Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 21




Tiêu Phong đã bị ăn quả đắng, mất cả chì lẫn chài; chẳng những không giết được người nhà Diệp lại còn bị người ta thu mất linh khí. Gã vô cùng hậm hực trở về vương phủ, mối hận này bảo hắn làm sao nuốt trôi? Tiêu Phong bỏ cơm không thiết ăn thay trang phục rồi rảo bước về phía hoàng cung.

Tiêu Cát ở trong một biệt viện nằm ở giữa hoàng cung, thường ngày không ai được phép vào quấy nhiễu ông ta tu luyện, chỉ có Tiêu Phong đôi khi có thể vào. Trong số rất đông các hoàng tử của nhà họ Tiêu, chỉ có Tiêu Phong là khiến Tiêu Cát ưng ý nhất, điều này đương nhiên là do Tiêu Cát – cha của Tiêu Phong thấy hắn có tố chất thích hợp làm người tu chân hơn là thống lĩnh triều đại.

“Phụ hoàng!”

“Thần nhi, con sao vậy? Sao có vẻ giận dữ vô cùng?”

“Phụ hoàng! Lần này phụ hoàng phải nhờ Lão tổ tông đòi lại công bằng cho nhi thần, vừa rồi thần nhi bị thất thiệt rất lớn.”

“Phong nhi, có chuyện gì vậy? Là ai làm con giận dữ vậy?”

“Vẫn là bọn người nhà họ Diệp ở vương triều Đại Cương.”

“Người của phủ Thái úy à?” Tiêu Cát có phần ngạc nhiên, “Sao con lại dính đến bọn họ làm gì?”

“Phụ hoàng, chuyện này dài lắm, phụ hoàng mau đưa con đi gặp lão tổ tông đi.”

“Con à, con cũng biết tính Lão tổ tông rồi, nếu ta tùy tiện đến gặp người, chỉ e...”

“Bẩm phụ hoàng, bọn họ đã cướp đi linh khí mà Lão tổ tông ban cho con, lẽ nào chúng ta chỉ có thể nuốt hận cho qua? Nhi thần cho rằng, nếu Lão tổ tông biết chuyện cũng không thể ngồi im đâu.”

Tiêu Cát do dự một hồi rồi nói: “Được! Con cứ đi theo ta, nhưng Lão tổ tông có gặp hay không thì chưa biết trước được.”

“Vâng!”

Kẻ trước người sau, hai cha con Tiêu Cát, Tiêu Phong bước về phía Từ Thanh Uyển. Họ rất cung kính đi đến trước cửa, Tiêu Cát hướng vào bên trong, do dự không biết có nên vào hay không thì một giọng nói vang dội truyền ra.

“Đừng đứng đó nhìn ngó nữa, vào đi!”

Tiêu Phong mừng rỡ nói với Tiêu Cát: “Phụ hoàng, Lão tổ tông thật lợi hại, cha con ta chưa bước vào người đã biết chúng ta đến.”

“Đương nhiên rồi! Nếu không có lão tổ tông che chở con tưởng rằng nhà họ Tiêu chúng ta có thể yên ổn ngự trị giang sơn này hay sao?

“Thôi không cần nịnh bợ lấy lòng, hôm nay các ngươi đến chỗ ta có việc gì?”

Hai cha con Tiêu Cát, Tiêu Phong nghe vậy liền bước vào trong phòng Tiêu Hùng, thấy Tiêu Hùng dáng mệt mỏi nẵm dựa vào thành giường đưa tay về phía Tiêu Cát. Hai cha con hiểu ý liền tiến lại đỡ lão ngồi dậy.

“Lão tổ tông, cháu Phong nhi gặp chút phiền hà, cho nên...”

“Ta biết ngay mà! Nhà ngươi chỉ hay nuông chiều nó thôi!”

“Lão tổ tông dạy rất đúng ạ, nhưng lần này Phong nhi không đáng trách, là tại người nhà họ Diệp đã thu mất linh khí mà lão tổ tông ban cho Phong nhi.”

Tiêu Hùng đầu tiên là kinh ngạc sau lại cười ha hả nói: “Ngươi nói là người nhà họ Diệp đã thu mất linh khí của Phong nhi à?”

“Vâng!”

“Nhà họ Diệp mọc ra một kẻ lợi hại thế từ bao giờ vậy? Ngoài Diệp Viễn ra ta chưa nghĩ ra kẻ thứ hai, nhưng đời nào Diệp Viễn lại đứng ra chấp nhất với tiểu nhi Tiêu Phong?” Tiêu Hùng vừa nói vừa bước ra ngoài sân hướng đến đình hóng mát ngồi xuống.

Tiêu Phong vội bước lên rót trà cho ông ta nói: “Thưa lão tổ tông, đó là một đứa bé gái chừng khoảng 13, 14 tuổi.”

Tiêu Hùng càng kinh ngạc bội phần: “Thế ư? Một đứa bé gái 13, 14 tuổi?” Ông ta nghi hoặc vẻ không dám tin vào lời nói của Tiêu Phong.

“Đúng thế ạ, lúc đầu cháu cũng không tin. Con bé ấy trông rất xấu xí, người lại bốc ra mùi thum thủm nhưng võ công của nó thì cao sâu khó lường.”

“Ngươi nên biết rằng linh khí mà ngươi dùng là linh khí thượng đẳng, cho dù có là Kiếm sư trung cấp, nếu trong tay không có linh khí thì cũng chưa chắc có thể thắng được ngươi.”

“Đúng thế ạ! Thoạt đầu cháu cũng đã sắp thắng, sắp giết được nó bằng thanh đoản kích mà lão tổ tông cho, nhưng... nào ngờ có một gã trẻ tuổi xuất hiện, võ công của hắn rất đáng sợ, chắc chắn phải là Kiếm sư cao cấp trở lên. Hắn thậm chí còn không cần xuất chiêu gì cả, chỉ kẽ phất tay áo đã lấy được thanh đoản kích của cháu. Chính hắn đã thu mất linh khí của cháu, thưa Lão tổ tông.”

“Thế ư? Xem ra Lão tổ tông ta đây không thể không đứng ra xử lý.”

“Lão tổ tông nhất định phải dạy cho hắn một bài học thích đáng, kẻo bọn họ không biết sự lợi hại của người.”

“Phong nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rằng đừng quá hiếu thắng thế mà ngươi cứ không nghe. Đừng tưởng lão tổ tông ta không biết gì, chắc ngươi lại đến gây sự với người nhà họ Diệp trước chứ nếu không người ta đâu thể thu mất linh khí của ngươi?”

Tiêu Phong lúng búng nói: “Cháu cũng chỉ là muốn làm chút việc cho nhà họ Tiêu mà thôi. Lão tổ tông nghĩ mà xem, nếu sau này người đã phi thăng, rồi cháu cũng vậy mà không tiêu giệt sạch bọn người đó thì sau này giang sơn nhà họ Tiêu có thể vững vàng yên ổn được hay không?”

Thực ra Tiêu Hùng cũng rất biết thằng cháu mình có cái tật thích giao tranh, hiếu thắng nhưng không phải là nó nói không có lý. Cho nên, diệt trừ nhà họ Diệp là cần thiết. Trước khi ông phi thắng nhất định phải quét sạch tất cả những kẻ sau này có thể uy hiếp giang sơn nhà họ Tiêu, mà thế lực lớn nhất tất nhiên vẫn là nhà họ Diệp ở vương triều Đại Cương. Chỉ cần nhà họ Diệp biến mất, thế lực vương triều Đại Cương nhất định sẽ suy yếu, lúc đấy bọn họ sẽ có cơ hội rất tốt để tấn công.

“Phong nhi, cháu yên tâm. Lão tổ tông sẽ giúp cháu đòi lại binh khí đã mất. Bây giờ thì cả hai lui ra đi!”

“Vâng, cháu chào Lão tổ tông.” Hai cha con Tiêu Cát, Tiêu Phong cúi rạp người chào lão rồi đi ra. Bọn họ đi đã lâu rồi mà tâm trạng Tiêu Hùng vẫn không sao tĩnh lặng được. Nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Viễn ra vẫn có người lợi hại như vậy chăng? Một đứa trẻ 13, 14 tuổi sao có thể có tu vi cao đến vậy?

Mặc dù rất khó tin những Tiêu Hùng hiểu rõ rằng người tu tiên không phụ thuộc vào tuổi tác, thời gian tu luyện và phụ thuộc vào ngộ tính. Ngộ tính càng cao, năng lực lĩnh hội càng mạnh thì thời gian tu luyện sẽ càng ngắn. Nhưng 13, 14 tuổi mà có thể có được tu vi cao như vậy thì vẫn là lần đầu lão nghe nói.

“Có lẽ ta nên đi gặp đứa bé đó xem sao.” Nói rồi tàn ảnh vừa nháng lão đã có mặt tại vương triều Đại Cương và rất chuẩn xác tìm ra vị trí của Khuynh Thành nơi biên ải.

Khuynh Thành lúc này đang nằm ngủ trong quân doanh bỗng cảm giác được một luồng sát khí giật mình thức giấc, cảnh giác mở to mắt, tay nắm chặt binh khí.

“Ra đây!” giọng nói lạnh như băng phát ra từ gương mặt lạnh nhạt.

Tiêu Hùng bất giác sững người, xem ra lão đã quá coi thường đứa bé này. Khi đến đây lão đã giấu kín năng lực vậy mà nó vẫn nhận ra.

“Tai hạ Tiêu Hùng, đặc biệt đến thăm Diệp đại tướng quân.”

Khuynh Thành thản nhiên đưa mắt quan sát ông ta một lượt, thấy lão ánh mắt sắc sảo, tư thế đường bệ như một vị đại tướng quân nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ thâm hiểm lại còn xuất hiện bằng phương thức này chắc không phải người tử tế gì. Tuy nhiên, lão có thể lặn lẽ đến tận đây mà không bị quân sĩ phát hiện, thì không thể coi thường.

“Không rõ các hạ đêm hôm khuya khoắt đến đây là có chuyện gì?”

“Tướng quân đã thẳng thắn như vậy thì lão đây cũng không rào trước đón sau làm gì. Hôm nay đứa cháu trai của ta đã mạo phạm gây chuyện với tướng quân, bị tướng quân thu mất binh khí, lão đến là muốn tướng quân trả lại nó.”

Khuynh Thành cười thầm, đã biết là lão đến chẳng có ý gì tử tế không ngờ lại là đồng mưu với tên đến lúc ban ngày. Chắc tên ấy thua nên chạy về khua môi mua mép mời cao thủ lã lão này đến đây đây mà.

“Binh khí của cháu ông không ở chỗ ta, ông tìm nhầm người rồi.”

“Nói thế tức là ngươi không muốn trả?” Tiêu Hùng đã mất đi một phần kiên nhẫn, lão ta vận linh thức xem xét một lượt, ngoài đứa bé đứng ở đây võ công có chút kha khá thì đám quân sĩ ngoài kia chỉ là đồ bỏ. Nói vậy là gã trẻ tuổi mà Tiêu Phong nhắc đến không có mặt ở đây, nếu thế lão phải tìm cớ giết phăng con nhóc này trước khi nó trưởng thành trở nên mạnh hơn.

“Tôi bảo rồi, linh khí của cháu lão không có ở chỗ tôi.”

“Xem ra ngươi đúng là thân lừa ưa nặng.” Lão ta thét lên một tiếng, mắt lóe lên những tia băng giá, chĩa nhuyễn kiếm về phía Khuynh Thành rồi vọt lên không trung như tên rời cung bay về phía Khuynh Thành.

Nhìn hàn quang đang lao đến trước mặt, Khuynh Thành mắt đanh lại, toàn thân tỏa ra sát khí, xem ra hôm nay không thể không tắm máu nơi này rồi. Nghĩ thế, Khuynh Thành lập tức rút Tử thanh bảo kiếm Lam Tố đưa cho, tủm tỉm cười nhìn Tiêu Hùng: “Tự ngươi tìm đến cái chết thì đừng có trách ta!”

Vừa nhìn thấy thanh kiếm màu tím trong tay Khuynh Thành thì lão đã thất sắc, đó chính là tiên khí vô giá, lão gặp nguy rồi. Tại sao con bé này lại có tiên khí? Nếu lão có trong tay tiên khí kia thì lôi kiếp lần này không cần phải lo tới không nói làm gì, sau này phi thăng lên tiên giới thì lão vẫn mạnh hơn hẳn những người tu chân chưa có tiên khí. Cho nên, trong nháy mắt lão đã quyết định phải đoạt được tiên khí trong tay Khuynh Thành.

“Thực không biết lượng sức mình!”

Tiêu Hùng lấy linh khí cực phẩm của lão ta ra đấu với tiên khí trong tay Khuynh Thành, mon men tìm cơ hội tiếp cận cô bé. Chỉ cần tiếp cận được, lão sẽ tập trung nội lực đánh một chưởng ngay tim Khuynh Thành, đến lúc đó dù nó có bản lĩnh cơ mấy cũng đừng hòng sống nổi.

Khuynh Thành hoàn toàn không phát hiện ra ý đồ thật sự của lão, cô bé vẫn đang cười thầm lão sao mà ngu xuẩn thế? Bỗng Khuynh Thành thấy ngực râm ran tê cứng, tiếp đến là một cơn đâu vỡ tim xé phổi, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều nát vụn.

“Con ranh con, đưa đây!” Lão đưa tay giật lấy tiên khí trong tay Khuynh Thành, khoái trá vuốt ve chẳng khác gì vuốt ve một mỹ nhân.

“Đồ bỉ ổi!”

Chớp mắt, một luồng khí cực mạnh cơ hồ có thể khiến người ta tắc thở bao trùm lên cả quân doanh. Tiêu Hùng cảm thấy như toàn thân lão bị thốc lên rồi rơi vật xuống đất; khi hoàn hồn thì lão đã thấy một chàng trai trẻ tuổi đứng trước mặt Khuynh Thành.

“Có sao không?” Người ấy ôn tồn hỏi.

“Không cần anh hỏi thăm!”

“Cô chẳng ngoan ngoãn tí nào!” Lam Tố đưa tay sờ nắn khuôn mặt Khuynh Thành, giọng đầy trách móc nhưng bất cứ ai nghe được đều cảm nhận được sự yêu thương trong đó.

“Không việc gì đến anh.”

“Ô kìa, cô thật là tệ, tôi vừa cứu mạng cô kia mà?” Cô bé này dù chuyển thế, nhưng sao tính khí lại có thể nóng nảy thế này? Chẳng hề dịu dàng như ngày xưa.

“Tôi...”

“Biết rồi, cô lại định nói là cô không có nhờ tôi cứu chứ gì? Được, cứ coi như tôi là kẻ đa tình ảo tưởng vậy.”

Khuynh Thành nhìn anh ta. Đâu phải là coi như mà anh ta chính là một kẻ đa tình ảo tưởng. Khuynh Thành khiến Lam Tố tức đến nghẹn họng.

Khuynh Thành đi đến cạnh Tiêu Hùng đá cho lão một phát thật mạnh: “Hôm nay ta không giết lão, nhưng lão nên nhớ Diệp Khuynh Thành ta đây không dễ ăn hiếp đâu! Cút đi!”

“Được rồi! Nhớ rồi!”

“Này cô bé, cô không thể nói cho dễ nghe à? Con gái thì nên ra dáng con gái một chút, sao lại ăn nói huênh hoang quá thế?”

Huênh hoang? Thế nào gọi là huênh hoang? Rành rành là ngông cuồng!

“Sao anh cứ oan hôn không tan, bám riết tôi thế?”

Lam Tố nở nụ cười mê hồn, nói: “Nếu tôi chẳng phải oan hồn không tan thì cô đã bị người ta giết hai lần rồi.”

“Tôi vốn là người đã chết rồi mà!”

Lam Tố nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Khuynh Thành, ánh mắt lẽ ra phải chứa đầy nét ngây thơ nhưng giờ đây lại mang đến cho người ta nảy sinh một khao khắt muốn cả đời này che chở cho cô. Vào thời khắc này, Lam Tố bỗng thấy Khuynh Thành thật khó hiểu. Nàng không nhớ các sự việc ở kiếp trước thật hay nàng chỉ giả vờ không nhớ, không nhận ra anh?

Lam Tố ôm Khuynh Thành vào lòng, ánh mắt sáng rực nhìn cô, rành rọt nói từng câu từng chữ: “Kể từ nay, ta cấm nàng nói như vậy. Là cô gái của Lam Tố này, nàng cần phải tỏ rõ phong thái của bậc vương giả! Nàng nên nhớ, không có một ai trên đời có thể hại nàng, kẻ nào dám đụng đến một sợi tóc của nàng, ta sẽ diệt cả nhà họ!”

Tâm hồn mong manh của Khuynh Thành hết sức cảm động. Chàng trai này tuy có nét hống hách nhưng lại cực kỳ dịu dàng. Nhìn Lam Tố, Khuynh Thành rất lâu không thể tỉnh táo nhân ra điều gì. Thực ra anh ta là người như thế nào? Cô chẳng qua là một con bé vừa xấu xí lại hôi hám, tại sao anh ta lại coi trọng cô đến thế? Anh ta không chê cô?

“Lam Tố...” Khuynh Thành khẽ gọi tên anh. “Hôm nọ em chỉ đùa anh thôi, một con bé xấu xí lại hôi hám như em, đâu thể có ai thích?”

“Ta thích.” Lam Tố đáp gọi rồi không chút do dự đôi môi nồng ấm của anh ta in dấu trên đôi môi của Khuynh Thành. “Như thế này, coi như là đã ấn định không thể khác.”