Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 131





Nhìn chung cơm ở bệnh viện vẫn thường phục vụ sớm hơn ở những nơi khác.

Lúc Lý Lan bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính mới là mười một giờ tám phút nhưng đã thấy hơn chục bệnh nhân và người nhà đang xếp hàng ở sảnh trước quầy y tá.

Thực đơn bữa trưa thường là cơm và mì xào, một số món ăn nhẹ cố định, cộng thêm cháo trắng và cháo kê, đều phù hợp với bệnh nhân.

Mì xào là hai mươi lăm nghìn, một suất cơm một món thịt và ba món chay giá hai mươi nghìn, suất hai món thịt và hai món chay giá ba mươi nghìn, một bát cháo thì năm nghìn.

Ngoài ra mua gì cũng đều sẽ được tặng kèm một bát canh trứng, nhưng mà phải tự chuẩn bị bát.
Hai phút sau, một đôi vợ chồng đẩy xe thức ăn từ trong thang máy ra.

Rửa tay xong, Lý Lan vẩy nước trên bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe thấy cửa thang máy "tinh" một tiếng mở ra.

Ông chủ hàng cơm với gương mặt phúc hậu đẩy xe cơm đi ra ngoài.
Đám đông bắt đầu tiến về phía trước, những giọng nói vốn yếu ớt đột nhiên được khuếch đại.
"Một mì xào và thêm một ít giá đỗ.

Cảm ơn!"
"Hai mươi lăm nghìn, quét mã ở đây.

Người tiếp theo!"
"Hai phần mỳ xào! À, có ớt không?"
Người đàn ông trung niên mặc áo bệnh viện vừa hỏi xong, một bóng người từ phòng y tá đã bước ra và hô lên: "Lý Đại Vĩ! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ anh phải ăn ít dầu, bớt muối, không cay! Thế mà anh còn muốn ăn ớt à? Lần này bị tôi bắt được rồi nhé!"
Đâu chỉ bắt được, còn là bắt ngay tại trận nữa.
Người đàn ông trung niên hệt như học sinh đi thi bị bắt phao, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Cô Tiểu Trịnh! Tôi không ăn, tôi mua hộ người ta thôi."
Anh ta nói rồi ném hai tờ vé ăn lại rồi ôm mỳ cắm đầu cắm cổ chạy không thèm ngoảnh lại.
Mấy món ăn bán trong bệnh viện đều là những món khẩu vị nhạt nên khó tránh khỏi việc bệnh nhân ăn nhiều thành chán mà muốn nếm thử mấy món đậm đà hơn.

Chính vì vậy, cảnh tượng này không hề hiếm gặp.
Lý Lan hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, xác định vẻ mặt không có gì kỳ lạ mới bước vào phòng bệnh.

Đây là căn phòng bình thường dành cho bốn người, giường của Niếp Niếp, cô con gái sáu tuổi của Lý Lan là giường trong cùng cạnh cửa sổ.

Trước khi đi, Lý Lan đã kê chiếc bàn nhỏ lên giường cho cô bé.


Lúc này Niếp Niếp đang tập trung vẽ tranh, bút màu vương vãi khắp nơi trên bàn và trên giường.
Cảm nhận được Lý Lan tới gần, Niếp Niếp ngẩng đầu vui vẻ hô lên, sau đó giơ tờ giấy vẽ chưa vẽ được một nửa lên trước mặt Lý Lan: "Mẹ! Mẹ xem con vẽ này!"
Hầu hết các bức tranh của trẻ em đều mang tính trừu tượng, nhưng Niếp Niếp rõ ràng là một ngoại lệ.

Cô bé rất có năng khiếu về nghệ thuật, nếu không bị ốm phải nhập viện thì có lẽ bây giờ cô bé đã theo học một lớp đào tạo vẽ tranh thiếu nhi khá nổi tiếng.
Lý Lan cầm bức tranh, trong đó vẽ một người phụ nữ mặc váy hoa màu xanh lá cây đang nắm tay một bé gái, xung quanh họ là nhiều loài động vật dễ thương.
"Mẹ xem nào...!Có gấu trúc này, khỉ này, hà mã này, hươu cao cổ này..." Lý Lan giả vờ suy tư.
Niếp Niếp bối rối, chỉ sợ mẹ không nhận ra, vội vàng truy hỏi: "Đúng vậy! Còn gì nữa?"
"Còn có cả mẹ và Niếp Niếp nữa!"
"Chính xác! Mẹ giỏi quá! Còn gì nữa?"
Sao Lý Lan không nhận ra được bức tranh này là cảnh gia đình đưa Niếp Niếp đi sở thú nhân dịp sinh nhật năm ngoái của cô bé chứ.

Khi đó, mối quan hệ giữa cô và chồng đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt, chỉ là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để khiến Niếp Niếp vui mà thôi.

Đáng tiếc, ngày đó hai người vẫn vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi vã khiến cả nhà đều không vui vẻ.

Sau đó, Lý Lan và chồng li hôn, rồi Niếp Niếp đổ bệnh.

Niếp Niếp tuy còn nhỏ nhưng cũng đoán được điều đó vì đã lâu không gặp cha mình.

Cô bé rất ngoan, không giỏi gì mẹ, thậm chí lúc vẽ tranh cũng không vẽ cha vì sợ Lý Lan buồn, như thể đó là khoảng thời gian hạnh phúc chỉ thuộc về hai mẹ con họ.
Lý Lan âu yếm xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói: "Niếp Niếp, con có thể đợi mẹ lần sau đưa con đi sở thú được không?"
"Thật ạ? Mẹ tốt nhất trên đời! Vậy thì Niếp Niếp phải mau khỏi bệnh thôi!" Niếp Niếp vui sướng vỗ tay.
"Đúng rồi.

Vậy thì Niếp Niếp phải ăn nhiều lên mới được đó.

Hôm nay Niếp Niếp muốn ăn gì? Để mẹ đi mua." Lý Lan nói.
Niếp Niếp cay màu suy nghĩ một hồi, sau đó dè dặt hỏi: "Con muốn ăn KFC, có được không ạ?"
Vì bị ốm phải nhập viện nên đã lâu cô bé luôn phải ăn uống thanh đạm nhất có thể.
Lý Lan vốn muốn nói không, nhưng khi nhìn thấy vẻ đáng thương trong mắt con gái, lòng cô dịu lại, gật đầu nói: "Hôm nay thôi đó nha."
Niếp Niếp vui sướng hoan hô, gần như nhảy cẫng lên.


Cô bé chạy tới hôn lên má Lý Lan mấy cái rồi bắt đầu nghiêm túc gọi món: "Vậy con muốn ăn hamburger!"
"Ừ."
"Khoai tây chiên nữa!"
"Được luôn."
"Khoai tây nghiền! Con thích ăn khoai tây nghiền nhất!"
"Vậy còn bánh tart trứng thì sao?"
"Muốn ạ! Mẹ! Con muốn ăn hai cái bánh tart trứng! Kem nữa!"
"Cái đó thì không được."
"Ò..." Niếp Niếp buồn bã bĩu môi, sau đó lại ngoan ngoãn nói: "Vậy thì không ăn kem nữa.

Con ăn vậy thôi, mẹ ăn gì?"
"Mẹ ăn giống con." Lý Lan nói.
Cô vuốt tóc con gái mình.

Không hiểu sao, trong phút chốc, trên mặt cô hiện lên nét cô đơn và buồn bã khó tả, ánh mắt toát ra vẻ đau đớn.

Cô cúi người muốn hôn lên vầng trán đáng yêu của con gái, nhưng cuối cùng lại chỉ hít ngửi mùi thuốc trên người cô bé, rồi Lý Lan buông con gái mình ra.
"Vậy mẹ đi mua nhé.

Niếp Niếp ngoan, chờ mẹ trở về nhé."
"Vâng ạ! Mẹ đi nhanh nhé! Nhớ phải về với con đó!"
*
Các cửa hàng thức ăn nhanh hầu như lúc nào cũng đông đúc vô cùng.

Trẻ con ồn ào, đôi tình nhân trẻ tuổi cười đùa tán tỉnh, người phục vụ sau quầy đã gọi số đến mức giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

Lý Lan đứng trong đám đông chờ gọi món, nhưng hàng người di chuyển rất chậm.
Trong hàng có hai học sinh đeo balo dường như đang thảo luận về bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đó.

Một cô gái nói: "Hôm qua cậu xem tập mới nhất chưa? Học sĩ có kịp chạy về thành thân với tiểu thư Tương Quốc không? Hôm qua mẹ tớ tịch thu điện thoại, chẳng xem được tí nào."
"Vậy thì cậu phải cảm ơn mẹ mình nhiều đấy."
"Hả? Là sao?"

"Nhìn mắt của tớ đi, đỏ oạch cả lên rồi này không thấy hả? Hôm qua tớ khóc nguyên cả dòng sông đó! Tên học sĩ đần độn đó không những không vội quay lại mà còn nhận nhầm người, tưởng rằng yêu tinh cây đã cứu mình nên quay sang simp yêu tinh cây rồi!"
"*ụ *á! Sao lại thế chứ? Thế là bao hình tượng sụp đổ hết cả rồi còn gì! Trước đó gã yêu sống yêu chết tiểu thư Tương Quốc mà giờ lại nhận nhầm người? Đùa nhau à? Cậu mà lấy chồng thì liệu có nhầm người khác thành chồng mình được không?"
"Đừng nói là chồng, chó nhà tớ tớ còn không thể nhầm được!"
"Thế tiểu thư Tương Quốc sao rồi? Đừng nói là tèo rồi nha? Đừng nha! Tớ thích cô ấy lắm lắm đó!"
"Không thì sao tớ khóc thành ra thế này chứ? Biên kịch đúng là không có lương tâm!"
......
"Xin chào, chị muốn dùng gì ạ?"
Câu nói của phục vụ khiến Lý Lan tỉnh táo lại.

Cô hơi ngập ngừng, muốn cười nhưng khóe miệng chỉ hơi nhếch lên rồi lại không nhếch thêm nổi, thay vào đó là sự cay đắng vô tận.
Xếp hàng mãi mới tới lượt, thế mà Lý Lan lại im lặng.
Phục vụ khó hiểu, hỏi lại: "Xin chào, chị muốn dùng gì ạ?"
"Tôi..." Lý Lan mở miệng, phun ra một âm tiết rồi đột nhiên ngậm lại, vẻ mặt rất do dự.

Sau vài giây, cô lại nói: "Xin lỗi, tôi không gọi nữa."
Sau đó, cô quay gót rời khỏi chỗ đó.

Tuy nhiên, vừa đi được hai bước, Lý Lan đã không chờ người phía sau kịp mở miệng mà quay lại.
"Xin lỗi, cho tôi gọi món.

Xin lỗi! Thực sự xin lỗi!" Cô liên tục nói xin lỗi rồi liến thoắng nói: "Cho tôi một phần burger cay, một khoai tây chiên lớn, một phần khoai tây nghiền lớn, hai cái tart trứng và một ly...!Nước hoa quả không đá.

Cảm ơn!"
Nhìn đồ chơi trên tay đám trẻ ở bàn bên cạnh, Lý Lan hỏi: "Đó là đồ chơi đi kèm bữa ăn của trẻ em phải không?"
Sau khi nhận được câu trả lời tích cực, cô nói: "Vậy cho tôi một phần ăn của trẻ em nhé.

Tôi mang về.

Cảm ơn!"
Món ăn ra rất nhanh.

Chỉ vài phút sau, Lý Lan đã rời đi với hai túi đầy đồ ăn, bước chân nhẹ nhàng.
Ở cổng bệnh viện, Lý Lan gặp một người cùng phòng bệnh vừa đi ăn tối về, mỉm cười chào hỏi.
"Niếp Niếp muốn ăn KFC à? Sao mua nhiều thế? Ăn hết được không?"
Lý Lan không trả lời mà lại nói: "Cô có thể giúp tôi mang lên trước không? Tôi vẫn còn chút chuyện, chờ nữa Niếp Niếp đói meo mất."
Người đó cũng rất nhiệt tình đáp: "Sao thế? Cần tôi làm giúp không? Cô về ăn cơm với con trước đi đã?"
"Không cần đâu.

Chuyện nhỏ thôi, nhoắng cái là xong."
Người đó nghe vậy thì không nói thêm mà chỉ nhìn chằm chằm Lý Lan, tức khắc nắm chặt tay cô, hỏi: "Vậy cô có trở lại nữa không? Cô cũng chạy trốn vì viện phí cao quá như người ta đúng không?"

Lý Lan cười, khẽ nói: "Đương nhiên là tôi sẽ về với Niếp Niếp.

Tôi là mẹ con bé mà."
"Vậy thì được.

Tôi sẽ giúp cô.

Nhưng con gái cô thì tôi không chắc đâu, nên đi nhanh rồi về."
Nhìn người kia rời đi, nụ cười dịu dàng trên mặt Lý Lan dần dần biến mất.

Cô thở dài một hơi, dường như đang hối hận điều gì đó, cuối cùng cũng lại thở phào nhẹ nhõm.

Lý Lan quay người từ đi chậm, đi nhanh, chạy nước nhỏ rồi chạy hết sức, không hề quay đầu.

Đương nhiên cô sẽ quay trở về bên con gái, nhưng đương nhiên sẽ phải là ở thế giới thực.
Cô nhớ lại cuộc trò chuyện mà cô đã nghe khi xếp hàng gọi đồ ăn, đó là sơ hở mà đoàn tàu cố tình để lại để khiến cô nhận ra thế giới này là giả.

Con gái trong bệnh viện cũng là giả và muốn trì hoãn cô, là con quỷ sống trong cô khiến không để cô thoát ra được.

Nhưng thực ra cô đã biết điều đó ngay từ đầu.

Cô thực sự nhớ Niếp Niếp và sẵn sàng rời khỏi tàu bằng mọi giá để trở về bên Niếp Niếp, để chăm sóc con gái chu đáo.

Nhu cầu mãnh liệt tạo ra một ảo cảnh gần như thật, lẽ ra cô ấy phải hoàn toàn bất lực, vô thức chìm đắm trong đó, nhưng thực tế không phải vậy.
Vì cô là mẹ, thế nên tuyệt đối không bao giờ nhận nhầm con.

Cô đã từng hèn nhát và lo sợ mình thực sự không thể quay lại nên đã tự lừa dối mình và tìm niềm an ủi trong sự giả tạo.

Mặc dù biết tất cả đều là giả, cô vẫn để tâm và ở lại, như thể mình chưa từng bỏ lỡ bất kỳ ngày nào con gái cần mẹ.

Nhưng cuối cùng, cô không thể từ bỏ trách nhiệm và buông thả bản thân để chọn con đường dễ dàng nhất.
Cô bắt buộc phải trở về, về bên Niếp Niếp thực sự.

Ngay cả khi có chết, thì tro cốt của cô cũng được ở gần nhà.

Nếu Niếp Niếp nhớ cô thì cũng có thể lén trò chuyện với cô vào ban đêm.

Có lẽ gió đêm sẽ mang lời nhắn tới cô, và có lẽ cô sẽ nghe thấy được.