô Hi sẽ không quá dễ chịu, có khả năng còn không nghe được gì, nâng cổ tay không nổi, cuối cùng ngũ quan suy kiệt mà chết. Tần Liễm, ngươi không đến cũng không sao, tới đây lại biết những thứ này, ngươi còn dựa vào cái gì mà mang Tô Hi đi?”

Lời Tô Khải vừa dứt, giọng điệu lạnh lùng của Tô Tư lại vang lên: “Nay Tô Hi may mắn sống sót, ngươi còn may mắn gặp được con bé. Nếu khi đó con bé thật sự bị ngươi độc chết, ngươi bày ra thái độ hối hận không kịp cho ai xem? Nếu lúc trước ngươi đã chắc chắn chủ ý muốn độc chết con bé, vậy thì bây giờ cũng đừng ngại con bé chết. Đổi ý như vậy, thật sự là buồn cười.”

Từ chỗ ta nhìn sang, nét mặt Tần Liễm miễn cưỡng coi như bình tĩnh, huyết sắc trên mặt sớm đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt tối đen của hắn đột nhiên đổi hướng về phía ta, ta bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với hắn, đang không biết nên nói cái gì thì Tô Khải nhanh chóng nhặt vụn trà lên: “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì đứng lên ra ngoài, hỏi mượn ám vệ ngươi thanh đao, tự mình kết thúc. Nếu ngươi muốn toàn thây, ta cũng có thể hảo tâm một phen đưa ngươi bình Hồn Túy, nhất định khiến ngươi chết nhanh lại không đau khổ.”

“Không ngại thì chờ một chút,” Tần Liễm chậm rãi mở miệng, “Nếu nửa năm sau Tô Hi quả thật rời khỏi, ta đương nhiên sẽ đi theo nàng.”