Chương 169: Thuyền cỏ mượn tên, mai rùa cứu mạng
Chân khí Huyền Nguyên Thiên Cương Địa Sát lưu chuyển toàn thân, Từ Hiền chớp mắt một cái liền hóa giải cảm giác tê dại ở hai cánh tay, nắm chặt cán đao, hắn ngưng mắt nhìn quanh, bày ra tư thế phòng ngự, cẩn thận đề phòng.
Những lời xàm ngôn vừa rồi của hắn chỉ có thể đánh lạc hướng bọn Sài Thoái trong phút chốc, chứ muốn khiến chúng quay đầu bỏ đi chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.
Hiển nhiên, so với việc nghe theo lời ly gián của địch nhân, chúng càng ủng hộ kẻ đã trả thù lao hậu hĩnh cho mình là Trác Thủy Phân.
Nhưng cũng như Từ Hiền đã nói, thù lao đó là để bọn Sài Thoái đối phó Lý Bất Mặc chứ không phải hắn, vậy nên lúc này muốn chúng làm quân chủ lực là không thể nào, nếu Trác Thủy Phân dám ôm ý định ngồi mát ăn bát vàng thì cũng đừng trách chúng tụ thủ bàng quan.
Trác Thủy Phân lau máu nơi khóe miệng, liếc qua vẻ mặt của Sài Thoái, Điền Minh, Hách Tiểu Thông, lão hoài nghi rằng rất có thể chúng sẽ góp công không góp sức, nên muốn quyết thắng bại vẫn phải phụ thuộc vào lão.
‘Lão phu nhớ kỹ chuyện hôm nay.’ Trác Thủy Phân thầm ghim lại việc này, chờ ngày sau đòi lại.
Lão bây giờ đã là chó cùng rứt giậu, vì Tàng Vân Lệnh mà chấp nhận ký kết khế ước bán mạng cho Hàn Phá, chuyện đã đến nước này, họ Trác chỉ cho phép mình thành công chứ không được phép thất bại.
“Tiểu bối, hôm nay ngươi phải c·hết!” Quát lạnh một tiếng, Trác Thủy Phân chủ động tiến công, dậm chân một cái liền xuất hiện trước mặt Từ Hiền.
Thấy người sau đưa đao chém xuống, lão bèn duỗi đầu ngón tay ra đỡ lấy, nhưng vì chỉ dùng đến sáu thành công lực nên bị đao kình chấn đến tê dại, cả cánh tay như gặp phải lôi điện truyền qua, co giật không ngừng.
Trác Thủy Phân kìm nén lại cảm giác khó chịu, lão cố ý chịu thiệt trước một đao này cốt chỉ để mượn lực vòng sang bên hông kẻ địch, đồng thời nhân lúc Từ Hiền chưa kịp thu đao về mà dùng【Phá Thiết Chỉ】đâm tới động mạch cổ của hắn.
Từ Hiền giống như đã đánh mất đi năng lực phản xạ của mình, hai chân mở ngang, lưỡi đao chỉ xéo xuống đất, vẫn giữ tư thế vung đao chém địch như ban nãy.
Hách Tiểu Thông và Điền Minh còn chưa kịp xuất thủ yểm trợ Trác Thủy Phân thì đã thấy cảnh này, trong đầu hai người và lão cùng xuất hiện một ý nghĩ: ‘Có trò lừa?’
Nhưng họ Trác cảm thấy không phải, bởi lúc này ngón tay của lão đã chọc vào cổ Từ Hiền.
‘Chờ đã!’ Trác Thủy Phân bỗng nhận ra điều bất thường, bởi cảm giác từ đầu ngón tay truyền tới không phải là cảm giác chạm vào máu thịt, thứ lão chạm đến chỉ có không khí mà thôi.
Không chỉ như thế, lão còn nhận thấy nội khí trong người mình đang không ngừng bị hút đi qua đầu ngón trỏ, chỉ trong khoảnh khắc đã hao hụt mất ba phần công lực.
Ánh mắt hoang mang, thân ảnh của Từ Hiền trong mắt lão dần hóa thành một làn sương mù dày đặc, đòn chỉ pháp của lão lại như biến thành một chi tiễn, một phân thành mười, mười phân thành trăm, thoáng chốc đã chia ra đến hơn mười vạn chi, bắn thẳng đến chiếc thuyền chất đầy cỏ sau màn sương kia.
“Mạng ta nguy rồi, đây là thuyền cỏ mượn tên!” Trác Thủy Phân hoảng hốt kêu lên, lão lập tức nhận ra đao thức mà Từ Hiền vừa sử dụng ứng với tình tiết nào trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Mượn tên của Tào để phá Tào, nào có đạo lý để đó không dùng? Nửa đoạn trước của thức Thảo Thuyền Tá Tiễn đã qua, Từ Hiền lập tức triển khai nửa đoạn sau: Lấy đạo của người trả lại cho người.
Chỉ gặp sương mờ tan đi, Trác Thủy Phân vừa nãy vòng sang hông Từ Hiền để ám toán hắn, nay hắn còn triệt để hơn, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng lão, xoay đao nửa vòng, hàn quang lóe sáng, đao kình tuông ra uy mãnh không gì sánh được, chẳng những mang theo Hiệp khí trừ ác mà còn bám theo phần cương khí đã mượn được từ đối thủ.
Một đao này tuy không khiến Trác Thủy Phân bị suy yếu như Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập, nhưng uy lực lại không kém cạnh gì, hơn nữa còn là đao thức phòng ngự tuyệt hảo, công thủ toàn diện, là một trong ba thức chủ lực của Từ Hiền bên cạnh Đào Viên Tam Kết Nghĩa và Bá Trọng Chi Gian.
Như vậy cũng phải, bởi nhờ ngộ ra Thảo Thuyền Tá Tiễn mà【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】mới thăng lên đến phẩm chất Tuyệt Phẩm, nếu uy năng quá kém cỏi thì rõ vô lý.
Một đao chém đến giữa lưng, có vẻ như Từ Hiền đã nắm chắc thắng lợi trong tay… nhưng không!
Ngay lúc này đây, Trác Thủy Phân giống như cũng học theo hành động trước đó của hắn, lão đứng im bất động, để mặc cho lưỡi Phi Hiệp đao chém vào lưng mình.
Khác biệt ở chỗ là trước đó ngón tay của họ Trác không chọt trúng cổ Từ Hiền, nhưng lúc này đao của Từ Hiền lại chặt trúng lưng của lão.
Hay nói chính xác hơn là cái mai rùa vừa mới xuất hiện trên lưng lão.
Kỳ Công bát phẩm:【Quy Bối Thuật】
Rắcc!
Mai rùa vỡ toang thành mấy chục mảnh, tiêu tán trong không khí, Trác Thủy Phân lại lông tóc không thương. Vừa hay lúc này, Sài Thoái bỗng quát: “Trác huynh tiếp lấy!”
Bặc!
Cây mộc trượng thân thương lại trở về tay, Trác Thủy Phân lộ nụ cười hài lòng, bỏ tên Sài Thoái ra khỏi danh sách đen của mình.
‘Hưm…’ Nhưng rồi nụ cười trên mặt lão liền tắt ngấm, một cơn nhói truyền đến từ tim khiến lão biết bản thân không thể duy trì được lâu.
‘Mười hiệp, tối đa hai mươi hiệp, lão phu nhất định phải giải quyết kẻ này, nếu không…’ Liếc thấy trận giao thủ dài hơi, không ai chiếm được ưu thế trước ai của Hàn Phá và Lý Bất Mặc, lão hiểu rằng một khi mình yếu đi thì mọi chuyện coi như chấm hết.
Tốc chiến tốc thắng, nội khí vận chuyển khắp toàn thân, sôi trào không ngừng không dứt, Trác Thủy Phân trợn to hai mắt, nhún người một cái liền vọt lên trên đỉnh đầu Từ Hiền, thân ảnh từ một hóa thành ba, một chiêu Khiếu Quỷ Thần lấy tam trượng liên hoàn đập đến Bách Hội và hai bên huyệt Thái Dương của hắn, hư hư thực thực khó mà phân rõ.
Từ Hiền chẳng hề hoang mang, gặp phải chiêu thức biến ảo khó lường như vậy,【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】cũng có thủ đoạn tương ứng để đối phó.
Đổ người về sau để kéo giãn khoảng cách, Từ Hiền xoay tay một cái, Phi Hiệp đao lập tức tách thành hai phần như cũ, tay trái hắn nắm lấy chuôi đao, tay phải cầm chặt phần cán nối dài, xuất đao như cuồng phong bạo vũ, hai tay cùng múa, chém ra vô số tàn ảnh.
Đào Viên Tam Kết Nghĩa – Thư Hùng Song Cổ Biến.
Đao ảnh xuất hiện khắp nơi, đao quang cuồng loạn, lấp lóe không ngừng, Từ Hiền không chỉ cản lại liên hoàn tam trượng của Trác Thủy Phân, cùng lúc đó hắn còn phải đối phó với đao, kiếm của Điền Minh, Hách Tiểu Thông và song kích của Sài Thoái.
Hóa giải được chiêu Khiếu Quỷ Thần của họ Trác, đao trong tay Từ Hiền như từng đợt sóng vỗ tới không dứt ngoài biển cả, chưa hết lớp này đã thấy lớp khác, ngũ đao liên hoàn nối liền nhau chặt bay thanh khoái đao trong tay Điền Minh, bộ dạng như muốn dạy cho người sau biết như thế nào mới là “khoái” thực sự.
Ầmm!
Trên sàn nhà xuất hiện một kẽ hở dài nửa trượng, Từ Hiền thuận thế nằm thẳng xuống đất, lăn liền hai vòng tránh khỏi một chiêu Khai Sơn Đoạn Nhạc của Hách Tiểu Thông, đồng thời giơ cán đao lên gạt đi một kích của Sài Thoái.
Cương khí băng hàn len lỏi vào trong kinh mạch, Từ Hiền cảm thấy nội lực trong người mình như gặp phải hiện tượng tắc nghẽn, tốc độ vận hành chợt giảm đi vô số lần.
‘Ngươi muốn so nội lực?’
Hậu Thiên đấu Tiên Thiên, chân khí đấu cương khí, nghe thì có vẻ Từ Hiền tuyệt đối nằm ở thế hạ phong, nhưng có ai ngờ rằng chân khí của hắn chuyên dùng để khắc chế ác nhân, uy lực mạnh gấp đôi khi đối đầu với cái ác?
Không dừng lại ở đó, với gần mười chín năm công lực, lại thêm【Giá Y Thần Công】tiệm cận cảnh giới Đại Thành, trừ phi Sài Thoái đã tu tập【Băng Hỏa Song Kích】tới trình độ Siêu Phàm Nhập Thánh, nếu không thì việc dùng hàn băng cương khí phong tỏa kinh mạch của Từ Hiền chỉ là ảo tưởng xa vời.
Uỳnh!
Trong người Từ Hiền, từng tia cương khí lạnh lẽo như những con băng xà đang chen chúc vào kinh mạch của hắn, chắn đường không cho chân khí đi qua.
Nhưng chúng không thể lăn lộn được lâu, từ trong Đan Điền, một luồng chân khí Huyền Nguyên Thiên Cương Địa Sát chạy qua ba đường Hiệp kinh, hóa thành một dòng chảy hoàng kim sắc mang theo lôi điện cuốn tới chỗ bọn băng xà, dễ dàng luyện hóa chúng thành tro bụi.
“Chân khí của ngươi sao có thể bá đạo như vậy?!” Sài Thoái gặp Từ Hiền dễ dàng phá giải băng kình liền cả kinh hét lớn, vẻ mặt kh·iếp hãi vô cùng.
Nhưng kinh hãi thì kinh hãi, lão vẫn không quên thọc kích còn lại đến bụng dưới của hắn, khí kình nóng hừng hực như ngọn lửa gào thét mà tới.
Từ Hiền lại chẳng lo ngại tí nào, băng xà hay hỏa xà trong mắt hắn đều là những con giun vô hại, chỉ cần dẫm nhẹ là có thể hủy diệt.
Đối mặt cao thủ Tiên Thiên tầng hai, Từ Hiền đến cả Tam Quốc Đao cũng không thèm dùng, thần quang nhất chuyển, trong mắt hắn lập tức xuất hiện năm đường tơ hồng.
Tay nâng đao xuất, Từ Hiền chọn lấy sợi tơ mỏng nhất ở trước ngực Sài Thoái, hắn lộn nhào một cái liền bật người dậy tránh khỏi mũi kích, đao khí đã gần chạm đến cổ họ Sài.
‘Mạng ta xong rồi!’
Sài Thoái tưởng như phải c·hết, nhưng trong thời khắc tối hậu quan đầu, Trác Thủy Phân kịp thời thọc gậy bánh xe, dùng mộc trượng gõ lên thân đao của Từ Hiền, khiến lưỡi đao chệch đi, cuối cùng chỉ chém chúng đầu vai của hắn.
Máu văng tung tóe, họ Trác chẳng hơi đâu quản đến thương thế của họ Sài, lão nhân cơ hội này quơ ngang mộc trượng, sử xuất một chiêu Mộng Hồi Phong Đô, kình phong lạnh lẽo lập tức ập đến ngay mặt Từ Hiền.
Hách Tiểu Thông cũng nhân lúc này xông tới đâm ra một chiêu Phá Nhạc Tầm Khê, đại kiếm trong tay lấy uy thế không gì không thể đục thủng vọt thẳng đến hậu tâm Từ Hiền, nếu không thể tái thi triển Thảo Thuyền Tá Tiễn, e rằng mạng hắn khó toàn.
Nhoáng cái tình hình trận chiến đã đến hồi khốc liệt nhất, chỉ trong vài hơi trôi qua, đã mấy lần có người suýt phải bỏ mạng, thoát c·hết chỉ trong gang tấc.
Ở hai chiến trường còn lại, Lý Tự Thành và Ân Hợp rơi vào triền đấu, ai cũng không làm gì được ai, nhưng trận sinh tử cục giữa Lý Bất Mặc với Hàn Phá thì đã đạt tới đỉnh của sự hung hiểm.
Thi Quân sắc mặt tím tái, ấn đường đen thui, hai mắt vàng vọt, từ các lỗ chân lông không ngừng có máu đen chảy ra, hiển nhiên là đã trúng độc cực sâu, kiếm trong tay cũng bị bẻ mất một đoạn, mười phần còn bảy, mũi kiếm bằng phẳng.
Bách Độc Lão Ma cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, trên người lão nhìn sơ qua đã thấy bảy, tám v·ết t·hương do kiếm gây ra, phần lớn ở ngực và bụng, đặc biệt ở yết hầu có một vết cắt dài hơn tấc, máu vẫn không ngừng rỉ ra, sợ là nếu sâu thêm một phân nữa thôi thì mạng lão đã không còn.
Liếc thấy Từ Hiền lấy một địch bốn, lại nhìn quân cờ trắng vẫn còn bám dính vào tay mình, Hàn Phá bỗng sinh lòng hối hận khi nhúng tay vào vũng nước đục này.
Ai mà ngờ được, tên tiểu bối Hậu Thiên kia lại có bản lĩnh thâm sâu đến thế?
~o0o~