Tại một mảnh vỡ ký ức khác, "Phó Kỳ Đường" vô tình biết được trước khi lên tàu, Cung Tử Quận đã bị đúp lớp hai năm, mười tám tuổi còn chưa học hết cấp ba, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp. Trong mắt anh, con người ta có thể không có bằng cấp, nhưng không được thất học. Bọn họ không thể nào bị vây khốn trên tàu cả đời được, hoặc sớm hoặc muộn, thế nào cũng có lúc rời khỏi đây và trở về thế giới thực. Anh hi vọng đến lúc đó, Cung Tử Quận sẽ có nhiều lựa chọn hơn chứ không phải chỉ là quay lại cuộc sống vốn có trước kia.
Nghĩ vậy, "Phó Kỳ Đường" hạ quyết tâm rằng sẽ tự thân bổ túc cho đứa trẻ thiếu học nhà chúng ta, dù là anh đã tốt nghiệp đại học được mấy năm và quên khuấy cả mớ kiến thức cấp ba rồi.
Vì thế, anh đã vơ được một mớ sách vở, tài liệu trong một phó bản nào đó, ngày nào cũng đúng giờ đúng giấc mà dạy kèm cho Cung Tử Quận, thậm chí đến lúc vào trong phó bản cũng không tha.
Cung Tử Quận thì chẳng quan tâm. Hắn không yêu thích việc học tập nhưng lại vô cùng hứng thú với Phó Kỳ Đường, đến mức bản thân hắn cũng chẳng hề ngờ tới. Vì vậy, chỉ cần hai người ở bên nhau thì làm gì hắn cũng thấy vui. Huống hồ người trưởng thành học tập thì cũng không hẳn chỉ là mỗi học tập không, hay nói là hai người trưởng thành đang yêu nhau mà ngồi chung học tập thì thế nào cũng sẽ trở nên táy máy, bồn chồn.
Bồn chồn xong, "Phó Kỳ Đường" cố gắng giữ tỉnh táo trong dư vị của sự run rẩy. Dùng nghị lực phi thường và tinh thần chuyên nghiệp đẳng cấp để lao xuống giường, nhặt vở bài tập Cung Tử Quận đã làm xong lên, nghiêm túc đối chiếu với sách giải và phê sửa. Cung Tử Quận tựa vào đầu giường, vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dán lên trán hắn. Hắn bỗng hơi thèm thuốc nhưng cuối cùng lại chỉ vân vê đầu ngón tay, dịu dàng nhìn người kia.
Một lúc sau, "Phó Kỳ Đường" đối chiếu đáp án xong thì dùng bút đỏ viết một số "85" lên đầu tờ giấy, quay lại nhìn Cung Tử Quận, nói: "Lần này làm đúng cũng kha khá. Có tiến bộ."
"Thế có thưởng không?" Cung Tử Quận cười, hỏi.
"Anh vừa mới lĩnh thưởng rồi đấy còn gì." "Phó Kỳ Đường" trừng mắt rồi cầm quyển sách đập vào tay Cung Tử Quận một cái, nói: "Kiểm tra thuộc lòng đột xuất! Đọc bài thơ lần trước mới học cho em nghe coi."
Cung Tử Quận sững sờ, sau đó cụp mắt xuống, như là đang suy nghĩ.
"Sao đấy? Chưa gì đã quên rồi à? Có cần lát nữa em kiếm cái gì bổ não cho ăn không?"
"Phó Kỳ Đường" cố tình khiêu khích hắn, vừa nói vừa cầm cuốn ngữ văn lên lật mở mục lục. Thực ra anh cũng không nhớ rõ lắm, đang chuẩn bị nhìn qua chút để látcòn nhắc bài.
"Phó Kỳ Đường" đang mở sách, còn chưa kịp nhìn được dòng nào thì đã thấy Cung Tử Quận lên tiếng. Giọng hắn rất trầm và hơi khàn, cứ như tiếng kim châm cọ trên cao su.
"Đêm nay, cho dù là núi lở hay động đất / Điều duy nhất tôi có thể làm là rơi vào vùng trũng thấp của người / Để ngọn cờ và kèn đồng được giương lên trên cao nguyên / Chí ít còn có nhịp điệu của sáu thước đất là chúng ta đây / Chí ít trước khi mặt trời mọc, người đã hoàn toàn thuộc về tôi / Vẫn mịn màng, vẫn mềm mại, và nóng bỏng như cũ..." (*)
"Phó Kỳ Đường" sững sờ, thấy hơi sai sai, lẩm bẩm: "Đoạn đầu có phải thế này đâu ta? Mình nhớ lầm chăng?"
Cung Tử Quận nghe thế thì mỉm cười, tiếp tục thả ra những vần thơ ướt át: "Một sự điên cuồng thuần khiết mà tinh tế /Để màn đêm và cái chết ở bên rìa bóng tối / Phát động cuộc vây hãm thứ một nghìn trong cõi vĩnh hằng..." (**)
(*)Trích từ bài thơ "Giường đôi 雙人牀" của nhà thơ người Đài Loan 余光中. Bài thơ lấy bối cảnh chiến tranh làm nét ẩn dụ để miêu tả cảnh giường chiếu của hai người. Núi lở hay động đất ẩn dụ cho sự lả đi khi con người đạt cực khoái; Vùng trũng thấp ẩn dụ cho những đường cong cơ thể của con người; Ngọn cờ và kèn đồng giương cao ẩn dụ cho sự hưng phấn của con người; Sáu thước đất đề cập đến việc các nước u Mỹ thời xa xưa thường chôn quan tài cách mặt đất 6 thước = 182.88cm, nhịp điệu của sáu thước đất ở đây là chỉ nhịp đẩy đưa, ra vào, dù là ở trong không gian cách mặt đất sáu thước (Dựa theo phân tích của facebook 解詩 - 劉承翊) Đoạn (**) thì trong bài phân tích không có nhắc đến nhưng theo mình nghĩ thì đang nói về đại chiến trăm hiệp 💪
Động tác lật sách ngừng lại, "Phó Kỳ Đường" kinh ngạc nhìn Cung Tử Quận. Mới đầu anh còn chưa nhớ ra bài thơ này, chủ yếu là vì Cung Tử Quận đọc từ giữa bài. Nhưng nghe tới đây mà còn chưa nhớ được thì uổng cho cái danh "thầy giáo" quá.
Vùng trũng, nhịp điệu, mịn màng, mềm mại... Cung Tử Quận có biết mình đang đọc cái gì không hả?! Rốt cuộc là hắn đã học bài thơ này ở đâu vậy?!
Môi "Phó Kỳ Đường" mấp máy, vẻ mặt của anh rất phức tạp, không biết là do Cung Tử Quận lén đọc thơ tà răm hay là do Cung Tử Quận đang đọc thơ tà răm nữa. Đến khi những câu chữ của dòng thơ cuối cùng như lông vũ thoát ra khỏi miệng hắn, cả mặt lẫn cổ "Phó Kỳ Đường" đã đỏ lựng hết cả. Anh cố vờ như bình tĩnh nhìn Cung Tử Quận nhưng cổ họng lại thấy ngứa ngáy vô cùng.
"Phó Kỳ Đường" hắng giọng để đè nén cơn nóng và sự hỗn loạn xuống, khẽ nói: "Em không hề dạy anh cái này."
Cung Tử Quận nhìn anh chằm chằm, tươi cười "Ừm" một tiếng.
Sau đó, bộ dạng lưu manh hiển nhiên kia giờ đã có thể phát hiện ra được mánh khóe mới, được nước lấn tới mà hỏi "Phó Kỳ Đường": "Anh đọc đúng không?"
Đa số trường hợp thì "Phó Kỳ Đường" có thể coi là người dễ xấu hổ, đặc biệt lúc này anh và Cung Tử Quận xem như là đang trong quan hệ thầy trò, anh lại càng ngại thảo luận vấn đề này với hắn.Vậy nên anh đành cố ý nghiêm túc đáp: "Chịu. Em không biết bài này."
Cung Tử Quận bật cười, kéo anh lên giường.
Trên chiếc đệm êm ái, hắn phả hơi thở ấm áp và ẩm ướt của mình vào tai "Phó Kỳ Đường": "Thế để anh dạy em nhé. Nhưng mà em phải gọi anh là thầy trước đã."
"Trời còn sáng trưng đó mà anh đã bắt đầu nằm mơ rồi à?"
"Ồ... Thế không nằm mơ thì làm cái khác nhé?"
"......"
"Phó Kỳ Đường" do dự hai giây sau đó hăng hái đáp lại: "Tới đi!"
Hai trái tim cách nhau lớp da thịt, dần dần hòa chung nhịp đập.
......
Trong mảnh vỡ thứ sáu, những đám mây hình nấm khổng lồ bay lên trời, những tiếng nổ chói tai phát ra từ cuối dãy nhà, rung chuyển cả mặt đất. Không khí tràn ngập những mùi hăng hăng, ngái ngái.
Lọc cọc... Lọc cọc... Một cái lọ trong suốt lăn ra từ trong làn khói dày đặc và lăn về phía trước, cho đến khi có một bàn tay nhặt nó lên.
"Cái gì đấy? Kẹo à? Xem ra đây là những "trẻ mồ côi" còn sót lại sau vụ nổ công xưởng."
"Phó Kỳ Đường" bước tới từ phía sau, ngó lên xem. Bên trong chiếc lọ là những viên kẹo màu vàng, bên ngoài có phủ một lớp bột đường mỏng, nhìn rất hấp dẫn.
Lần này họ vào một phó bản tên là Thiên đường kẹo ngọt, chủ yếu hoạt động trong phạm vi của một nhà máy sản xuất kẹo, hơi giống với bộ phim Charlie và nhà máy Sô-cô-la, chẳng qua là nó âm u và đáng sợ hơn thôi. Sau khi vào phó bản, người chơi sẽ bất tri bất giác mà mất đi cảm xúc tích cực và những kỷ niệm vui vẻ, dần trở nên đau khổ cùng tuyệt vọng, cuối cùng đánh mất cả linh hồn, bị đồng hóa với phó bản và trở thành một NPC không chút cảm xúc, một cỗ máy làm việc trong dây chuyền sản xuất kẹo. Mỗi viên kẹo đều chứa một phần linh hồn và trở nên ngọt ngào, thu hút.
Phó bản này cũng không khó lắm. Sau sự hi sinh của hai người chơi, những người còn lại đã thành công đột phá trong ngày thứ ba, tấn công thẳng vào cốt lõi của nhà máy, giải quyết được những cỗ máy đã bị hút hay nghiền nát linh hồn cùng với mấy con quỷ.
Thấy Cung Tử Quận vẫn cầm cái lọ, "Phó Kỳ Đường" thì cảnh giác hỏi: "Biểu cảm gì đấy hả? Chẳng lẽ muốn thử một miếng?"
Cung Tử quận từ chối cho ý kiến, chỉ quơ quơ lọ kẹo.
Một giây sau, một tin nhắn hệ thống hiện ra trên khu bình luận.
[Chúc mừng hành khách Cung Tử Quận lấy được đạo cụ cốt truyện đặc biệt - Quả quýt dinh dính]
"Phó Kỳ Đường" sững sờ: "Cờ lờ gờ tờ?"
Thật là khó mà tưởng tượng ra thế mà lại có một đạo cụ tên là Quả quýt dinh dính. Này cũng quá là ba chấm rồi, vừa nghe đã biết đây không phải là đạo cụ đứng đắn gì.
Cung Tử Quận nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng mà chỉ chủ sở hữu đạo cụ mới thấy được. Hai mắt hắn bỗng sáng rực lên, nói: "Ý trên mặt chữ, người nào ăn viên kẹo này thì sẽ dính lấy anh, anh đi đâu, người ấy theo đó, bất luận là trên tàu hay là trong phó bản."
"Phó Kỳ Đường" lập tức nhận ra được bản chất của lọ kẹo này, không khỏi bật cười, cố ý nói: "Nếu ăn nó trước khi phó bản tiếp theo bắt đầu thì...?"
"Đương nhiên là sẽ vào cùng một phó bản với anh rồi."Cung Tử Quận đáp. Hắn lại huơ huơ lọ kẹo, nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Xem ra người sắp phải thử cái này không phải anh rồi."
"Phó Kỳ Đường": "..."
......
Trong mảnh vỡ thứ bảy là bầu trời u ám và một thành phố đổ nát, một phó bản tên là Bữa tiệc của vị Thần.
Một chiếc ô tô màu đỏ đỗ bừa ở giữa đường, khói cuồn cuộn chui ra từ khe hở của mui xe.
"Cứu...tôi..."
Giọng nói yếu ớt của một người đàn ông vang lên trong xe. Sau đó, một cánh tay đẫm máu đột nhiên thò ra ngoài tấm kính cửa sổ vỡ, liều lĩnh vươn về phía trước. Không khó để tưởng tượng ra chủ nhân của cánh tay này đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì và đang phải cầu cứu. Tuy nhiên, đáp lại anh ta lại chỉ là sự im lặng chết chóc. Ngay sau đó, một cánh tay khác với làn da xanh xao và chằng chịt vết bầm tím cũng thò ra khỏi xe, túm lấy cánh tay người kia vào kéo mạnh nó trở vào.
"A!"
Tiếng gào thét đau đớn vang lên. Đồng thời, chiếc xe cũng bắt đầu rung lắc dữ dội nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ lại trở lại bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Vài phút sau, cửa xe mở ra, một cô gái trẻ với mái tóc dài ngang tai, mặc đồng phục học sinh bước xuống xe. Máu ướt đẫm khiến chiếc nơ đen trên cổ áo cô gái trông càng kỳ dị hơn.
Vừa bước xuống xe, việc đầu tiên cô gái đó làm là vặn cổ, tiếng răng rắc vang lên khiến người ta lạnh cả gáy. Tiếp đó, cô ta quay đầu một trăm tám mươi độ, đôi mắt đen tuyền không hề có lòng trắng nhìn chằm chằm vào một căn nhà nào đó ở cuối đường, hai bên khóe miệng nhếch lên, dần dần ngoạc tới tận mang tai.
"Thơm quá..." Cô ta khịt mũi thì thầm, nước miếng lẫn với máu tươi chảy ròng ròng, nhỏ giọt xuống ngực áo cô ta.
Ở cuối đường, một cánh cửa sổ lặng lẽ đóng lại.
"Lạ quá... Không thấy nữa... Đồ ăn biến mất rồi..."
Cánh mũi cô gái giật giật, đôi mắt đen tuyền chớp vài cái. Cô ta bối rối, loạng choạng đi về phía căn nhà kia. Trên đường đi, cô ta đi qua rất nhiều chiếc xe vô chủ, dính đầy máu khô. Cửa hàng hay nhà riêng hai bên đường mở rộng cửa, bên trong vô cùng bừa bộn.
Khi đi ngang qua một bãi cỏ đã bị bỏ hoang bấy lâu, một bóng người đang đưa lưng về phía cô gái, quỳ rạp dưới đất. Nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi quay lại, đôi mắt đen tuyền dính chặt lấy cô gái. Dưới chân anh ta là một xác chết đang ăn dở, bâu đầy ruồi nhặng. Người đó có vẻ đang không hài lòng với việc cô gái chen ngang bữa ăn thơm ngon của mình nhưng cô gái không có hứng thú với cái xác đã bắt đầu thối rữa, bốc mùi. Cô ta chỉ vừa mới "chuyển hóa" xong, phải máu thịt tươi mới thỏa mãn được cơn đói khát của cô ta.
Cô ta tiếp tục lảo đảo đi về phía cuối đường.
"Đói quá... Tiểu Hi đói quá... Muốn ăn cơm... Muốn ăn món ngon..."
Trong tầng hầm, "Phó Kỳ Đường" ấn nút, đóng cửa sổ tầng hai, quay lại nói với Cung Tử Quận: "Tôn Trạch Lâm chết rồi."
Nửa tháng trước, lúc người chơi vừa vào trong phó bản Bữa tiệc của vị Thần đã lập tức nhận ra địa điểm lần này là một thành phố bị nền văn minh nhân loại bỏ lại. Một loại bệnh dịch nào đó đã bùng phát ở thành phố này, biến hàng trăm nghìn người thành một loại giống như thây ma. Bọn họ cũng ăn thịt người nhưng vẫn giữ lại một phần khả năng tư duy, một số thậm chí còn có sức mạnh đáng sợ. Chúng tự nhận bản thân là đại diện của Thần thánh và con người thì chỉ xứng làm thức ăn cho chúng.
Nhiệm vụ của người chơi là tìm ra "người" đầu tiên nhiễm bệnh vì nó là khởi đầu của tất cả, cũng là kết thúc cho tất cả. Muốn tìm ra một con thây ma trong một thành phố cấp trực thuộc Trung Ương là một chuyện chẳng khác nào mò kim đáy bể. Mười mấy người chơi không thể không phân thành các nhóm nhỏ và chia địa phận ra để tìm kiếm, không thì e là có ở đây mấy tháng cũng chẳng tìm ra nổi, thậm chí còn bị lây bệnh rồi biến thành thây ma nữa.
Nửa tiếng trước, Tôn Trạch Lâm vốn đang tìm kiếm ở một khu vực khác dường như gặp phải khó khăn nào đó nên đã gọi điện thoại muốn nương nhờ "Phó Kỳ Đường", đi cùng anh ta chính là người mới Trịnh Hiểu Hi. "Phó Kỳ Đường" cũng đồng ý và nói cho anh ta địa chỉ của mình. Không ngờ chỉ vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ mà anh đã thấy được cảnh Trịnh Hiểu Hi biến thành thây ma và chén sạch Tôn Trạch Lâm cách căn nhà mình trú ẩn không xa.
Cung Tử Quận đang chú tâm đọc sách nên chỉ "ừ" lại một tiếng, không hề che giấu sự thờ ơ của bản thân. Hắn mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu đen, xương quai xanh ẩn hiện dưới lớp cổ áo. Vì vừa mới tắm xong nên tóc hắn vẫn còn ướt, một giọt nước run rẩy rơi xuống, để lại một vệt nước nho nhỏ ở bả vai hắn."Phó Kỳ Đường" thở dài, đi về phía Cung Tử Quận.
Tầng hầm ban đầu họ chọn để ở rất rộng và được người chủ trước sửa sang từ một chiếc gara. Đáng tiếc, khi "Phó Kỳ Đường" và Cung Tử Quận tìm thấy anh ta, anh ta đã biến thành thây ma và ăn thịt vợ cùng hai đứa con của mình.
"Phó Kỳ Đường" đi ngang qua một hố cát hình quạt với vài món đồ chơi nằm rải rác trong đó, đây rõ ràng là một thiên đường nhỏ dành cho hai đứa trẻ. Trong phòng còn có một thùng xăng màu đen dùng làm bàn trà, trên đó đặt hai ly bia rỗng. Trong nhà hết bia rồi. Tối qua bọn họ đã uống nốt lon cuối cùng còn sót lại.
"Phó Kỳ Đường" đến bên Cung Tử Quận, đè tay lên quyển sách hắn đang đọc và khẽ nói với hắn: "Trịnh Hiểu Hi sắp tới rồi. Đó là người đã biến thành zombie và ăn thịt Tôn Trạch Lâm."
Cung Tử Quận ngước lên nhìn anh, mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay kia, đặt lên môi mình, dịu dàng hôn nó. Sau đó, hắn vẫn mỉm cười, hỏi: "Thì?"
"Thì?"
"Sự sống chết của bọn họ thì liên quan gì tới anh? Em vẫn ổn là được rồi."
Đúng là một con sói con hoang dã và không thể thuần hóa được.
"Phó Kỳ Đường" rút tay lại, đánh hắn một cái rồi bất đắc dĩ nói: "Em dạy anh thế đấy à? Không có ai là một cá thể đơn độc mãi cả. Chúng ta đều phải dựa vào thế giới bên ngoài và những người khác để tồn tại. Đặc biệt là ở nơi đây, sống chết của ai cũng có liên quan tới anh, anh có chung nhịp thở với tất cả mọi người."
Khi nói ra lời này, anh cũng chỉ nghĩ gì nói nấy thôi chứ hoàn toàn không ngờ rằng Cung Tử Quận sẽ hối hận về nó. Anh muốn Cung Tử Quận yêu và cảm nhận tình yêu mà thế giới này trao lại hắn. Nhưng dù Cung Tử Quận không muốn cũng chẳng sao, vẫn còn có anh yêu hắn.
Tiếp đó, "Phó Kỳ Đường" cầm lấy quyển sách mà Cung Tử Quận đọc nãy giờ, định xem nó là sách gì mà khiến hắn chăm chú đến thế.
Vừa xem trang bìa, mặt anh đã sượng trân, không thể tin được mà nói: "Cái tên này! Anh thế mà lại đang học thuộc từ mới?"