Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 60




Từ sau đêm Giáng sinh, có thể nói tình trạng của Chung Hi bây giờ như sống trong nước sôi lửa bỏng.

Nếu được, cô sẽ rất vui nếu bản thân có khả năng tỉnh dậy thì quên hết chuyện xảy ra khi đang say.

Đáng tiếc là tửu lượng của cô cao hơn bình thường vì đã được tu luyện trong những năm ở Pháp và cô vẫn nhớ rõ mồn một những gì xảy ra trong đêm hôm đó.

Vào ngày lễ Giáng sinh, cô đến công ty làm việc sau nhiều lần điều chỉnh lại tâm lý của mình. Vừa bước vào cửa, ban đầu người ở quầy lễ tân đang cúi đầu tám chuyện lại lập tức lặng ngắt khi trông thấy cô mà vẻ mặt những người đó cũng rất chi là hóng hớt… Chung Hi chỉ nghĩ thoáng qua thôi cũng biết họ đang bàn tán chuyện gì. Cô chỉ cần động não tí là hình dung ra được đủ loại phiên bản được dặm mắm thêm muối của những đồng nghiệp chứng kiến trọn vẹn trò hề tối hôm đó. Dù sao thì mấy người đó đều làm bên truyền thông đa phương tiện mà.

Đêm qua, sau khi Giang Khác Chi rời đi, vẻ mặt của mọi người vừa khó coi vừa tò mò muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu đều hiện lên rõ nét trong đầu Chung Hi. Cô chỉ đành giả bộ say mèm để cho qua chuyện.

Chung Hi rất mong bọn họ có thể can đảm lên và đến hỏi mình. Ngay lúc trên đường đến công ty, cô đã nghĩ ra một vài lý do từ chối để đối đáp với mọi người.

Cô nghĩ ra đủ loại giả thuyết nhưng chỉ đều xoay quanh một việc: Giang Khác Chi bị điên rồi, còn cô thì không biết gì cả.

Cô chỉ cần giả vờ say và mất trí, ra vẻ như mới nghe được tin mình bị Giang Khác Chi hôn, sau đó căm hận Giang Khác Chi đến thấu xương và kịch liệt lên án hành vi lỗ mãng của anh. Chỉ cần như vậy là ổn thỏa hết.

Chung Hi trở lại văn phòng trong cái nhìn đầy hàm ý của mọi người.

Chung Hi thực sự phải tức giận. Giang Khác Chi đã hôn cô, tại sao anh phải làm vậy? Mà còn hôn cô trước mặt rất nhiều người nữa chứ.

Cho dù là anh có nhìn nhầm thẻ, hay không biết rằng từ trước đến nay bọn họ đều giả vờ cho qua cái trò này thôi à, anh cũng không nên…

Suy cho cùng, rốt cuộc là tại sao anh lại tham gia với tiệc liên hoan của công ty cô? Lúc đầu bọn họ đã thống nhất hết rồi mà. Vô vàn thắc mắc cứ lòng vòng lởn vởn trong đầu Chung Hi…

Chung Hi thực sự rất muốn gọi điện cho Giang Khác Chi để ba mặt một lời cho rõ ràng. Nhưng thực tế là sau khi xảy ra chuyện như thế này, đáng lý anh nên gọi cho cô để giải thích rõ ràng rồi tiện thể xin lỗi cô luôn sao? Ở đây đã không còn ở trên đảo Cua nữa.

Chung Hi siết chặt điện thoại trong tay. Cô càng nghĩ ngợi thì cảm xúc trong lòng càng dâng trào. Ngay khi cô quyết định gọi cho Giang Khác Chi thì ánh mắt lại vô tình rơi trên màn hình máy tính ở trước mặt.

Cô nhìn thấy một khuôn mặt với biểu cảm rất … sống động được phản chiếu trên màn hình.

Cho dù là ai đi nữa cũng đều có thể nhìn ra sự hưng phấn trong ánh mắt cùng khóe miệng hơi nhếch lên của cô.

Chung Hi bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt này và chợt nhận ra một điều, cô muốn liên lạc với anh. Lý do cấp bách của cô vào lúc này là gì, cuối cùng cô đã tìm được lý do để có thể gọi cho Giang Khác Chi một cách quang minh chính đại ư?

Trong lòng Chung Hi giờ đây là một mớ cảm xúc hỗn độn nên cô quyết định buông điện thoại xuống.

Vừa mới đặt điện thoại xuống, Chung Hi lại nhớ ra một chuyện khác: Thật ra, cô không có số điện thoại của Giang Khác Chi hay bất kỳ các phương thức liên lạc khác.

Cô ít nhất cũng có hơn một nghìn bạn bè trong tài khoản WeChat, nhưng không một ai trong số họ là anh.

Nghĩ đến đây, Chung Hi bình tĩnh lại đôi chút.

Đây không phải là đảo Cua. Ở đảo, điện thoại di động là thứ thừa thãi nhất, cô chỉ cần quay đầu lại là đã nói chuyện được với anh, nhưng khi trở về thành phố A, hai người họ chẳng việc gì phải liên lạc với nhau.

Giang Khác Chi chắc cũng nghĩ như vậy nên anh không gọi điện cho cô. Dù Giang Khác Chi hôn cô vì lý do gì đi nữa, cô cũng không nên quan tâm đến, càng không nên chủ động đi tìm anh.

Chắc do cô đã quen với cái cảm giác luôn có người kè kè bên cạnh khi ở trên Đảo Cua nên việc bỗng dưng không còn anh bên mình khiến Chung Hi cảm thấy không quen.

Chung Hi nghĩ, có lẽ đã đến lúc cô nên tìm một ai đó để chuyển hướng sự chú ý của mình và giải tỏa nỗi cô đơn trong lòng.

Sau khi suy nghĩ theo cách này, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Một lúc sau, có người gõ cửa.

“Vào đi.” Chung Hi nhìn lên, thấy Lư Thiến đi vào với một cốc sữa bò nóng trên tay.

“Em có thể đừng bày ra bộ mặt hóng hớt đó được không.”

“… Được rồi.” Lư Thiến nghe vậy bèn “Ối” một cái, mở miệng hỏi cô liền: “Chị Hi ơi, có phải chị bị anh ta nắm thóp không?

Chung Hi nhận lấy ly sữa: “Em nói cái gì vậy?”

“Em đang thắc mắc, không biết là có phải chị Hi đây vì đã đá anh ta xuống thuyền nên anh ta ghim thù, cố ý thừa cơ chị đang say để hôn chị rồi trả thù không?”

Lư Thiến không muốn tin những gì người khác nói nên vẫn chưa từ bỏ suy đoán của mình.

Chung Hi xuýt phun một ngụm sữa ra: “Ai trả thù chị chứ?”

Lư Thiến cúi đầu, nói lí nhí: “Chị không biết những người khác đã nói gì về chị và Giang tổng đâu. Có người nói Giang tổng đang theo đuổi chị, có người còn đồn rằng trên đường trở về Trung Quốc thì hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Tối qua cũng là chị mời anh ta đến ấy. Đúng là xạo xự mà. Trước đây ai mà chẳng biết anh ta đã đối xử với chị như thế nào?”

Lư Thiến nói mãi nói mãi mà giọng cũng ngày càng nhỏ dần. Cô nhớ lại một chuyện, dưới ánh đèn của tối hôm qua, Giang tổng luôn nhìn chằm chằm vào mặt sếp mình. Không biết có phải cô bị tài năng biên tập đổi trắng thay đen của đám người kia tẩy não hay không mà giờ cô lại cảm thấy cái ánh mắt đó của anh, thật sự như có chút gì đó thâm tình…

Nhìn thấy vẻ mặt hơi rối rắm nhưng cũng có chút đáng thương của Lư Thiến, trong lòng Chung Hi dấy lên sự cảm động.

“Vậy chị không đến chính quyền thành phố để tham gia cuộc họp là vì muốn tránh Giang tổng ư?” Lư Thiến lén nhìn thử sắc mặt cô mà hỏi.

Chung Hi bắt đầu suy nghĩ về bản hợp đồng tư pháp được đặt trên bàn cô: “Tất nhiên là không.”

Nói xong, cô còn bồi thêm một câu: “Một dự án khác hợp tác với chính quyền thành phố không phải đã bắt đầu xét duyệt sao? Cuộc họp chiều nay tôi sẽ tham gia.”

Cô sẽ không chủ động đi tìm ai đó, và cũng không cần phải tránh né bất kỳ ai.



Chung Hi đem xe đi bảo dưỡng vào buổi trưa. Sau khi trở về, Triệu Bình nói rằng công ty mới mở một cửa hàng đồ ăn Nhật Bản ở tầng dưới và muốn đi ăn thử với cô. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta đề cập chuyện này với cô, còn Chung Hi cũng không phải là không hiểu ý anh.

Từ trước đến nay, Chung Hi chưa bao giờ có thói quen “ăn cỏ gần hang”, cho nên mấy lần trước cô đều đã từ chối khéo. Nhưng hôm nay lúc anh nhắc lại, cô không biết mình nghĩ đến điều gì. Một lát sau cô mới trả lời anh một câu “Được”.

Lúc cuộc họp sắp sửa bắt đầu, Chung Hi mới phát hiện ra mình đã để quên chiếc khăn quàng cổ ở trong văn phòng nhưng cô lại lười quay về lấy nó. Khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô lạnh đến độ rụt cả đầu mình vào cổ áo.

Trong chính quyền thành phố có rất nhiều quan chức là nam giới. Bọn họ chào hỏi qua loa với nhau cũng đã tốn gần nửa tiếng đồng hồ, còn một số khác thì hút thuốc. Chung Hi không nói được gì, cô luôn cố chịu đựng cho đến cuối cuộc họp. Lúc ấy Chung Hi mới mượn cớ để ra ngoài hít thở không khí.

Cô vừa tới trước cửa sổ bên ngoài phòng họp, đang định mở nó ra thì thấy thấp thoáng bóng hình của hai người đàn ông đứng ở cuối lối đi. Một người cao hơn 1m7 cùng một cái bụng bia phía trước, còn người đàn ông đứng đối diện lại cao hơn rất nhiều.

Lúc đầu, Chung Hi không hề tin vào mắt mình, nhưng ngay sau đó, người ấy dường như nhận ra ánh mắt của cô và cũng nhìn lại từ đằng xa.

Chung Hi đã ngừng mở cửa sổ ngay lúc anh nhìn sang. Cô đứng yên tại chỗ.

Tuy nhiên, Chung Hi nhanh chóng nhận ra có lẽ Giang Khác Chi vốn không để ý đến mình vì anh cúi đầu xuống một cách nhanh lẹ và có vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe người đối diện nói chuyện. Trời rét buốt như vậy mà anh cũng chỉ mặc một chiếc áo bành tô.

Chung Hi thở phào nhẹ nhõm. Cô đẩy cửa sổ ra và hít một hơi thật sâu, hơi lạnh tràn vào khoang mũi khiến cô tỉnh táo hẳn.

Coi bộ anh chẳng hề bị ảnh hưởng gì, lại còn đi rêu rao vênh váo ở đây. Chung Hi không muốn bị người quen bắt gặp và tưởng là cô đang rình lén anh, nên cô chỉ đứng bên ngoài một tí rồi mau chóng quay người trở lại phòng hội nghị.

Mọi người đang thu dọn đồ đạc. Giám đốc marketing Vương Chinh nói rằng tối nay anh ta sẽ mời một số trưởng phòng đi uống vài ly và đặt luôn chỗ. Chung Hi bỏ tài liệu vào cặp rồi đứng đằng sau đám người đang đi ra.

Mãi cho đến khi đi tới đầu cầu thang, Chung Hi vẫn đang suy nghĩ xem có nên quay lại công ty hay để Triệu Bình đến đón cô. Đang mải lo suy tư thì người đứng bên cạnh khẽ đụng cô một cái và ho nhẹ một tiếng.

Cô quay đầu nhìn sang thì thấy ngón tay Vương Chinh chỉ ra phía sau với ánh mắt hóng hớt chờ xem kịch.

Chung Hi nhìn theo hướng ngón tay của anh ta và thấy Giang Khác Chi đang đi từ cầu thang xuống.

Lần này không phải là cô nghĩ nhiều, anh thật sự nhìn cô một cái.

Chung Hi chưa kịp suy nghĩ tại sao mấy phút trước anh vẫn đang ở cuối hành lang mà giờ lại từ trên tầng đi xuống thì đã nghe thấy giọng nói của người cô mới họp chung, giám đốc Lý.

“Tiểu Giang còn chưa đi sao?”

Cô cúi đầu nhìn bậc thang phía dưới chân mà cứ thế bước xuống.

“Vâng, tôi vừa đi lấy khăn quàng cổ.”

Phía sau lưng cô vọng đến giọng nói của Giang Khác Chi, thậm chí Chung Hi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân ổn định quen thuộc.

“Bữa trước, ba cậu có đi ăn tối với tôi. Ngày xưa hiếm khi nào thấy cậu ở đây lắm luôn, không ngờ gần đây lại gặp được cậu vài lần. Đã có bạn gái chưa?”

Cả nhóm cứ thế mà đi đến sảnh tầng một. Chung Hi đang chăm chú lắng nghe, không biết là Giang Khác Chi có dùng thái độ dở dở ương ương của mình với các quan chức chính phủ hay không.

Một tiếng “Chung Hi” cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Vài người nhìn về nơi phát ra âm thanh, vừa lúc thấy Triệu Bình đứng dậy khỏi ghế.

Vì mọi người đều qua lại nhiều với nhau nên cảm thấy quen thuộc. Sau khi Triệu Bình chào hỏi mọi người xong thì anh cứ tự nhiên mà đứng bên cạnh Chung Hi.

Không biết là ai hỏi: “Đây là đến đón Chung tổng đi ăn tối hả?”

Triệu Bình nhìn ra sau lưng Chung Hi một cái, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt và mỉm cười gật đầu.

“Cô ấy không lái xe nên tôi đến đón.”

Giọng điệu ám muội mập mờ.

“Ồ? Có cả chuyện này nữa ha.” Cả nhóm trêu ghẹo Triệu Bình và Chung Hi, chỉ có ánh mắt của Vương Chinh là rơi vào Giang Khác Chi, người đang đứng sau Chung Hi hai bước.

Không phải là anh ta nói nhưng ánh mắt của Giang Khác Chi gần như còn lạnh hơn tuyết ngoài trời. Làm sao Vương Chinh lại không biết Giang Khác Chi và Chung Hi đang có xích mích với nhau chứ. Vài người trong chính quyền thành phố chưa chắc đã biết nhưng ánh mắt của Giang Khác Chi khi nhìn Chung Hi làm gì phải ánh mắt của hai người cãi nhau đâu. Ai nhìn vào đều sẽ thấy đó là ánh mắt của giống đực đang ghen tuông điên cuồng thì có…

Anh ta bắt đầu tin vào lời đồn, rằng Giang tổng và Chung Hi hình như có vấn đề.

Chẳng qua Chung Hi vẫn chưa kể mà thôi.

Khoảng mười giây hoặc hai mươi giây đã trôi qua.

Chung Hi mỉm cười vui vẻ với mọi người: “Vậy chúng tôi về trước đi nhé, lần sau tôi mời mọi người.”

Ngay lúc trưởng phòng Lý định nói rằng “Dù thế nào thì lần sau cũng phải là Triệu tổng mời khách mới đúng chứ?” thì Giang Khác Chi đi lướt qua Chung Hi mà mặt mày lạnh tanh. Ánh mắt anh nhìn thẳng và rời khỏi đại sảnh.