Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 61




Bởi vì cuộc họp có hơi kéo dài, Triệu Bình cũng không có đặt chỗ trước nên đến nơi vừa kín bàn. Chung Hi cũng không quan tâm lắm dù sao mục đích hôm nay của cô cũng không phải đến để dùng cơm.

Cuộc nói chuyện của hai người toàn xoay quanh công việc, là do đã quen với việc đối phương là đồng nghiệp của mình. Đây cũng chính là lý do mà Chung Hi không tình nguyện đi cùng.

Thế nhưng dọc cả một đường Triệu Bình đều nỗ lực tìm chủ đề để nói, không giống một số người, giây phút nào cũng lạnh lùng như băng.

Chung Hi không biết mình suy nghĩ miên man đến đâu nữa, vội vàng lấy lại tinh thần.

“Anh nghe nói em bị kẹt lại Đông Nam Á rất lâu, hải sản ở đó có ngon không?”

Chung Hi đoán chắc anh ta nghe được tiếng gió từ đâu chuyện mình cùng Giang Khác Chi lạc ở Đông Nam Á. Cái kiểu hỏi vòng hỏi vo này cũng lắm trò ghê.

“Ăn cá khá nhiều, cua cũng có nhưng mấy con cua ở đó dễ thương gớm, tôi cũng không nhỡ ăn.”

Triệu Bình cứ nghĩ cô đang nói giỡn nên cũng cười theo cô.

Anh ta rất có chừng mực không hề có ý tò mò chuyện đời tư của Chung Hi, Triệu Bình có nghe qua lời đồn giữa cô và Giang Khắc Chi. Anh ta và Giang Khác Chi căn bản không cùng một loại người. Huống hồ, anh ta có thể nhạy bén nhận ra thái độ của Chung Hi dường như cũng khá thoải mái.

“Nếm thử xiên này đi, thịt rất chắc.”

Anh ta vừa dứt lời thì màn hình điện thoại trên bàn cũng sáng lên, Triệu Bình vốn định tắt đi nhưng phát hiện đó là điện thoại của người nhà nên quay sang hướng Chung Hi nói:

“Anh ra ngoài nghe điện thoại chút, chốc quay lại liền.”

Chung Hi gật gật đầu: “Đúng lúc, tôi cũng đi rửa tay đã.”

Phòng vệ sinh ở đây không phân nam nữ, Chung Hi tùy tiện đẩy cửa một phòng, cũng may bên trong trang trí rất có phong cách, bên trong còn có hương hoa cỏ mùi khá tươi mát. Chung Hi rửa tay rồi đứng ở bồn dặm lại son môi.

Lúc đồng ý cùng ăn bữa cơm này, thật ra cô đã định chụp một đống hình với Triệu Bình, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc tùy tiện của Triệu Bình, tim cô cũng không loạn nhịp nổi. Cô biết, nếu như cô chủ động ngỏ lời thì Triệu Bình cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng như vậy nó giống đi hoàn thành một nghĩa vụ chứ chẳng phải mong muốn của cô.

Chung Hi nhìn bản thântrong gương, quả thật là cô đã quá hấp tấp vội vàng rồi, cái chuyện lên giường này coi trọng nhất vẫn là bầu không khí.

Cô cứ miên man suy nghĩ như vậy, nên khi lúc đẩy cửa bước ra không để ý thấy có một bóng người đứng chắn ngay trước cửa.

Chung Hi hướng mắt nhìn người đang đứng đối diện mặt mình, cảm giác tim đập loạn nhịp lại xuất hiện.

Vẫn là ánh mắt trầm tĩnh như hồ nước, Giang Khác Chi im lặng không lên tiếng cứ vậy mà nhìn Chung Hi.

Kìm nén xao động trong lòng nghĩ anh đến đây tìm mình, Chung Hi quyết định phải rời khỏi đây trước, cô cũng không thể ở đây diễn kịch câm với anh mãi được.

Cô chuẩn bị vòng qua bên cạnh anh bước đi, nhưng Giang Khác Chi lại như bức tường thành, cứ như vậy mà che khuất tầm mắt của cô.

Thật ra Chung Hi chưa từng nghĩ lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi rời khỏi đảo lại là trong hoàn cảnh này, giống như vậy.

“Anh có ý gì?” Cô vén tóc trước mắt ra sau tai, che giấu đi sự hoảng loạn trong lòng.

Ánh mắt Giang Khác Chi kiên định, vẫn đứng yên như tượng nhìn cô, cơ thể không hề nhúc nhích, giống như chẳng hề có ý định nhường đường.

Chung Hi không chắc anh có uống quá chén không nữa, nên mới cư xử thế này, vì thế đành cô thấp giọng nói:

“Anh có biết mình đang làm gì không vậy? Uống say rồi cũng không cần biểu hiện dáng vẻ bí tỉ này với tôi, tôi muốn ra ngoài.”

Ở ngoài hành lang lúc nào cũng có người đi đi lại lại, Chung Hi cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào. Còn có Triệu Bình, nói không chừng anh ta cúp điện thoại từ lâu rồi, nếu cô cứ chậm chạp không quay lại không khéo anh ta còn nghĩ rằng cô bị táo bón…

Mới nghĩ tới đây thôi cô càng thấy bất mãn hơn, giương to mắt lên nhìn con người đang đứng trước mặt kia.

“Trừng mắt nhìn tôi làm gì hả?” Cô phát hiện anh bây giờ so với lúc trước càng dễ làm cô nổi nóng hơn.

Cô đang chuẩn bị giơ tay lên đẩy anh ra thì đột nhiên nghe thấy chất giọng trầm ấm của anh vang lên.

Chỉ sáu chữ.

Chung Hi nhất thời khó tin tròn mắt nhìn: “Anh mới vừa nói gì?”

Giang Khác Chi nhìn cô chằm chằm, gằn từng từ từng chữ nói thật rõ ràng.

“Em muốn ngủ với anh ta?”

Chung Hi nhìn anh, mãi một lúc lâu cũng không thốt ra được chữ nào. Có dùng hết năng lực tưởng tượng của cô cũng không thể tin được câu nói này được phát ra từ miệng của Giang Khác Chi.

Phản ứng đầu tiên chính là tức giận, nhưng lại âm thầm có chút tự đắc trong đó, xem ra Giang Khác Chi lại để ý đến chuyện của cô như vậy.

Hai tay cô khoanh trước ngực: “Tôi với người khác làm gì chắc là không liên quan đến anh đâu nhỉ? Còn nữa, vốn dĩ tôi không định hỏi đâu, rốt cuộc gần đây trong đầu anh đang nghĩ những gì vậy hả? Chuyện anh làm đối với tôi tối hôm qua tôi còn chưa tính sổ, giờ anh còn tìm đến khoa tay múa chân nói lời vô sỉ vậy, hửm?”

Giang Khác Chi nghe thế cả khuôn mặt có hơi bàng hoàng. Hóa ra không có liêm sỉ, bỉ ổi mới là anh, anh của trước kia chẳng qua chỉ là giả tạo mà thôi. Hành vi bây giờ của anh hoang đường nực cười biết bao, người khác không cần nói anh cũng biết.

Chuyện không nên làm quá nhiều, Giang Khác Chi không biết phải tính từ đâu.

Buổi chiều trong thang máy công ty nghe thấy nhân viên tám chuyện với nhau rằng nhìn thấy sếp Triệu đặt chỗ trị giá ba ngàn tệ ở nhà hàng Nhật kế bên, không biết mời ai dùng cơm mà hào phóng như vậy.

Giang Khác Chi hiểu rõ mình nên tránh xa cô và mọi thứ liên quan đến cô, rõ ràng là cô đã có con mồi mới, đối với cô mà nói, anh không khác gì món đồ chơi trong lúc cô rảnh rỗi, chơi chán rồi thì sẽ vứt sang một bên thôi.

Lý trí nói với anh, nên lật sang trang mới thôi. Thế nhưng khi bản thân một lần nữa tỉnh táo anh đã đến đây từ lúc nào không hay. Để rồi phải chứng kiến cảnh cô nở nụ cười dịu dàng với người đàn ông khác, nụ cười đó chưa bao giờ dành cho anh.

“Em có biết không, anh trốn em, đã cố tránh xa lắm rồi.” Anh nhìn cô mà nói: “Nhưng mà em cứ luôn xuất hiện trước mặt anh như vậy.”

Chung Hi xém chút nữa bị lời nói điên đảo đúng sai trắng đen của anh làm cho tức đến bật cười.

“Anh thật biết kể chuyện cười đấy. Sau khi trở về, tôi vô cùng tuân thủ lời hứa, nơi nào có anh đi qua tôi đều không hề đến. Là chính anh, đến đoàn công ty của chúng tôi trước, còn mượn trò chơi để cưỡng hôn tôi, tôi mới thèm vào. Vậy giờ giải thích đi, anh mấy ngày qua đầu óc bị sao thế?”

Trên mặt Giang Khác Chi một chút khổ thẹn khi bị người khác chỉ trích cũng không có.

“Anh không muốn tên đó hôn em.” Anh nhìn chăm chú vào mắt cô cứ như vậy mà nói ra hết.

Chung Hi vì nghe thấy câu trả lời của anh mà đơ người luôn, cũng không biết trả lời thế nào. Giang Khác Chi đây là có ý gì chứ? Là cái mà cô đang nghĩ tới sao? Còn anh thì chuyển hướng nhìn từ đôi mắt sâu thẳm của cô dần dần xuống phía dưới, rơi vào bờ môi của cô.

Đây là ánh mắt mà Chung Hi vô cùng quen thuộc, lúc trước khi bọn họ làm tình đến khi cao trào, ánh mắt trầm tĩnh trước sau như một của Giang Khác Chi sẽ trở nên mạnh mẽ lạ thường, giống như muốn chiếm đoạt cô vậy.

Cơ thể cô lùi về phía sau một bước, cố gắng né tránh ánh mắt kia, tỏ vẻ rằng bản thân đang rất bình tĩnh.

“Anh không suy nghĩ kĩ mà đã làm như vậy hả? Còn nữa, đừng cứ nhìn chằm chằm vào miệng của tôi nữa, tối hôm qua hôn chưa đủ sao?”

Câu nói vừa thốt ra, Chung Hi liền ngậm miệng lại.

Giang Khác Chi vẫn cứ tiến lại càng gần cô.

Chung Hi nhíu mày lại: “Này, đừng nói là anh nghĩ tôi không biết nổi nóng đấy, anh cứ như vậy, là tôi sẽ đánh anh.”

Cô vừa nói vừa giơ tay lên nhưng Giang Khác Chi dường như ngoảnh mặt làm ngơ với những lời đó mà vẫn tiếp tục tiến lại gần hơn.

Chung Hi thẹn quá hóa giận, cô nhận thấy nguy hiểm cận kề nhưng lại có một khát khao vô cùng mãnh liệt, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Thế nên, một vỗ nhẹ vào mặt anh một cái.

Cô đánh xong liền thấy hối hận, đến cả biểu cảm Giang Khác Chi cũng không hề đổi.

Chung Hi nghĩ, cái tát này đáng lẽ phải mạnh hơn nữa mới phải, nhẹ như vậy giống như đang tán tỉnh, gãi ngứa cho anh vậy.

“Nếu không muốn bị đánh nữa thì tránh xa tôi ra!.” Cô thu tay về, giọng điệu mệt mỏi lên tiếng.

Nhưng Giang Khác Chi lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng cởi chiếc khăn alpaca màu xám xuống choàng lên cổ Chung Hi.

Sau khi quấn khăn cho cô, anh liền rời đi.

“Bên ngoài lạnh.” Anh nhìn cô trầm tĩnh nói.

Anh không hề siết chặt nhưng với nhiệt độ trên người anh, thật ấm áp.

Chung Hi bối rối rũ mắt nhìn xuống chiếc khăn quàng trên cổ, nghe lời anh nói không hiểu sao cô lại nhớ lại những ngày tháng bắt đầu tại đảo Cua, hình như dáng vẻ anh cũng giống như bây giờ.

Chung Hi cảm thấy có chút buồn bực, cô ngẩng đầu lên như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Anh vậy là sao đây?”

Giang Khác Chi yên lặng nhìn cô thật kỹ, khẽ đưa tay lên sờ mặt cô.

Cú chạm nhẹ vào má đột ngột làm cô có chút không biết nên làm sao, Chung Hi nghe thấy anh dùng giọng hết sức dịu dàng nói với cô: “Lúc chiều này, mặt em đỏ cả lên vì lạnh rồi.”

Khi anh nói chuyện vẫn không thôi vuốt ve khuôn mặt cô.

Chiếc khăn trên cổ cùng lòng bàn tay ấm áp chạm lên mặt làm cho tâm trạng Chung Hi càng trở nên phức tạp.

“Rốt cuộc tại sao anh như vậy hả? Mấy hôm nay anh làm tôi mơ hồ luôn rồi.” Cô nhìn GIang Khác Chi với ánh mắt đầy sự hoang mang.

“Chúng ta không phải nói rõ rồi sao, quay về thì mọi thứ sẽ kết thúc, vậy mà anh còn hôn tôi… Sao anh có thể hôn tôi chứ?”

Hai con người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Giang Khác Chi cũng đang giãy giụa không ngừng.

Ngón tay cái của anh theo bản năng đặt lên môi cô, lau đi từng chút từng chút một vết son đỏ kia rồi cất lên chất giọng khàn khàn.

“Có gì đâu mà không hiểu tại sao, anh không muốn anh ta hôn em.” Đây là lần thứ hai anh anh trả lời như vậy.

Chung Hi như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không biết anh đang nói cái gì, cô nắm lấy lòng bàn tay đang đặt trên má rồi lẩm bẩm nói:

“Anh có biết là anh đang làm cho tôi bối rối không hả…”

Không khí tĩnh lặng hai giây, ánh mắt Giang Khác Chi sáng rực lên nhìn cô đăm đăm, đẩy cánh cửa phía sau ra, mang Chung Hi vào bên trong, nhanh đến cô không thể kịp phòng bị, lao tới hôn lên đôi môi của cô…