Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 36




May mắn là, lúc này đây lời thái y nói rốt cuộc cũng tương đối đáng tin. Ngày thứ ba tỉnh lại, trước mắt ta lại bừng sáng. Tuy rằng thị lực không rõ ràng như lúc trước, nhưng còn có thể phân biệt rõ mũi miệng của cung nhân, dù sao cũng khiến ta thoáng vui mừng.

Ta nghe theo lời dặn của thái y, mỗi ngày được cung nhân đẩy đi ngự hoa viên phơi nắng. Hoa sen trong ngự hoa viên phần lớn đã nở rộ, đây là lúc thưởng thức hoa sen không thể tốt hơn, xung quanh hồ nước vốn có một vòng người vây kín, nhưng mà sau khi nhìn thấy ta đi qua, những người này trong chớp mắt liền im lặng tản ra sạch sẽ.

Ngắm hoa là một trong số ít chuyện một người vui không bằng mọi người cùng vui. Mọi người thưởng thức, hoa không chỉ là hoa, mà còn mang màu sắc thanh tú, nếu lại có hương tràn chén vàng, mưa bụi lất phất (*), đưa mắt nhìn xa xa, ngói đỏ thấp thoáng, phủ màu xanh biếc thì sẽ cảm thấy dường như cái nên có đều có, không cần có thì không cần có, vỏn vẹn một hồ nước đã là một chỗ mất hồn giữa thế gian. Mà thưởng thức một mình, hoa sen đẹp mắt thế nào đi nữa bất quá cũng chỉ là một đóa hoa sen, dù cho có giao phó phẩm cách kiêu ngạo cho nó, chẳng qua cũng chỉ tô sắc cho bờ hồ xanh ngát, lá sen cũng vẫn là lá sen màu xanh, nhụy hoa cũng chỉ là nhụy hoa màu vàng.

(*) hương tràn chén vàng, mưa bụi lất phất: hình ảnh này trích từ bài “Thái tang tử” của Âu Dương Tu thời Bắc Tống, tả cảnh hoa sen nở rộ ở Tây Hồ, ý đầy đủ là hương sen và mùi rượu lượn lờ trên chén vàng, ngẩng đầu lên nhìn thấy mưa bụi mênh mông trên mặt hồ.

Tâm tình ta vốn không tốt, lần này càng thêm buồn bực. Chỉ là nếu đi rồi thì không thể lại tìm trở về, tìm trở về cũng không phải hương vị tự nhiên ban đầu, đành phải một mình ngẩn người quay về phía những đóa hoa trơ trụi này. Tô Khải không ở đây Tô Tư cũng không ở đây, ta lười bày ra vẻ mặt tươi cười, mặt không thay đổi thần sắc tựa vào xe lăn, cung nữ lãnh sự nhất thời càng thêm cẩn thận, còn phải nặn ra nụ cười vặn vẹo hơn cả khóc để lừa ta.

Ta nhìn càng thấy buồn bực, dứt khoát tìm lý do đuổi hết toàn bộ những người đi theo. Xung quanh hồ nước có núi giả, nhưng phần lớn đều rất thấp, chưa tới đầu gối. Ta đến trước mặt, thấy đóa sen gần nhất chẳng qua chỉ cách xa một cánh tay, dường như chỉ cần với người ra là có thể lấy được. Tay của ta lúc này lại có chút khí lực, nhìn thấy đóa sen kia như quét vôi màu trắng, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng được coi như là đáng yêu, mà bốn phía lại không người, đành đơn giản tự mình hái lấy.

Ta dùng tay chống lên hòn núi giả, một tay còn lại duỗi ra với lấy. Nhưng mà không ngờ một trận gió nhẹ cuối hành lang thổi qua, đóa sen kia run rẩy, tay ta không thể nào ổn định trước khi rời khỏi. Ta càng thêm cẩn thận dựa vào gần hơn một chút, chìa tay định bắt lấy thì trước mắt lại đột nhiên tối sầm, không thấy gì cả, ngay sau đó cổ tay đang chống lên hòn núi giả chợt mềm nhũn, ta thầm thấy không ổn, người đã không tự chủ được mà lật ngược ra trước.

Lúc ấy tâm niệm ta thay đổi rất nhanh, ta nhắm mắt lại nghĩ rằng ta sống thật quá oan uổng, tuy rằng trên đời này người bị sét đánh chết bị chết chìm không phải số ít, nhưng mà ta lại dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy một năm kéo dài mạng sống, sinh mệnh vốn quý giá càng thêm quý giá gấp mười, hôm nay nếu cứ như vậy mà chết ở đây, sau khi xuống địa ngục ta nhất định phải đi chất vấn đen trắng rõ ràng, từ chối qua dòng Vong Xuyên, uống canh Mạnh Bà.

Ta dường như đã có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của lá sen sâu trong hồ nước kia, thắt lưng đột nhiên bị người ta chụp tới, người đã bị túm lấy, tiếp theo bị người ta dùng một chút lực, ta lại choáng váng ngồi xuống xe lăn.

Ta mở mắt nhìn ân nhân cứu mạng, lại nhìn thấy một gương mặt không tính là quen thuộc nhưng cũng không hẳn là xa lạ.

Là Tần Khác ta vừa mới gặp không lâu trước đây.

Hắn lúc này đây không còn vẻ nhếch nhác nghẹn lời của cái hôm đối thoại với Tô Khải, sau khi vớt ta lên vẫn kề cà không buông tay, mà lại dường như phát hiện ra cái gì đó, dùng ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn ta chằm chằm.

Loại ánh mắt này cực giống với đường huynh hắn Tần Liễm, có chứa vài phần ý nghĩ sâu xa, nhưng không sôi nổi, chỉ là nhã nhặn thăm dò, nhưng mà đồng thời lại từ trên cao nhìn xuống, dường như chỉ có hắn nắm người khác trong tay, lúc không có gì ngăn chặn, khí thế này dường như hoàn toàn là trời sinh, bình tĩnh như thế, khiến cho người ta dần dần cảm thấy chột dạ, không tự chủ được mà phải nghe theo.

Trong lòng ta cũng chột dạ nhảy dựng theo, nhưng mà nhanh chóng phục hồi lại.

Lúc ấy nhìn quá nhiều lần, hơn nữa nay ta dù sao sớm muộn gì cũng sẽ chết, người không sợ trời không sợ đất càng không sợ, cho nên sau khi định thần lại thì đã mở miệng: “Buông ra.”

Ta chỉ chỉ vào tay hắn vẫn đang ôm hông ta.

Hắn nhất thời không làm theo, lại vẫn nhìn ta, mãi đến khi thấy ánh mắt ta hết sức kiên định, ý tứ kháng cự rõ rệt, hắn mới chậm rãi buông ra, nhẹ giọng nói: “Cô nương ngắm hoa quá mê mẩn, ngay cả tiếng bước chân của ta ở sau lưng cũng không nghe thấy. Lần tới nếu muốn hái hoa thì bảo cung nhân giúp là được, vừa rồi như vậy thật sự quá nguy hiểm.”

Ta nghĩ thầm sao còn có lần hái hoa kế tiếp, ngày này sang năm ta cũng không còn chống chịu nổi, nhưng ta vẫn rất nghiêm túc nói: “Đa tạ. Nhưng ta không phải là cô nương gì cả, mấy ngày trước ngươi hẳn là đã từng gặp ta, có lẽ quên mất. Ta là Dung cơ.”

Hắn mỉm cười, chỉ gật đầu, nhưng không nói gì.

Ta đang hối hận mới vừa rồi vì sao lại muốn đuổi cung nhân ra xa như vậy đi lấy gì đó, thế cho nên chậm chạp chưa kịp trở lại, bây giờ mặc kệ ta đang đối mặt với người này, thật sự không có lời nào để nói.

Mãi đến khi ánh mắt ta đờ ra, bỗng dưng dừng trên gò má hắn.

Chỗ đó nhẵn bóng, không khác người thường. Người bình thường nhìn sang, bất quá cũng chỉ là một gò má thật đẹp mà thôi.

Nhưng năm đó vì ta chuồn ra đình viện tìm Tần Liễm chơi, mặt nạ da người càng làm càng quen. Kỹ thuật tốt, ánh mắt tinh tường cũng tùy theo nước lên thì thuyền lên. Tuy rằng ta rất muốn lừa mình dối người tự nói với bản thân rằng người trước mắt này đúng là Tần Khác hàng thật giá thật, nhưng ta phát hiện ta lại nhất thời nói không nên lời.

Mặt nạ da người chính là mặt nạ da người, chung quy không phải da người thật sự, cho dù làm tốt tới đâu thì người lành nghề nhìn thấy cũng có thể liếc mắt nhìn thấu.

Thật bất hạnh, ta chính là người lành nghề.

Ta nhìn hắn, nhất thời tim đập như trống, đại não trống rỗng.

Ta nghĩ, ta mơ hồ có thể đoán được người phía sau mặt nạ này là ai.

Ám vệ Tô Khải phái đi đã được mấy ngày, lại là lần đầu thiếu hụt hiệu suất, cho tới nay chưa mò ra Tần Liễm ẩn náu ở đâu.

Người trước mắt này, ánh mắt như vậy, dáng người như vậy, cách nói năng như vậy, lúc chưa vạch trần dưới da mặt Tần Khác có lẽ có thể còn đục nước béo cò, nhưng nếu ta đã nghi ngờ, những thứ này càng nhìn càng giống một người, dần dần ta đã sinh nghi.

Ta nhìn hắn, cái bấm ngón tay bằng ngọc xanh biếc quen thuộc trên tay hắn bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào trong mắt, ngực ta bỗng nhiên bị đè nén, hít thở không thông.

Vài ngày trước ta gặp lại Tần Liễm ở Nhiên Hương Phường, thậm chí còn nhìn thoáng qua hắn, tuy ta khẩn trương nhưng vẫn trấn định. Nay chỉ một thân một mình ta đối mặt với hắn, hắn lại lẳng lặng đứng cách ta chỉ một thước, như thế trở tay không kịp, ta liền khó mà ngăn chặn sự biến hóa trên mặt.

Ta vội vàng quay đầu, ánh mắt kinh ngạc bất định, sau một lúc lâu mới thốt ra hai chữ: “Đa tạ.”

Mãi một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng đáp lại: “Không cần.”

Tiếp theo ta liền cắn môi im lặng không nói gì, cũng may nhanh chóng ta chợt nghe thấy tiếng bước chân của cung nhân, càng ngày càng gần, mãi đến cái ao nhỏ này.

Rốt cuộc ta cũng thở phào nhẹ nhõm, như là bị sói đuổi theo mà hoang mang rối loạn kêu lạnh, tâm tình thưởng thức hoa sen cũng không còn, đợi sau khi cung nhân đắp áo mỏng cho ta thì ta liền hốt hoảng rời khỏi hồ nước.

Đi thẳng mấy chục thước cũng không có dũng khí quay đầu nhìn một cái.

Sau khi trở về ta vẫn kinh hoảng, trước mắt lại tối sầm, rất lâu cũng không trở lại bình thường. Ta từ từ nhắm hai mắt lại không lên tiếng, lúc mở ra thì miễn cưỡng nhìn thấy một chút ánh sáng. Ta liền phân phó cung nhân mang trà tới, rót mấy chén không hề có hình tượng, rốt cuộc mới có thể bắt đầu suy nghĩ.

Ta biết phản ứng hôm nay của ta rất mất hình tượng, ngày đó ở Nhiên Hương Phường Tần Liễm lại gọi ra tên của ta, hôm nay lại để cho hắn mặt đối mặt quan sát một phen, ta không biết tiếp theo bị hắn bắt gặp, hắn còn có thể làm ra chuyện gì.

Ta ghé vào trên bàn, bức tóc đầy phiền não. Ta không hiểu Tần Liễm làm như vậy là đang toan tính cái gì, cũng không biết rốt cuộc ta nên làm như thế nào. Lại không thể chạy đi hỏi Tô Khải, hắn khẳng định sẽ nói, muội vẫn không thừa nhận muội là Tô Hi, hắn còn có thể làm sao?

Đây thật ra cũng có thể xem là một biện pháp, tóm lại còn không đến thời gian một năm, đến lúc ta chết thì không còn gì cả.

Nhưng mà, ta lại không có cách nào bỏ qua suy nghĩ ngông cuồng dưới đáy lòng kia. Nếu Tần Liễm đã đoán được, còn tới Tô quốc, như vậy thì trực tiếp nói cho Tần Liễm, hắn không hề đoán sai, Tô Hi còn sống, Tô Hi chính là ta, hắn sẽ làm sao chứ? Sau đó lại nói cho hắn biết, bệnh của ta vốn đã nhanh chóng tốt hơn, lại bởi hai lần trúng độc có liên quan đến hắn, thời gian còn hơn nửa năm sẽ chết, hắn sẽ làm thế nào chứ?

Nghĩ đến đây, đột nhiên ta bị bản thân làm cho hoảng sợ. Trước khi có cái suy nghĩ thâm độc này, ta không biết trong lòng ta ẩn giấu nhiều căm hận như vậy, mình cũng sắp chết rồi, còn muốn kéo theo Tần Liễm vì ta mà thương tâm khổ sở.

Ta cho là mình đã không sao rồi, nay mới phát hiện cũng không phải như thế. Nếu không gặp lại hắn, không có tin tức của hắn, có lẽ ta sẽ không sao cả, lại nhìn hoa nở hoa tàn thế gian này một lần nữa rồi rời đi. Mà bây giờ ta nhìn thấy hắn, góc nào đó trong lòng lại bắt đầu vùng vẫy.

Ta mặc niệm cả buổi trời, vẫn không thể nào đè xuống cái ý niệm quỷ dị đáng sợ này. Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, đến khi ta gả cho hắn, rồi đến khi ta trúng độc chết đi, dường như đều là một mình ta tình nguyện đi theo bước chân của hắn, trước mặt ta hắn luôn ung dung mà điềm tĩnh, chưa từng kích động chưa từng luống cuống, lại càng không muốn bày ra tư thái cuồng nhiệt theo đuổi của Tần Sở lúc ái mộ A Tịch.

Ta cũng không chỉ hỏi Tần Liễm một lần, hắn rốt cuộc có mấy phần thích ta.

Nếu hắn không thích ta, vậy thì thôi. Nhưng mà hắn hiển nhiên vẫn có vài phần quan tâm đến ta, có nhận thức như vậy, ta lại tham lam nhiều hơn, nhịn không được muốn hắn dỗ ta, đùa ta, ôm ta một cái, lúc ta rời đi hắn có thể đi cùng ta.

Ta vốn nên làm một công chúa rộng lượng khoan dung, hiểu biết lòng người, không cầu không oán, bất luận gặp phải cái gì thì đều chấp nhận. Nhưng mà nay, suy nghĩ ích kỷ như vậy vốn nên đè xuống, trong lòng ta lại càng khuếch trương lên.

Ta vẫn nhịn không được.

Ta không tố giác chuyện gặp được Tần Liễm với Tô Khải, sau khi có suy nghĩ như vậy, rõ ràng tinh thần ta không còn tập trung, cũng không biết Tô Khải thấy mầm biết cây trước sau như một có nhìn ra hay không, nhưng hắn vẫn không nói gì thêm.

Chỉ có điều từ ngày thứ hai ta đi ngự hoa viên, phía sau tất nhiên có một đống cung nhân theo sát, lại không thể đơn giản đuổi đi, chẳng những hầu hạ chu đáo, còn có người chuyên đi theo ta nói chuyện chọc cười. Cái bộ dạng vắt hết óc muốn cười của cung nhân khiến ta nhìn thấy mà không đành lòng, vì thế sau này lại thành ra vài chuyện lý thú giữa ta và bọn họ, nội dung lược bớt các loại xưng hô và tên, cũng đơn giản hóa chi tiết, nhưng vẫn để cho bọn họ thấy thân mật. Sau này lúc tâm tình mọi người đều thả lỏng hớn hở, đại khái là bị tiếng cười to quấy nhiễu, có con mèo hoa đột nhiên từ trong bụi cỏ gần đó chui ra, trước mắt ta sáng lóa, chỉ vào hướng con mèo bỏ chạy mà kêu: “Mèo! Mèo! Mau đuổi theo mau đuổi theo!”

Cung nhân hô nhau mà lên, bụi cỏ nhất thời như là mái tóc dài bị gió thổi qua mà bị giày xéo ngổn ngang. Mèo con hoàn toàn bị dọa, nhảy mấy cái lên cây, ở phía trên vểnh đuôi cảnh giác nhìn xuống. Cung nhân người thì lấy thang, người thì leo cây, người thì trông chừng, rất là náo nhiệt, ta đang tập trung tinh thần xem cảnh bắt mèo, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo êm ái phía sau: “Tô Hi.”

Ta nghe xong quay đầu lại, khóe miệng thậm chí còn nở nụ cười.