Chung Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng áp sát với mặt mình theo bản năng muốn né sang một bên.
Cô đối với mấy hành vi trao đổi nước miếng này không thích chút nào, nhưng không biết vì sao bây giờ cô lại không tránh.
Chung Hi nghĩ, chỉ là do bị đột kích quá bất ngờ thôi.
Giang Khác Chi cũng không trực tiếp hôn lên môi cô, lúc chỉ cách đôi môi mềm mại kia có hai ba centimet anh đã dừng lại. Chung Hi thậm chí còn thể cảm nhận được lông mi anh cọ vào da thịt mình ngứa ngứa. Cô chớp chớp mắt nhìn anh, ngay lập tức hai môi chạm nhau.
Trong hai giây ngắn ngủi, Giang Khác Chi chỉ chạm nhẹ lên môi cô một cái rồi tách ra.
Chung Hi bỗng mở mắt, Giang Khác Chi chỉ trầm mặc chăm chú nhìn cô.
Côn thịt cương cứng vẫn ở trong hoa huyệt không hề di chuyển. Hơi thở hai người vẫn đang quấn lấy nhau khó tách rời.
Chung Hi an tĩnh nhìn chằm chằm anh: “Vừa rồi anh làm cái gì vậy?”
Lúc cô nói chuyện hơi thở cứ phả lên mặt Giang Khác Chi như vậy. Anh chỉ im lặng vài giây, tưởng như linh hồn như bay ra khỏi thân xác luôn vậy.
“Làm sao mà…” Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhìn môi cô nói: “Chỗ này của em lúc nào cũng nhiều lời như vậy.”
Âm thanh trầm thấp của anh như hòa vào đêm tối thanh vắng, Chung Hi nháy mắt cũng bị lời nói của anh dời sang chủ đề khác.
“Miệng không dùng để nói thì còn trưng để làm gì?” Cô cãi lại.
Vừa nói xong mấy lời này, ánh mắt Giang Khác Chi tiếp tục dừng trên môi cô, làm trong lòng cô xáo động không thôi.
“Thật ra cũng có thể dùng để làm những chuyện khác.” Cô điều chỉnh nói: “Ví dụ như, chuyện anh vừa làm với tôi.”
Hầu kết Giang Khác Chi lăn lộn lên xuống, chuyện này đúng là khác xa so với suy nghĩ của anh, anh ban đầu cho rằng Chung Hi nhất định sẽ bắt chẹt lần “Sơ sẩy” này của mình, lôi ra mỉa mai một hồi. Cô sẽ dùng bờ môi xinh đẹp lại khéo léo kia của mình không chút lưu tình sỉ nhục, nhạo báng anh đủ đường, đây chẳng phải chuyện cô am hiểu nhất sao.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Hai người nhìn vào mắt đối phương thật lâu, bầu không khí xung quanh như trở nên cô đọng, ướt nóng.
“Em còn muốn nữa.” Anh thấp giọng nói.
Đối diện với tầm mắt nóng bỏng của anh, Chung Hi cảm thấy thở thôi cũng khó khăn, cô vội quay mặt dời mắt đi: “Tôi mới không cần!”
Con ngươi sâu thẳm của Giang Khác Chi cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, vài giây sau, tay anh ôm lấy mặt cô, cúi đầu phủ môi mình lên môi cô.
Nụ hôn này nồng cháy hơn cái chuồn chuồn lướt kia rất nhiều, anh hôn sâu. Mà ngay khi anh hôn lên môi cô, Chung Hi theo bản năng quàng tay qua ôm lấy cổ anh.
Tiếng tim đập thình thịch của hai người như đan xen vào nhau, bốn cánh môi không biết mệt mỏi cuốn với nhau, nhưng bọn họ vẫn chưa rõ bản thân muốn điều gì.
Không đủ, vẫn không đủ, rốt cuộc là thiếu cái gì mới được?
Chung Hi thăm dò thử vươn đầu lưỡi ra, cô cảm giác được môi Giang Khác Chi bỗng cứng đờ. Ngay lúc cô muốn thu lại, đầu lưỡi của cô đã bị anh bá đạo mút lấy.
Hai người nhiệt tình môi lưỡi dây dưa, say đắm trao đổi nước miếng, hơi thở đều đã trở nên hỗn loạn. Chung Hi cảm thấy kỹ thuật hôn của Giang Khác Chi không tính là tốt, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng dục vọng cơ bản nhất, nhưng cả người vẫn như có dòng điện chảy qua, làm cô co rúm lại nằm trong ngực anh.
Nụ hôn của anh cùng tính cách thường ngày khác nhau một trời một vực, nồng nhiệt lại mạnh mẽ, hai người mỗi lần môi lưỡi giao hòa đều phát ra tiếng nước “Chụt chụt”, trong không gian yên tĩnh càng rõ ràng. Không biết đã qua bao lâu, Chung Hi sắp chết vì không có không khí để thở rồi, Giang Khác Chi mới không đành lòng buông tha đầu lưỡi của cô.
“Hô hấp của em hình như không tốt lắm.”
Anh vừa thở gấp vừa đưa ra kết luận như vậy.
Chung Hi chẳng còn sức để trừng mắt, khóe miệng còn chảy ra giọt nước miếng cô chưa kịp nuốt xuống, cô đang chuẩn bị giơ tay ra lau, Giang Khác Chi đã cúi đầu, không nói một lời hôn mất.
Chung Hi đầu óc đang không mấy tỉnh táo gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Giang Khác Chi lại nhìn cô không nói gì.