Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 99: Mảnh vỡ ký ức (5)




Bên ngoài những mảnh ký ức, thứ gì đó ẩn sâu trong đầu Phó Kỳ Đường dần dần bị đánh thức theo từng hình ảnh hiện lên. Chúng như loài động vật nào đó cần ngủ đông, sau khi trải qua một mùa đông dài và khắc nghiệt, cuối cùng cũng cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài tăng lên, mùa xuân đã trở lại. Chúng trở mình từ trong giấc ngủ sâu, tay chân khẽ run rẩy, động đậy. Tiếng hít thở của chúng dần rõ ràng hơn, báo hiệu mình sắp quay trở lại.

Phó Kỳ Đường nhớ ra phó bản Bữa tiệc của vị Thần, nhớ ra mình và Cung Tử Quận cùng nhau ở trong phó bản này mấy tháng trời, dùng phương thức giăng lưới trong bầy thây ma, gần như là đã ra vào toàn bộ hang cùng, ngõ hẻm trong thành phố đó. Các viện nghiên cứu, viện sinh học và nhà máy dược phẩm nằm rải rác khắp thành phố cũng đã lấy đi sinh mạng của không chỉ một người chơi. Lúc đầu có tới mười mấy người vào phó bản, cuối cùng chỉ còn đúng năm người. Độ khó của phó bản không tính là cao nhưng trong phó bản tổng hợp cường độ khủng khiếp này, mỗi một bước của người chơi đều là đạp trên máu tươi mà đi.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có những quãng nghỉ ngắn. Đó là ở trong một bãi cỏ tư nhân nào đó bên rìa thành phố, vì ở sát rìa phó bản nên rất ít thây ma. Anh và Cung Tử Quận đắm mình trong khu vực rộng lớn xanh tươi, không khí tràn ngập mùi thơm cay nồng mà mạnh mẽ của thực vật, tựa như mùa hè.

Bọn họ ngồi trên bãi cỏ, cách đó vài mét chính là khu vực ven phó bản, cảnh sắc vốn hoàn chỉnh liền mạch đột ngột biến mất, mảng xám hỗn loạn lớn xiêu vẹo trôi nổi, chẳng khác nào một vùng biển bị ô nhiễm và bỏ hoang. Thảm thực vật xung quanh tươi tốt, những ngọn cỏ lởm chởm như bàn tay nhỏ bé cọ vào quần áo khiến họ hơi ngứa ngáy.

Anh thì ngồi xếp bằng, Cung Tử Quận thì nằm bên cạnh, gối đầu lên chân anh, giơ sách lên đọc. Không phải cuốn từ vựng mà là một tập thơ bốc bừa được ở trong tiệm sách, nói về cuộc sống, tình yêu và cái chết. Những con ong không biết từ đâu bay vòng quanh hai người, âm thanh vo ve tựa như một bản tình ca mùa hè.

Lông mi của Cung Tử Quận hơi rủ xuống, ánh mắt dừng lại trên từng nét chữ. Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, như đang đọc rất chăm chú, nhưng cũng có vẻ rất thờ ơ. Phó Kỳ Đường thì một tay chống đầu, một tay hờ hững đặt trên vai Cung Tử Quận, thi thoảng lại gãi phần thịt nọng mềm mại dưới cằm hắn. Cung Tử Quận chẳng những không tránh né mà còn nâng cằm lên cho anh tiện tay hơn. Thỉnh thoảng cảm thấy động tác của anh hơi quá, ý trêu đùa biểu hiện rõ ràng thì sẽ ngước lên nhìn anh một cách đầy ẩn ý. Anh bật cười nhưng không nhận lỗi, cũng chẳng thèm sửa đổi, vẫn làm theo ý mình. Đến tận lúc bị túm lại, bị hơi thở nóng hổi cuốn vào sâu trong bãi cỏ, cả hai ôm nhau lăn lộn tới mức khắp người đều là cỏ, là lá, trao nhau nụ hôn dài.

Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong trí nhớ của Phó Kỳ Đường nên giờ nhớ lại, anh vẫn không nhịn được mà mỉm cười.

Sau đó, kết cục của phó bản cũng hiện lên trong tâm trí anh, bi thảm và đẫm máu. Đến khi vất vả tìm ra được con thây ma đầu tiên thì cả đội đã chỉ còn có mười người. Họ tiến vào hầm ngầm được canh gác nghiêm ngặt và sau khi mất ba người, cuối cùng họ cũng giết được con thây ma đầu tiên kia trong phòng điều khiển chính. Nhưng không ngờ rằng phó bản vẫn chưa kết thúc.

Sau khi con thây ma bị tiêu diệt, tất cả chỗ thây ma còn lại đều trở nên điên cuồng, lao vào cấu xé và ăn thịt lẫn nhau, bất kể bạn hay thù. Tuy nhiên, hệ thống lại thông báo rằng chuyến tàu trở về dừng bên ngoài hầm và cửa tàu sẽ đóng lại sau hai mươi phút. Điều này có nghĩa là người chơi sẽ phải chiến đấu để thoát khỏi núi thây biển máu trong một khoảng thời gian giới hạn, nếu không sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi. Hai trăm mét ngắn ngủi bình thường chỉ mất mười mấy giây là chạy hết, nay lại gian nan lạ thường. Họ bị vô số bàn tay khô héo lôi kéo, bị vô số cái miệng nứt nẻ cắn xé, tiếng gào rú đinh tai cùng tiếng cười kinh dị khiến mỗi bước chân tiến lên của người chơi lại đeo thêm một gánh nặng, sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ là lúc mình rơi xuống đại dương xác chết.

Phó Kỳ Đường nhớ rằng lúc đó Cung Tử Quận đã cao mình một chút rồi. Hắn trùm áo khoác lên người anh và kéo anh chạy giữa đám thây ma. Mấy mét cuối cùng, hắn đẩy anh một cái thật mạnh ra khỏi nơi đó. Anh ngã lăn lên tàu, lúc bò dậy thì thấy cánh tay đang bảo vệ mình của Cung Tử Quận đã lộ ra cả xương. Một con thây ma già khô quắt vọt lên bám vào lưng hắn khiến hắn ngã nhào. Nó nhe răng cắn phập vào vai Cung Tử Quận, cắn mút lấy máu thịt của hắn. Phó Kỳ Đường vội vàng lên nòng, ngắm bắn, bóp cò. Viên đạn sượt qua vạt áo của Cung Tử Quận, cắm thẳng vào cổ con thây ma.

Phó Kỳ Đường nhớ được đôi tay khẽ run rẩy của mình lúc đó, sự căng thẳng và cảm giác vui mừng khi thấy Cung Tử Quận khó khăn chồm dậy và lảo đảo bước lên tàu.

Cung Tử Quận máu me đầy mình tựa lên toa tàu, hổn hển nói: "Anh Tiểu Đường, mắt em đỏ hết rồi này."

Giọng hắn đầy mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng ngời, nụ cười như sóng nước. Cung Tử Quận vừa nói vừa nâng tay lên như muốn chạm vào Phó Kỳ Đường nhưng lại chỉ hơi nâng lên một chút đã bỏ xuống, chắc là do đau quá.

"Đừng có cử động lung tung. Còn cần cánh tay này nữa không hả?" Phó Kỳ Đường khẽ mắng.

Trước khi ánh sáng trắng tỏa xuống, anh nhìn chằm chằm vào vết thương khủng khiếp kia, hỏi: "Đau không?"

"Đau lắm ý. Anh Tiểu Đường phải thưởng cho anh đấy." Cung Tử Quận nói, còn cố ý dài giọng ra, nhìn Phó Kỳ Đường với ánh mắt khao khát.

"Mấy tuổi rồi hả? Tay chẳng nâng lên nổi mà còn đòi thưởng." Phó Kỳ Đường khẽ lẩm bẩm.

Sau khi ánh sáng trắng đã tản đi, anh kéo Cung Tử Quận lại kiểm tra kỹ càng một lượt. Thấy từng tấc da, tấc thịt của hắn đều đã bình thường trở lại, vẫn mạnh khỏe và cân đối như trước kia, không hề có một vết sẹo nào, Phó Kỳ Đường mới thở phào một hơi.

Cung Tử Quận không cho là đúng: "Chuyện này với tuổi tác thì liên quan gì đến nhau? Với lại, bình thường em vẫn hay bảo anh còn bé còn gì."

"Anh cũng đâu chịu nhận mình còn bé? Hơn nữa, lần nào em nhắc đến là anh cũng giận dỗi."

Cung Tử Quận sững sờ, đáp: "Ò... Thế anh sai rồi."

Hắn thoải mái nhận sai, sau lại vẫn không biết xấu hổ mà đòi hỏi: "Thế anh được thưởng gì? Em định lúc nào thì thưởng cho anh?"

"Tối! Buổi tối! Vừa mới về, anh phải để em thở cái đã chứ!"

Phó Kỳ Đường bị hắn chọc cho vừa tức vừa buồn cười, bỏ lại một câu rồi chẳng thèm quan tâm hắn có chịu không mà quay về toa tàu của mình.

......

Rồi mảnh vỡ thứ tám, thứ chín, thứ mười.

......

Dần dần, những mảnh vỡ ký ức xoay quanh Phó Kỳ Đường ngày càng ít đi, thay vào đó là vô vàn ký ức tràn về não bộ của anh, hệt như sóng ngầm cuồn cuộn. Mấy mảnh vỡ còn lại vẫn lấp lánh như cũ, như sao lại như đom đóm, nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai Phó Kỳ Đường.

Lần này, tiếng "tách" vang lên trước cả khi khung cảnh hiện ra.

Sau một tia sáng ngắn ngủi, Phó Kỳ Đường nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy một chàng trai trẻ đang cầm một chiếc máy ảnh cũ kỹ.

Anh cau mày nói: "Thẩm Minh Hâm, anh đang làm gì vậy? Chụp trộm đấy à?"

Chàng trai tên Thẩm Minh Hâm mím môi, khuôn mặt vốn đã không khỏe lại càng tái nhợt đáng sợ, rồi nhanh chóng đỏ lên một cách bất thường.

Anh ta vừa cất máy ảnh đi, vừa lí nhí nói: "Xin lỗi..."

Khi ánh sáng vừa lóe lên, cảm nhận đầu tiên của Phó Kỳ Đường chính là có nguy hiểm, vô thức kéo Cung Tử Quận ra sau còn mình thì không kịp tránh, thể là một nửa người anh đã rơi vào ống kính.

Phó Kỳ Đường nhướng mày, bình thản hỏi: "Tại sao lại làm vậy?"

Thẩm Minh Hâm vốn định chụp Cung Tử Quận, bị phát hiện thì tránh tránh, né né, mặt đỏ môi run. Nghĩ đến đây, Phó Kỳ Đường mới phát giác, biểu cảm biến đổi, ánh mắt cũng trở nên dò xét. Tình địch xuất hiện rồi, Thẩm Minh Hâm thích Cung Tử Quận. Tâm tình Phó Kỳ Đường nhất thời trở nên phức tạp.

Sau một hồi im lặng, Thẩm Minh Hâm cứ như bị rút cạn sức sống, mỉm cười một cách vô cùng miễn cưỡng, dùng một câu biện hộ tối nghĩa: "Tôi biết là tôi không nên như thế... Ba vòng liền không có người mới rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi ba chúng ta, nếu không có gì bất ngờ thì tôi sống không qua phó bản này. Tôi chỉ không ngờ cuối cùng vẫn... Không ngờ cuối cùng đến cả một kỷ niệm đáng để ghi nhớ cũng không có."

Anh ta mím môi, muốn cười mà chẳng cười nổi, chỉ đành nuốt sự chua xót xuống.

Anh ta nói không sai. Ba vòng vừa qua đột nhiên không có thêm lấy một người mới, trong khi vòng nào cũng bớt mất một team, độ khó của phó bản cũng theo đó mà tăng cao. Đến vòng này, cả team vốn có mười mấy người chợt còn mỗi ba người bọn họ, mà thực lực của Thẩm Minh Hâm kém nhất, xác suất tử ong cũng hiển nhiên là cao hơn.

"Tôi biết hai người... Thế nên tôi cũng không định nói ra đâu. Làm phiền hai người rồi. Xin lỗi."

Nói xong, Thẩm Minh Hâm lắc đầu cười, ảm đạm đi ra chỗ khác. Lúc đi ngang qua Cung Tử Quận, anh ta hệt như tên trộm bị tóm cổ và xử tử công khai, rụt đầu rụt cổ, chỉ có đôi mắt láo liên một cách bất an. Không ngờ ánh mắt anh ta lại chạm phải ánh mắt của Cung Tử Quận. Người Thẩm Minh Hâm chợt nóng như lửa đốt, không tự chủ được co rúm người lại, bước chân cũng nhanh hơn.

Phó Kỳ Đường tò mò liếc nhìn Cung Tử Quận, ngẫm nghĩ một chút rồi thành khẩn nói: "Sao anh vẫn không vui thế? Được yêu thích là chuyện tốt mà. Dù anh có không thích anh ta thì cũng đâu cần phải giận thế chứ? Lùi lại một bước thì người giận đáng ra phải là em mới đúng. Em chưa giận mà anh giận cái gì?"

"Em tin là anh ta thích anh thật à?" Cung Tử Quận mím môi, nghi ngờ hỏi.

Phó Kỳ Đường chẳng thèm nghĩ ngợi đã rất tự tin nói: "Sao không tin chứ? Có người thích anh là chuyện bình thường mà. Anh trẻ tuổi này, đẹp trai này, giờ cũng rất giỏi nữa, kém em xíu thôi. Có chỗ nào không xứng để yêu thích cơ chứ? Cung Tử Quận, bình thường anh đâu phải người tự ti về bản thân mình như vậy? Không lẽ anh xấu hổ?"

Cung Tử Quận được khen vốn đang hơi vui vẻ, nghe vậy lập tức cạn lời liếc nhìn Phó Kỳ Đường.

Phó Kỳ Đường cố ý đùa dai: "Ngại thật đấy à? Để em coi coi mặt có đỏ không nào?"

Cung Tử Quận lại không hề hoảng hốt, thậm chí còn đảo khách thành chủ mà hỏi ngược lại: "Thế sao em lại không giận?"

"Hả?" Phó Kỳ Đường nhất thời không phản ứng kịp.

"Có người thích anh thì em phải giận mới đúng chứ? Sao lại vui vẻ thế?"

Không ngờ lại bị chiếu tướng, Phó Kỳ Đường sững sờ giây lát, giả vờ bình tĩnh đáp: "Chưa kịp thôi. Giờ em đang bắt đầu giận rồi đây này!"

Lúc đó họ vừa nói vừa cười, tưởng rằng đó chỉ là một khúc nhạc đệm bình thường trong tình yêu thôi nhưng họ không bao giờ tưởng tượng được rằng, sự ngọt ngào ngắn ngủi lại ấy sẽ để lại một dư vị dài lâu, đắng cay tới mức mỗi khi nhớ lại, Cung Tử Quận lại cảm thấy như đang bị lăng trì.

  ------------------------------

Chap này xót xa quá huhuu~~ Vừa cho kẹo vừa đánh người ta thế nàyyy TTATT

Spoil là Mảnh vỡ ký ức có tới 10 phần lận, giờ mới chỉ được một nửa thôi, các bạn cứ cố mà chờ ngọt nhé=)))))