Chương 170: Côn Bằng tập sát, thay mận đổi đào
Không chỉ Từ Hiền có bản lĩnh thâm sâu, đến cả tên đệ tử khai môn nhà hắn cũng không phải hạng xoàng xĩnh gì cho cam. Hậu Thiên thập trọng đối đầu Tiên Thiên tầng ba, Lý Tự Thành có thể cầm cự đến giờ đúng là nhờ vào thiên phú Kinh Hồng, nhưng cũng không thể không kể đến công lao của bộ quyền pháp mà gã đang sử dụng.
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】
Loại hình: Võ học
Phẩm chất: Hi hữu
Sinh lực của ta thì hữu hạn, mà Võ Đạo thì vô hạn. Lấy cái hữu hạn để chạy theo cái vô hạn, chính là nguy vậy! Đã biết thế, lại không dừng, càng nguy hơn nữa.
Vi thiện vô cận danh, vi ác vô cận hình.
Hiểu được dưỡng sinh, có thể bảo thân, có thể toàn sinh, có thể dưỡng thân, có thể tận niên.
Võ học nhập đạo, loại hình quyền pháp, do võ tu Từ Tiên Hiệp tham ngộ mà thành.
【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】không trọng sát phạt, tinh diệu ở chỗ có thể cường hóa sinh mệnh người tu tập, gia tăng thọ nguyên, bài trừ tạp chất, cải thiện căn cốt. Khi đánh quyền, khí huyết trong người tiến vào trạng thái Dưỡng Sinh, giúp chữa trị thương tổn đồng thời hóa giải các loại độc tố.
Võ Căn: Tiến độ thông thạo của tất cả võ học loại hình quyền, chưởng được tăng thêm 3 thành, giảm 3 thành chân khí tiêu hao khi thi triển võ công.
*Chú: 【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】có tiềm lực đạt đến Thần Thoại thông qua việc nâng cao cảnh giới tu tập. (Đăng Phong Tạo Cực (Tuyệt Phẩm) Siêu Phàm Nhập Thánh (Sử Thi) Xuất Thần Nhập Hóa (Truyền Thuyết) Phản Phác Quy Chân (Thần Thoại))
__________________________________________________________________
Đây có thể xem như môn võ học cao thâm nhất mà Từ Hiền lĩnh ngộ được từ trước tới giờ, tiềm lực trực tiếp đạt tới mức độ cao nhất là Thần Thoại, so với【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】và【Tọa Vong Kinh】còn cao hơn một bậc.
【Từ Hàng Kiếm Điển】không tính, bởi lẽ đó là võ học có sẵn từ hệ thống, không phải do hắn mượn kim quang trong thiên thư để lĩnh ngộ.
Cùng với【Côn Bằng Độ Hư Thuật】【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】chính là quyển bí tịch thứ hai mà Từ Hiền đạt được sau khi tiêu xài kim quang hấp thụ từ La Sinh, tất nhiên còn có không ít lần tiến vào thế giới Tam Quốc để【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】tiến giai Tuyệt Phẩm nữa.
Nên nhớ rằng, đối với kim quang trên người La Sinh, Từ Hiền chỉ đạt được một phần rất nhỏ thôi, thế mà đã lĩnh ngộ được nhiêu đây thứ. Hắn tin rằng nếu tổng hợp hết toàn bộ thì việc ngộ được mật tịch Sử Thi, thậm chí Truyền Thuyết cũng không phải xa vời.
Nhưng Từ Hiền không hề mong chi đến việc gặp thêm những kẻ có nhiều kim quang như vậy, bởi nếu một kẻ có thể đạt đến mức độ đó, tội ác mà chúng tạo ra đến cả “thiên lý bất dung” cũng chẳng đủ để mô tả.
Tạm gác lại chuyện ấy sang một bên, lúc này đây, đối mặt với đường gậy quỷ quyệt của Trác Thủy Phân và lưỡi gươm đòi mạng của Hách Tiểu Thông, việc của Từ Hiền là phải vượt qua một kiếp này trước đã.
Thảo Thuyền Tá Tiễn đúng là lợi hại, nhưng cũng vì lợi hại mà hạn chế của nó có phần oái oăm vô cùng. Cái oái oăm đó chính là: Để thi triển lại Thảo Thuyền Tá Tiễn, Từ Hiền cần lấy cung tên bắn kẻ mà hắn đã sử dụng đao thức này để đối phó, mặc kệ kẻ đó còn sống hay đ·ã c·hết.
Ngụ ý của nó là khuyên người ta đã có mượn thì tất nhiên phải có trả, há chẳng phải rất nhân văn hay sao?
Cũng vì cái sự nhân văn này mà Từ Hiền không thể tái sử dụng Thảo Thuyền Tá Tiễn, nhưng bản lĩnh của hắn không chỉ có nhiêu đó, đâu thể nào vì không thi triển được một hai chiêu thức liền bó tay chịu trói.
Gặp Sài Thoái vì b·ị t·hương mà phẫn nộ, giơ kích hợp công cùng với Trác Thủy Phân và Hách Tiểu Thông, trong mắt Từ Hiền chợt hiện lên một tia trêu cợt, khóe miệng vểnh lên đằng sau lớp mặt nạ.
‘Cũng nên tới lúc kết thúc.’ Ý nghĩ này vừa chớp qua trong đầu, sau lưng hắn lập tức xuất hiện hư ảnh của một con cá lớn.
“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…” Từ Hiền thấp giọng niệm chú pháp, ánh mắt hoàn toàn chẳng hề đếm xỉa tới công kích của Sài Thoái, Hách Tiểu Thông và Trác Thủy Phân.
“Sao có thể như vậy?!”
“Mau tránh ra!”
“Mạng ta xong rồi!”
Côn ngư lộn một vòng, Từ Hiền lập tức bốc hơi giữa hư không, mộc trượng trong tay Trác Thủy Phân chỉ có thể quét vào trong không khí, sau đó đánh trúng đại kiếm của Hách Tiểu Thông.
Người sau gặp phải biến cố quá bất ngờ, trở tay không kịp, binh khí bị lão Trác đánh bay đi, kinh khủng hơn nữa là song kích của Sài Thoái lúc này cũng đang đâm về phía hắn.
Hách Tiểu Thông hồn vía lên mây, hai mắt trừng lớn như muốn nứt ra. Đương lúc hắn cho rằng bản thân đã hồn về chín suối, liền thấy một thanh đoản đao chém tới, gạt đi mũi kích chỉ còn cách bụng mình chưa đến hai tấc.
Kẻ giữ Đoạn Nhạc Kiếm ở lại nhân gian chính là Truy Phong Đao – Điền Minh, lúc hắn nhặt về thanh khoái đao của mình thì đã chậm nhịp hợp công với bọn Trác Thủy Phân, nhưng cũng nhờ vậy mà kịp thời ra tay cứu mạng Hách Tiểu Thông.
“Điền huynh, ta nợ ngươi một mạng!” Kéo được hồn phách trở về thân xác, trên mặt họ Hách hiện lên thần sắc mừng rỡ như điên, cảm tạ Điền Minh rối rít.
Điền Minh giúp hắn vượt qua lằn ranh sinh tử, nhưng Điền Minh lại không thể giúp được một kẻ khác.
“Không tốt!” Trác Thủy Phân hai mắt trợn tròn, thất thanh kêu to.
“Súc sinh ngươi dám!” Cùng lúc đó Hàn Phá cũng gầm lên, âm thanh chói tai vô cùng, sắc mặt hung tợn không khác gì một con dã thú đã hoàn toàn nổi điên.
Vận đủ mười thành công lực, lão vươn hai tay ra, chưởng kình vừa âm độc vừa uy mãnh ào ào vỗ tới trước người Lý Bất Mặc, khiến y phải huơ kiếm đỡ lấy một cách rất là chật vật, thanh sam rách tung tóe, hai chân không tự chủ được lui hơn bảy bước, mỗi một bước đều đạp thủng sàn nhà.
Một đòn chiếm thượng phong, nhưng Hàn Phá lại không thừa thế xông lên đòi mạng Lý Bất Mặc, thay vào đó lão lại nhằm về phía Lý Tự Thành, thân hình to mọng hóa thành một vệt lục quang phóng thắng đến chỗ gã.
Hoặc nói đúng hơn là chỗ Ân Hợp.
Nhưng thật đáng tiếc, dù khinh công của lão có nhanh tới đâu thì cũng chẳng thể nào nhanh hơn được kẻ sử dụng thủ đoạn xuyên qua không gian như Từ Hiền.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà Hàn Phá đến cả việc đánh g·iết Lý Bất Mặc cũng phải bỏ qua, ngược lại như hóa rồ hóa dại xông đến chỗ Ân Hợp?
Này phải nói đến chừng mười nhịp thở trước đó, khi mà thân ảnh của Từ Hiền vừa biến mất giữa vòng vây kẻ địch.
“…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng.”
Âm thanh hư vô phiêu miểu truyền đến từ trên đầu Ân Hợp, vẻ mặt của hắn vốn đang rất hẹn mòn và đắc chí khi được h·ành h·ạ Lý Tự Thành, nhưng vừa nghe được âm thanh này liền đổi bằng nét cả kinh, hốt hoảng.
Một chưởng đẩy lui Lý Tự Thành, Ân Hợp cấp tốc ngẩng đầu nhìn lên, ngay trước mắt hắn là một con đại điểu có hình dạng vô cùng kỳ vĩ, nó vỗ cánh một cái, họ Ân liền thấy Thiên Hồ Hiệp kia đột ngột xuất hiện ngay trên đầu mình.
Phi Hiệp đao một lần nữa được nối dài, Thiên Hồ Hiệp lập tức biến mất, thay vào đó là sự xuất hiện một vị đại tướng quân mặc lục bào, khoác áo giáp, mặt đỏ râu dài, khí thế hùng hồn không gì tả được.
Họ Ân cũng từng đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, gặp tạo hình này, trong đầu của hắn lập tức vang lên bốn chữ “Hán Thọ đình hầu” cảm thấy phong thái của đại tướng quân trước mặt càng thêm uy phong lẫm liệt, trong lòng chợt dâng lên mấy phần e ngại, kh·iếp sợ.
Nỗi sợ vừa dâng lên liền không xóa đi được, chẳng hiểu sao, Ân Hợp giống như vừa trông thấy Hán Thọ đình hầu nở nụ cười với mình.
Bất tri bất giác, Ân Hợp cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng khi khóe môi vừa vểnh lên, hắn liền không còn thấy được nụ cười trên mặt Quan Vân Trường nữa, thay vào đó chỉ thấy Quan Vũ trợn mắt nhướng mày, cắp Thanh Long Đao nhảy bổ về phía mình.
Trong một sát na, đao quang vụt qua, ngoại trừ hai chữ ‘nhanh quá’ nhảy lên trong đầu, Ân Hợp chẳng còn kịp đưa ra bất cứ hành động gì để ứng đối.
Thân hình của hắn chậm rãi ngã xuống, để lộ bóng lưng của Từ Hiền, bóng lưng đơn bạc mà lại ẩn giấu vài phần oai hùng, ngạo nghễ.
Một thức Đào Viên Tam Kết Nghĩa – Thanh Long Yển Nguyệt đốn hạ một cao thủ Tiên Thiên hàng thật giá thật, Phi Hiệp đao vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Từ Hiền theo bản năng đưa tay lên định vuốt chòm râu giả tưởng của mình, nhưng được nửa đường liền cứng lại giữa không trung.
Đầu của Ân Hợp chưa rơi.
Bụp!
Khói trắng bốc lên, Từ Hiền vừa xoay người nhìn lại đã thấy sương khói dần tan đi, t·hi t·hể của họ Ân hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một con hình nộm nhỏ làm bằng rơm.
Kỳ Công Dị Thuật thất phẩm:【Lý Đại Đào Cương】
Thuật này cho phép người học có thể chế tạo hình nhân thế mạng cho bản thân, khi gặp phải nguy hiểm tất tử có thể nghịch thiên cải mệnh, chuyển tử thành sinh.
Công hiệu thần kỳ và bá đạo như vậy, nhưng【Lý Đại Đào Cương】lại bị xếp vào thất phẩm cũng bởi vì nó chỉ có tác dụng duy nhất một lần trong đời, quá trình chế tác hình nộm cũng vô cùng rườm rà, tốn thời gian.
Hơn nữa, sau khi được thế mạng, người sử dụng【Lý Đại Đào Cương】cũng không hề hoàn hảo vô khuyết mà sẽ rơi vào trạng thái trọng thương hấp hối, một khi bị kẻ thù tìm tới thì sợ là chẳng còn cơ hội sống lần hai.
Uỳnh!
Hàn Phá vỗ một chưởng tới đỉnh đầu Từ Hiền, người sau không né không tránh, bởi hắn biết đã có rào chắn sinh tử cản lại giúp mình.
Thân hình to tướng của Hàn lão ma bị chấn ngược về sau, Lý Tự Thành bị bỏ qua, lão phân ra một tia cảnh giác đề phòng Lý Bất Mặc tập kích, hai con ngươi chất chứa oán độc nhìn thẳng vào mắt Từ Hiền, khàn giọng nhấn từng từ: “Mau giải trừ thứ này, lão phu lập tức đi ngay, không can thiệp vào chuyện nơi đây!”
Lời Hàn Phá nói là thật, lão bây giờ chỉ còn để ý đến an nguy của Ân Hợp mà thôi, những thứ khác đều chẳng còn quan trọng.
Nhưng một khi lão đi rồi, há chẳng phải tâm huyết của Trác Thủy Phân cũng trôi theo dòng nước?
Lão Thuyết Thư sẽ có đối sách thế nào, xin chờ hạ hồi phân giải.
~o0o~