Khuynh Thành ngẩn người, mở to đôi mắt nhìn anh ta. Thế này, hệt như phim truyền hình Hàn Quốc! Nam vương đẹp trai lại thích một cô gái xấu xí? Và đó lại là một cô gái cực kỳ nặng mùi, hôi hám! Hay là anh ta đã chơi bời với quá nhiều mỹ nữ rồi trở chứng, quái dị? Khuynh Thành khẳng định là như thế. Cô không thể tìm ra lý do khiến cho một mỹ nam thích cô cả!
“Sao nàng lại nhìn như thế?” Lam Tố nghi hoặc nhìn Khuynh Thành.
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Khuynh Thành bỗng thấy bộ não mình chông chênh bất thường, hối hận vô cùng vì đã hỏi câu này, cô thấy mình dại dột!
“Ta đang chờ nàng thu nhận ta thành nam sủng đây!” Lam Tố cười rất chi “bậy bạ” đáp lời.
Khuynh Thành ngẩng đầu, cố ý làm ra vẻ bất cần nói: “Sẽ có ngày ấy!” Kinh khủng thật! Mỹ nam lẽ ra không nên chớt nhả chòng ghẹo người ta!
“Được! Ta sẽ đợi!” Nói rồi đưa cho Khuynh Thành Tử thanh bảo kiếm nói: “Lần sau chớ để người ta đoạt mất! Ta không dám đảm bảo lần nào cũng kịp thời chạy đến cứu nàng đâu.”
“Ai cần anh cứu nhỉ?”
“Được thôi! Ta là gã vô duyên, nhận vơ, được chưa?”
“Anh vốn là thế còn gì?”
Lam Tố không hề bực tức trái lại còn nở nụ cười thật tươi nhìn Khuynh Thành. Ánh mắt anh ta khiến Khuynh Thành có phần bèn lẽn mất tự nhiên: “Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
Lam Tố tay chống cằm, rất nghiêm chỉnh nói: “Thực ra nếu nàng không có cái vết bớt kia thì cũng tính là mỹ nhân a, nếu không có cái mùi kia thì chắc cũng có thể khuynh thiên hạ nha.”
Thế đấy! Thì ra khứu giác của anh ta không bị hỏng! Thần kinh anh ta cũng rất bình thường. Thế thì tại sao anh ta lại thích cô? Khuynh Thành không sao nghĩ ra, chỉ nhìn anh ta nói: “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy!”
“Được thôi!”
Lam Tố trả lời ngay tắp lự, Khuynh Thành tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn óc phần hụt hẫng, thì ra anh ta cũng chẳng khác gì những người khác!
“Thấy buồn phải không?” Bàn tay Lam Tố nâng cằm Khuynh Thành lên, nở nụ cười hút hồn nhìn cô.
“Ai thèm buồn?”
“Đừng nên chối cãi, ta có thể nhìn ra. Nếu nàng là ta – một anh trai đẹp trai – đương nhiên bất kỳ cô gái nào cũng sẽ thích mê. Nhưng nàng cứ yên tâm, dù nàng vừa xấu vừa có mùi lạ thì ta vẫn yêu nàng. Với ta, nàng vĩnh viễn là cô gái khiến ta say mê.”
“Đừng nên tự huyễn hoặc mình nữa!”
“Không tin à? Thế thì bây giờ ta đi tìm một cô gái cho nàng biết tay!” Nói rồi anh ta xoay người định đi. Khuynh Thành vội túm chặt anh ta, trịch thượng nói: “Dám thế à?”
Lam Tố cười tinh quái nhìn Khuynh Thành rồi ôm cô vào lòng: “Dám nói là không thích ta thì nàng căng thẳng như thế để làm gì? Ta đùa nàng thôi mà!”
Lúc này Khuynh Thành mới vẽ lẽ ra là anh ta chỉ trêu cô mà thôi, một cảm giác ngọt ngào lann tỏa trong lòng đến vô tận. Tuy nhiên cô vẫn không chịu nói rằng mình đã khuất phục, cô cố tỏ ra bất cần nhìn anh nói: “Anh cho rằng tôi thích anh thật à? Anh nên nhớ là tôi đã nói sẽ thu anh làm nam sủng, tôi sở hữu anh. Tôi đâu có thể để cho ai chiếm đoạt được?”
Lam Tố vẻ lì lượm nói: “Nàng nói gì cũng được, ta vẫn cứ hiểu là nàng thích ta.”
“Anh...” Khuynh Thành giơ nắm đấm, Lam Tố khẽ né sang bên đã thấy anh ta đứng ở ngoài quân trướng.
“Đừng để cho người ta thấy mặt anh nữa!” Khuynh Thành hét lên rõ to.
Nhưng chỉ một loáng sau, Khuynh Thành đã bị Lam Tố ôm chặt trong lòng rồi ghé sát tai cô nói: “Nàng cũng thuộc về ta!” Nói xong liền biến mất chỉ trong nháy mắt. Chàng biết rõ sẽ bị Khuynh Thành đánh cho nên vừa nói xong liền biến ngay.
Quân doanh trống vắng, im lặng như tờ, những lời nói của Lam Tố vẫn không ngớt vang vọng bên tai Khuynh Thành, cô bé bỗng thấy mặt mũi mình nóng bừng. Đêm hôm đó Khuynh Thành trằn trọc một đêm không ngủ ôm Tử thanh bảo kiếm của Lam Tố trong lòng không nén được nụ cười ngọt lịm.
Lam Tố, thực ra anh là người như thế nào? Có vẻ như là một nhận vật tầm cỡ, cao vời vợi, bí hiểm khó lường, xuất quỷ nhập thần. Khuynh Thành không thể không buâng khuâng nhớ anh. Trời ạ, lẽ nào cô đã yêu anh rồi?
Khuynh Thành cứ thế vẩn vơ hết một đêm. Tuy nhiên, sáng hôm sau vừa trở dậy cô lại lao ngay vào tập luyện. Cô từng nói, tuy mình không có nhan sắc khuynh thành nhưng cũng sẽ có thể khuynh thiên hạ. Nếu không, Khuynh Thành sao có thể xứng với Lam Tố?
Cho nên, vì nhà họ Diệp. Vì Lam Tố. Cô càng phải nỗ lực hơn nữa.