Thời Duyệt nhìn người đàn ông trong quán cà phê đối diện với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, điện thoại của cô rung lên.
[Chồng: Anh đang ở công ty, vừa mới họp xong.
Đám thực tập sinh mới tới sắp làm anh bực chết luôn rồi.
Em đã đến nơi rồi cơ à? Có bị mệt không?]
Đang ở công ty...!Thời Duyệt hít sâu một hơi, thầm an ủi bản thân đây cũng không hẳn là một lời nói dối.
Quán cà phê này quả thực ở gần công ty của anh ấy, có lẽ anh ấy vừa họp xong và xuống uống một tách cà phê để thư giãn.
Thời Duyệt trả lời: [Ừ.
Mệt lắm luôn.
Cuối tuần mà còn phải đi công tác, tư bản đúng là đáng ghét!]
Cô gửi một vài biểu tượng cảm xúc đập bàn giận dữ, giữ đúng phong cách nói chuyện trước đây của mình.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, dường như mỉm cười.
Chỉ là khoảng cách quá xa, Thời Duyệt không thể nhìn rõ đó là nụ cười như thế nào, nhưng cô có cảm giác đó là nụ cười bao dung và chiều chuộng, hệt như một hồ nước mềm mại, giống như nụ cười anh ta luôn thể hiện mỗi khi nhìn cô trong suốt mười năm họ yêu nhau và sống cùng nhau.
Người đàn ông cầm điện thoại một lúc, khi đặt xuống, Thời Duyệt lập tức nhận được tin nhắn mới.
[Chồng: Thương vợ quá.
Về rồi anh đưa em đi ăn đồ ngon nhé.]
[Chồng: Nhận phòng khách sạn chưa? Chụp anh xem nào? Xem vợ anh có phải chịu ấm ức không?]
Lòng Thời Duyệt chùng xuống.
Nếu là trước đây, cô sẽ không bao giờ nghĩ nhiều về câu nói này.
Cô sẽ chỉ nghĩ rằng chồng cô thực sự quan tâm đến cô và muốn xem nơi cô ở có đủ thoải mái hay không.
Nhưng bây giờ, sau khi mấy người bạn ám chỉ chồng cô có thể đang lừa dối cô và yêu cầu cô phải theo dõi anh ta kỹ hơn thì lúc nhìn thấy tin nhắn này, phản ứng đầu tiên của Thời Duyệt là anh ta đang cảm thấy áy náy.
Anh ta đang muốn xác nhận rằng mình thực sự đã đi công tác, ở một thành phố khác cách xa hàng ngàn dặm và sẽ không bao giờ xuất hiện một cách đột ngột.
Thời Duyệt tìm bừa một vài tấm ảnh chụp khách sạn trong những chuyến công tác trước đây trong album ảnh và gửi cho chồng.
Sau đó, cô gửi một biểu tượng cảm xúc khó chịu khác kèm tin nhắn: [Nhà nghỉ ở tạm thôi.
May mà mai là được về rồi.]
Lần này, tin nhắn trả lời tới vô cùng nhanh.
[Chồng: Sao bảo là ở đó ba ngày? Mai đã về rồi à?]
[Chồng: Anh thấy phòng cũng ổn mà.
Một mình em ở phòng đó, muốn nằm giường nào cũng được, hehe.]
[Tháng Mười vui vẻ: Chẳng biết nữa, tổ trưởng bảo mai sẽ về, Tiểu Trương đặt vé rồi.
Chắc chiều mai là em về tới nơi, không bị lỡ sinh nhật của anh.]
[Tháng Mười vui vẻ: Chồng này, hay là đặt phòng homestay lần trước anh xem đi? Em xin nghỉ hai ngày, chúng ta nghỉ ngơi cho thoải mái.]
[Chồng: Chỗ đó cũng được.
Nhưng đợt này bên anh khá bận, sợ là không có thời gian.]
[Tháng Mười vui vẻ: Bận lắm à?]
[Chồng: Khả năng là hôm sinh nhật cũng vẫn phải tăng ca nên chắc là vụ homestay không được rồi.
Đi ăn bữa cơm thôi.]
[Tháng Mười vui vẻ: Sao vậy được? Đó là sinh nhật anh mà!]
[Chồng: Chịu thôi.
Phải kiếm tiền chứ.
Thôi, anh có việc bận rồi.
Em nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.]
Thời Duyệt nhanh chóng gửi thêm vài biểu tượng cảm xúc đang khóc đòi ôm nhưng không có phản hồi từ bên kia.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc trang phục thể thao xuất hiện trước mặt người đàn ông.
Hai người nói vài câu, người đàn ông cầm chiếc áo khoác và cặp táp trên chiếc ghế bên cạnh rồi đứng dậy.
Anh ta bước đến gần người phụ nữ và hôn lên môi cô ta một cách tự nhiên, không gượng ép cũng không sỗ sàng, ngược lại còn toát lên vẻ ân cần và sâu sắc của một quý ông.
Người phụ nữ lập tức mỉm cười, nghiêng đầu đón nhận nụ hôn ngọt ngào, sau đó chớp mắt tinh nghịch hôn lại anh.
Khoảnh khắc đó, Thời Duyệt cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, những vọng tưởng buồn cười còn sót lại sau khi nghe những lời khuyên mà bạn bè đưa ra đã hoàn toàn tan biến như bong bóng nước.
Đó là Julia, PT cũ của cô.
Thời Duyệt nhớ lại lúc mình đăng ký thẻ ở phòng tập gym, chồng cô tỏ vẻ không thích vì huấn luyện viên đều là nam.
Để làm chồng vui, cô đã đặc biệt chi thêm vài nghìn tệ để nâng cấp khóa học, thay huấn luyện viên thường bằng huấn luyện viên cá nhân cao cấp, chính là người phụ nữ trước mặt này.
Thời Duyệt sửng sốt.
Cô nhớ là chồng cô và Julia gặp nhau cũng chỉ có vài lần, toàn là những khi đến đón mình đi tập về.
Bọn họ thấy nhau cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, cùng lắm là xã giao một hai câu.
Sao có thể thành ra như vậy chứ? Họ đã lén lút với nhau từ khi nào? Sau lưng cô, có lẽ còn cùng nhau cảm ơn cô, chế giễu cô.
Thời Duyệt cảm thấy toàn thân run rẩy.
Nỗi đau và sự giận dữ như hai dòng lũ cùng lúc xé nát cô, từ tim, ngực, da thịt, mọi chỗ trên cơ thể đều gào thét trong đau đớn.
Chỉ có não bộ liên tục phát ra những mệnh lệnh lạnh lùng, ra lệnh cho cô phải đi theo họ.
Và Thời Duyệt đã tuân theo.
Cô bàng hoàng rời đi, sắc mặt tái nhợt, như một thây ma bám theo sau cặp đôi ngọt ngào.
Phía sau cô, quán cà phê vốn tươi mát, sáng sủa và đông đúc bỗng chốc đóng băng.
Khách hàng và nhân viên ở đó như bị ấn nút tạm dừng, giữ nguyên động tác và đứng yên tại chỗ.
Tiếng "xì" vang lên từ đâu đó.
Quán cà phê nhanh chóng biến thành màu đen trắng rồi đột ngột sụp đổ thành một tờ giấy vẽ khổng lồ in nhiều họa tiết.
Cả quá trình không phát ra một tiếng động nào, cứ như thể có ai đó đột ngột lấy đi một chiều không gian của quán cà phê, biến nó từ ba chiều thành hai chiều trong chớp mắt.
Một bàn tay khổng lồ vươn ra từ khoảng không.
Nó nắm lấy tờ giấy một cách chuẩn xác rồi vo viên lại, sau đó lạnh lùng khịt mũi và biến mất.
Tuy nhiên, Thời Duyệt không hề biết về tất cả những điều này.
Cô nhìn chằm chằm hai người phía trước, nhìn họ vào tiệm hoa mua một bó hoa hồng lớn, mặc dù sặc sỡ nhưng rất rực rỡ.
Sau đó, họ lại dừng lại ở cửa hàng hoa quả bên đường để mua trái cây, mua anh đào, dâu tây và đào vàng mới vào mùa.
Hai loại đầu là sở thích của Julia, còn loại sau là loại mà chồng cô thích.
Cuối cùng, họ bước qua một con đường rộng và ôm nhau vào một căn homestay ba tầng ven đường, cũng chính là căn homestay mà cô đã nói muốn đặt.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, bóng dáng đôi gian phu dâm phụ biến mất.
Bên kia đường, Thời Duyệt ngơ ngác đứng đó, vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Cô nhớ lại cảnh hai vợ chồng gặp nhau.
Ngày đó, bọn họ chen chúc ở phía trước cùng một bảng thông báo phân lớp của khối lớp Mười một.
Thời Duyệt tính lợi dụng vóc dáng thấp bé của mình để chui vào trong đám người, không ngờ lại đúng là lúc chồng cô quay người lại, thế là lao vào vòng tay anh ta.
Mấy người bạn quen biết với anh ta bật cười, trêu rằng "Có người nhảy vào ôm Hoài Tống kìa!" khiến Thời Duyệt ngượng chín mặt.
Chồng cô mỉm cười bảo những người bạn đó im lặng, rồi lịch thiệp nói xin lỗi cô, rằng do mình không chú ý đằng sau có người.
Cô nhớ về ngày mà hai người họ quyết định bên nhau sau khi tốt nghiệp cấp 3, nhớ về nụ hôn đầu tiên, rồi cả lần đầu tiên run sợ đến khách sạn đặt phòng.
Rõ ràng là một ngày tiết đông nhưng lòng bàn tay cả hai đều đẫm mồ hôi, tuy vụng về nhưng lại mãnh liệt, đều là lần đầu tiên của nhau.
Rồi họ tốt nghiệp đại học, đi làm, kết hôn, và rõ ràng, minh bạch, cùng nhau bước tới hiện tại.
Thế mà đến hôm nay cô mới nhận ra chẳng có gì là minh bạch cả, thế nên cô nhất định phải làm rõ ràng chuyện này.
Lúc này, Thời Duyệt nhìn chằm chằm cánh cửa căn homestay, lại chẳng thể thấy được gì đằng sau nó.
Toàn bộ cửa sổ của các phòng trong căn homestay ba tầng kiểu châu Âu đều rộng mở, bên cạnh tấm rèm cửa màu vàng nhạt nào cũng đều có hai người giống hệt nhau đang đứng.
Chồng cô và Julia...
Hàng chục khuôn mặt giống hệt nhau nở nụ cười nham hiểm, khóe miệng nứt toác, để lộ chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi.
Đến đây...!Mau đến đây! Gia nhập với bọn ta, hoặc là giết bọn ta, hoặc là tự sát đi!
Vẻ mặt Thời Duyệt trở nên hung dữ.
Đột nhiên, cô nắm chặt bàn tay lại, bước đi lúc đầu cực kỳ nặng nề, nhưng càng di chuyển lại càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô bắt đầu chạy và lao về phía cửa căn homestay.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen phóng tới.
Người tài xế trẻ ngồi trên ghế lái trợn trừng mắt, hoảng sợ phanh gấp, nhưng đã quá muộn.
Uỳnh! Thời Duyệt bị chiếc xe tông mạnh vào và văng ra xa.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh vô cùng chói tai.
Chiếc xe màu đen trượt về phía trước vài mét trước khi dừng lại.
"Đ*t m* mày thần kinh à? Muốn chết thì về nhà mà uống thuốc tự tử, đừng có ra đường làm khùng làm điên!"
Tài xế tháo dây an toàn, vừa chửi mắng, vừa vội vàng chạy tới xem xét tình hình.
Thế nhưng khi đến gần, anh ta chợt sững người, há hốc miệng kinh ngạc.
Phía trước không hề có ai, không có máu me, không có xác chết.
Trên con đường trải nhựa rộng và vắng tanh chẳng có lấy một thứ gì.
"Đờ mờ! Gặp ma rồi!"
*
Trong quán cà phê bên ngoài ảo cảnh, Phó Kỳ Đường rời tầm mắt khỏi Thời Duyệt, nói: "Vậy là tất cả đã trở về!"
Lời vừa dứt, Tô Úy đã vỗ tay, theo sau là Ba Viên.
Trần Thương vừa mới cầm cốc lên, bia còn chưa được hớp nào đã bị Ba Viên dùng cùi chỏ huých một cái, thế là đặt cốc xuống, hoang mang vỗ tay theo.
Sự nhiệt tình và thái độ nghiêm túc của ba chàng trai khiến không gian nhỏ hẹp bỗng chốc ngập tràn tiếng vỗ tay.
Khách ở mấy bàn kế bên tò mò nhìn sang, tưởng rằng họ là nhân viên của một công ty gần đó đến uống trà chiều.
"Làm gì vậy trời..." Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười.
Tô Úy nói: "Gì là gì? Tất cả đều vượt qua ải thứ nhất một cách thuận lợi, đầu xuôi đuôi lọt, rất đáng chúc mừng!"
"Đúng vậy! Đây là chuyện tốt, chứng minh chúng ta đều khá đỉnh!" Ba Viên bổ sung.
Lúc này, phục vụ mang đồ uống mới gọi lên.
Dịch Văn Văn nhận lấy cốc sữa ấm, đưa cho Thời Duyệt và nói: "Chị Duyệt Duyệt, sáng mặt chị có vẻ không ổn, uống chút nước đi."
"Cảm ơn em." Thời Duyệt miễn cưỡng nở một nụ cười.
Cô vừa trở về được mười phút, cách thời điểm kết thúc khoảng thời gian an toan tuyệt đối ba mươi phút.
Lúc ấy ai cũng thở phào nhẹ nhõm, vì chỉ sợ cô không thể trở về được.
Lý Lan ngồi ở vị trí bên cạnh Thời Duyệt nên nhìn rõ khoảnh khắc Thời Duyệt xuất hiện từ trong khoảng không.
Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ đau khổ và quyết tuyệt, thậm chí còn có cả nét tuyệt vọng đến tột cùng.
Cô thở dài và nói: "Bất kể cô đã trải qua những gì, tất cả đều không có thật.
Thế nên đừng để tâm làm gì."
"Là giả sao...?"
"Ừ.
Mấy cậu Tiểu Phó nói đó là ảo cảnh sinh ra từ hồi ức và tham vọng bên trong mỗi chúng ta.
Cô càng muốn điều gì, càng cố chấp về chuyện gì thì ảo cảnh về nó sẽ càng chân thực, mục đích là gài bẫy cô ở lại." Lý Lan giải thích rồi vỗ vai Thời Duyệt và nói tiếp: "Nhưng mà không sao.
Cô đã thoát ra được khỏi đó thì tức là nó chẳng có gì đáng sợ cả.
Đúng không?"
Thoát ra rồi sao? Trong đầu Thời Duyệt hiện lên chiếc ô tô đang lao tới như tên bắn.
Cô dường như vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi mà đầu ô tô tông vào mình, nó đau tới mức khiến cô mất hết cảm giác.
Và còn cả cánh cửa căn homestay đóng chặt ở phía bên kia đường...
Sắc mặt Thời Duyệt trở nên tái nhợt, đôi môi hơi run rẩy, dường như cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Một lúc sau, Thời Duyệt hít sâu một hơi, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ gượng cười nói: "Là giả thì tốt rồi."
Lâm Phưởng giơ tay lên, nói: "Ừm...!Tôi có một câu hỏi.
Nếu ký ức sau khi xuống tàu của chúng ta đều đã bị xóa rồi thì hiện giờ chúng ta phải làm sao? Ai biết nhiệm vụ của phó bản này là gì không? Và..." Anh ta dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai lần, giọng nói trở nên nhỏ hơn: "Lẽ nào đây là phó bản lần này mà chúng ta phải vượt qua? Một quán cà phê?"
Nghe anh ta nói vậy, cả đám không hẹn mà cùng nhau liếc nhiều xung quanh.
Có người đang đọc sách, người thì đang làm việc, lại có người thì đang tán gẫu với bạn bè, thỉnh thoảng lại khe khẽ cười rộ lên.
Gặp vấn đề nhưng không thèm giải quyết, Phó Kỳ Đường quay sang nhìn Cung Tử Quận, cụng đầu gối vào chân hắn và nói nhỏ: "Anh nói coi?"
Cung Tử Quận không nhìn anh mà chỉ mỉm cười rồi hỏi: "Đang kiểm tra anh hay đang nhờ anh giúp vậy?"
"Có gì khác nhau à?"
"Nếu mà muốn được giúp thì phải nịnh chứ?"
Lại muốn được nịnh.
Rốt cuộc là người nào đã dạy hắn thành ra thế này vậy hả?!
Phó Kỳ Đường không biết nên cười hay khóc.
Anh lại di chuyển đôi chân của mình, định huých hắn mạnh hơn, nhưng lại bị chặn lại.
Nhiệt độ lòng bàn tay truyền qua lớp vải mỏng.
Bàn tay nhẹ nhàng nắn bóp, không có nhiều lực, nhưng điều đáng sợ nhất chính là không có nhiều lực.
Phó Kỳ Đường cố gắng rút chân lại nhưng bị giữ chặt.
"Đừng giận mà.
Anh biết em đang kiểm tra anh.
Vậy thì để anh nịnh được không? Nếu anh trả lời sai thì em đừng phạt anh nhé? Thầy Phó?" Cung Tử Quận khẽ nói, hơi thở vừa ấm áp vừa đầy ẩn ý.
Phó Kỳ Đường: "Đcm rốt cuộc là anh dạy anh mấy cái này thế hả?!"
Cung Tử Quận không đáp mà chỉ cười.
"Đừng có cười nữa! Nói mau!"
"Ò..." Nụ cười trên môi đã tắt nhưng trong mắt hắn thì lại vẫn còn.
Hắn chỉ vào đồng hồ giữa bàn và nói: "Em xem, thời gian dừng lại rồi."