Đêm đó, Hình Chiến không mong Hình Giới xuất hiện, nhưng lại không ngờ có một người khác tới thăm.
Hồng Anh vẫn mặc bộ đồ màu đỏ tươi, lớp trang điểm tinh xảo mang lại cảm giác xa cách: "Hình cô nương, có tiện nói chuyện một lúc không?" Nàng ta mở miệng, thái độ hào phóng, không còn vẻ sợ sệt như khi ở trước mặt Tư Yến.
Ánh mắt Hình Chiến lướt qua người nàng ta một lượt, sau đó mới nghiêng người ý bảo nàng vào phòng.
"Ngày ấy sau khi bị Nhiếp Chính Vương từ chối, Thái Tử đã giữ lại ta ở trong cung." Sau khi Hồng Anh vào phòng thì ngồi thẳng xuống, nàng hạ giọng nói: "Đêm Thái Tử bị ám sát, ta cũng ở đó."
Khuôn mặt Hình Chiến lạnh lùng, muốn quan sát kĩ biểu cảm của nàng ta xem liệu nàng có đang nói dối không.
"Hình cô nương không cần đề phòng ta như thế, loại phụ nữ xuất thân thanh lâu như ta chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy. Tuy ta là người của Thái Tử, nhưng trước mắt thế lực của Nhiếp Chính Vương như mặt trời ban trưa, ta chẳng qua chỉ muốn bán cho ngươi một cái ân tình để lấy chút lợi ích mà thôi." Hồng Anh buông tay, tỏ vẻ bản thân không hề uy hiếp.
"Ngươi nhìn thấy thích khách rồi?" Hình Chiến vẫn chưa bởi vậy mà thả lỏng, ánh mắt trước sau không hề dời đi.
"Đúng vậy." Hồng Anh đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta được Thái Tử sắp xếp ở tại sườn Tây Bắc, chỗ đó hơi hẻo lánh nhưng lại có thể nhìn rõ động tĩnh bên phòng phía Đông. Thích khách có hai người, đều đeo che mặt, nhìn dáng người thì có vẻ là đàn ông."
Hình Chiến nhớ tới ngày ấy Tư Yến bị tập kích, đối phương cũng là hai người cùng hành động.
"Hôm nay tới tìm Hình cô nương, thứ nhất là để nói việc này, thứ hai......" Hồng Anh đột nhiên đứng dậy, cung kính quỳ xuống dập đầu xuống đất: "Xin Hình hộ vệ lấy lại khế ước bán thân của ta từ trong tay Thái Tử."
"Lấy lại?" Hình Chiến chưa từng xen vào việc của người khác, nhưng giọng điệu của Hồng Anh rất phức tạp khiến nàng không khỏi quan tâm.
Vì thế Hồng Anh kể với nàng bản thân vốn là tiểu thư nhà quan bị bán vào thanh lâu, trước khi tiến cung cũng từng đàn vài khúc cho Tư Nhậm Hành nghe. Khi ấy còn chưa biết thân phận của đối phương, chẳng biết từ lúc nào nàng bắt đầu nảy sinh hảo cảm với chàng công tử dí dỏm tiêu sái đó.
Vậy nên khi Tư Nhậm Hành đề nghị muốn mua lại nàng, nàng không do dự mà gật đầu đồng ý. Mãi cho đến khi bị đưa vào cung, nàng mới biết người mà mình một lòng ngưỡng mộ lại là Thái Tử tôn quý, hơn nữa đối phương chuộc nàng ra cũng không phải vì xuất phát từ lòng thành, chẳng qua chỉ coi nàng như món quà đem đi tặng Nhiếp Chính Vương mà thôi.
Nhưng ngay cả khi biết trái tim thiếu nữ đã trao nhầm chỗ, mọi chuyện cũng chẳng thể cứu vãn được.
"Sau khi bị Nhiếp Chính Vương từ chối, đêm đó Thái Tử giữ ta lại trong Đông Cung hầu hạ. Vốn định thôi, có thể sống ngày nào hay ngày đấy, nhưng ta thật sự không chịu nổi cảnh người đàn ông mình yêu cứ cách mấy ngày lại hoan ái với một người phụ nữ khác nhau, vì vậy mới muốn thoát khỏi đây." Nói xong, Hồng Anh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
"Ngươi muốn ta làm gì?" Hình Chiến không thể lý giải tình cảm của Hồng Anh, nhưng đối phương đã cung cấp thông tin, dĩ nhiên nàng cũng sẽ nỗ lực giúp đỡ.
"Hình hộ vệ có thể trộm khế ước bán mình, hoặc xin Nhiếp Chính Vương mở miệng......" Hồng Anh tự biết việc này không dễ nên dập đầu liên tiếp mấy lần.
Hình Chiến trực tiếp phủ quyết lời đề nghị thứ nhất, nhưng nàng nghĩ phương án thứ hai có lẽ còn có cơ hội: "Ta sẽ bẩm báo chuyện này với chủ nhân."
"Đa tạ Hình cô nương." Mặc dù lời thỉnh cầu được đồng ý nhưng biểu hiện của Hồng Anh lại không chút vui mừng. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ tự giễu, không cam lòng và bất lực.
Thấy nàng ta như thế, Hình Chiến không khỏi nghĩ đến lời nói của Hình Giới. Sau đó như thể muốn chứng minh mình không giống những gì hắn đã nói, hiếm khi nàng nảy ra ý định muốn làm sáng tỏ cảm xúc và suy nghĩ trong nội tâm của người khác: "Ngươi yêu Thái Tử như vậy, giờ có cơ hội được bên cạnh hắn cả ngày chẳng lẽ không tốt?"
Hiển nhiên việc nàng chủ động đặt câu hỏi khiến Hồng Anh hơi bất ngờ, sau khi ngây ngốc trong chốc lát, nàng ta mới cười khổ nói: "Hình cô nương không biết mùi vị của tư tình cũng coi như là một chuyện may mắn."
"Thái Tử đa tình nhưng không lâu dài, không thể dốc lòng vì một người, vậy nên thích hắn chính là bất hạnh. Trên thế gian làm gì có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện chia sẻ người mình yêu với người khác, mỗi lần nhìn lại là một lần trái tim tan nát."
Hồng Anh than nhẹ, trông có vẻ cam chịu: "Mấy ngày nay ta thường nghĩ, giá như người ta yêu là một người đàn ông lạnh lùng như Nhiếp chính vương thì tốt rồi. Dựa vào tính cách của ngài ấy, một khi đã nhận định một người thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, không để cho người ấy phải chịu nỗi đau giằng xé này."
Hình Chiến nghe Hồng Anh nhắc đến Tư Yến, không khỏi nghĩ đến lúc ấy ở trên xe ngựa, hắn nghiêm túc nhìn nàng, nói với nàng rằng "Đời này chỉ có một người phụ nữ".
...... Từ từ.
Người phụ nữ mà chủ nhân nhắc đến, chẳng lẽ là ám chỉ nàng?