Hình Chiến

Chương 26: Trói buộc con tim




Hai ngày sau, phủ Nhiếp Chính Vương ─

"Vương gia, hôm nay không cần thượng triều, sao ngài không ngủ thêm một lúc nữa? Mới vừa qua canh tư thôi ạ." Một thị nữ lớn tuổi thấy Tư Yến ngồi dậy, lập tức quan tâm nói.

Tư Yến ngồi ở mép giường để tỉnh táo, ánh mắt liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Nhìn ngươi quen quen, ngươi đã hầu hạ bổn vương bao lâu rồi?"

"Bẩm Vương gia, nô tì hầu hạ Vương gia đã được mười lăm năm có thừa." Thị nữ cung kính đáp lại.

Mười lăm năm? Tư Yến bừng tỉnh nhớ ra, quả thật trước khi Hình Chiến đến đây, hàng đêm đều là thị nữ này đứng canh gác.

"...... Ngươi tên là gì?" Cho tới nay, hắn chưa từng dụng tâm ghi nhớ tên của từng tôi tớ bên cạnh, người được hắn nhớ tới gọi bằng tên cũng chỉ có Hình Chiến và Hình Mục. Hắn chợt nhận ra sự chú ý của bản thân vẫn luôn dành cho triều đình và Hình Chiến, hoàn toàn phớt lờ mọi thứ xung quanh.

"Nô tì tên Hoa Tịch." Thị nữ cúi đầu.



Tư Yến gật đầu rồi đứng dậy "Vân Hi, thay quần áo cho bổn vương."

Dù bị gọi sai tên nhưng Hoa Tịch vẫn không nói gì, nhanh chóng đứng dậy đi chuẩn bị quần áo. Dù sao nàng phục vụ hắn nhiều năm, từ lâu đã biết trong mắt trong lòng Nhiếp Chính Vương chỉ có người kia.

"Vương gia, mấy ngày nay Hình hộ vệ sống trong cung hẳn là rất gò bó, hôm nay về vương phủ, Vương gia có định đưa Hình hộ vệ lên phố giải sầu không ạ?" Thấy tâm trạng Tư Yến hôm nay không tồi, Hoa Tịch lớn gan đề nghị.

"Nàng đang sống sung sướng ở Đông Cung, lấy đâu ra gò bó." Tư Yến hừ lạnh một tiếng, lại nói: "...... Chọn cho bổn vương bộ quần áo khiêm tốn chút, xong đi đổi chút tiền đến đây."

"Dạ."

"...... Cũng chuẩn bị cho Phù Dẫn một bộ luôn."

"Dạ vâng." Hoa Tịch cười thầm trong lòng, nhưng vẫn đi truyền lời với quản gia sau khi thay xong quần áo cho Tư Yến.

*

Giờ Mẹo, Đông Cung ─



Tư Nhậm Hành cùng Hình Chiến đứng trước cửa cung, ánh mắt hai người đều hướng về chiếc xe ngựa cách đó không xa đang đi đến. Chiếc xe này nhìn tuy mộc mạc, nhưng ai tinh mắt sẽ thấy cho dù là cửa gỗ hay rèm che cũng đều làm từ chất liệu đắt tiền nhất.

Sau khi xe ngựa dừng lại, xa phu cũng xuống xe mời Hình Chiến hồi phủ.

"Xe của hoàng thúc đã đến...... Thật sự ta không ngại ngươi ở lại lâu hơn nữa đâu, không định suy xét ở thêm mấy ngày nữa à" Tư Nhậm Hành tỏ vẻ tiếc hận.

"Thái Tử điện hạ thứ tội." Hình Chiến lịch sự từ chối, nhưng giọng điệu không còn cẩn thận như trước. Nghĩ đến một lúc nữa là có thể về vương phủ, vĩnh viễn ở bên cạnh chủ nhân, đôi mắt lạnh lùng thường ngày không khỏi lộ ra ý cười.

"Hình hộ vệ đang cười à? Thật hiếm thấy nha." Tư Nhậm Hành thán phục: "Chỉ đôi mắt này thôi cũng đủ khiến mọi đàn ông mê mẩn."

Nghe vậy, trái tim Hình Chiến run lên, lập tức kiềm chế cảm xúc: "...... Thuộc hạ cáo lui."

Tư Nhậm Hành thở dài, sau khi phất phất tay thì mang theo nhóm vệ binh rời đi.

Đợi hắn đi xa, Hình Chiến mới vén rèm chuẩn bị lên xe.

Một đôi ủng nam sẫm màu họa tiết đám mây xuất hiện trước mắt nàng, khi nhìn lên trên thì thấy Tư Yến đang nhìn nàng chằm chằm ─

Hình như còn mang theo tức giận mơ hồ.

"Sao chủ nhân lại tới ạ?" Giọng nàng hơi cao lên vì kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới Tư Yến sẽ ngồi trong một chiếc xe hẹp như vậy.

"Sao? Không chào đón bổn vương à, hay là ngại bổn vương tới không đúng lúc?" Giọng điệu Tư Yến lạnh lùng, trong mắt như có ánh lửa nhảy nhót.

Hình Chiến lập tức quỳ gối trả lời: "Thuộc hạ không có."

Nhìn dáng vẻ phục tùng của nàng, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi Tư Nhậm Hành, Tư Yến liền cảm thấy khó chịu.

...Tại sao nàng luôn đối xử đặc biệt với Tư Nhậm Hành như vậy?!

Chú thích: Hoa Tịch (花夕) và Vân Hi (云希) có phát âm gần giống nhau