Cánh cửa bỗng bật mở, một bóng người quen thuộc mặc áo phông trắng, quần đùi bước ra, cổ tay áo và ống quần của cậu ta dính vài sợi lông mèo, chân cũng không đi tất.
"Không ấn chuông, cũng không gọi tôi mà đứng đần ở ngoài cửa vậy à?" Minh Tu liếc nhìn Trần Thương vẫn đang thần người ra như một thằng ngốc, sau đó lùi bước chừa ra một khoảng trống, mở tủ giày lấy đôi dép đi trong nhà ra một cách tự nhiên rồi mắng tiếp: "Thay giày rồi vào mau đi! À mà cậu nhớ chú ý chút nhé, hôm nay Tabby đang không vui á." Cậu ta nói rồi đi vào trong nhà.
Trần Thương thì lại vẫn cứ đứng ngây ra đó nhìn bóng lưng Minh Tu, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.
Đương nhiên cậu ta biết Tabby là con mèo cam khó ở của nhà Minh Tu, nhưng vấn đề là sao cậu ta lại ở đây? Sao Tiểu Minh lại ở đây? Bọn họ đáng ra...!Hửm? Đáng ra phải làm sao? Suy nghĩ của Trần Thương bỗng đứt đoạn, sau đó cậu ta cũng hoàn toàn quên luôn chuyện này.
Cậu ta nhớ ra hiện tại là trưa ngày chủ nhật, Minh Tu phải đi học còn mình thì đi chơi bóng rổ với bạn và chưa hề làm bài tập nên mới phải sang nhà Minh Tu để chép...!À không, để làm bài tập.
"Ăn gì chưa? Chưa ăn thì còn cơm đấy, tự lấy đi nhé."
Giọng Minh Tu vang lên từ trong phòng ngủ, hơi khàn khàn hơn trước.
Là bạn học và hàng xóm hơn mười năm, những gì Trần Thương hiểu biết về Minh Tu chỉ có nhiều chứ không có ít, vừa nghe đã biết Minh Tu đang có dấu hiệu bị cảm lạnh.
Cậu ta ngó vào nhìn cửa sổ mở toang trong phòng ngủ của Minh Tu, xem ra là bị cảm do gió đêm rồi.
Trần Thương dạo một vòng quanh bếp, tìm chiếc cốc quen thuộc, rót một cốc nước nóng, sau đó mang vào phòng ngủ cho Minh Tu, nói: "Ăn rồi.
Nhưng mà cậu ấy! Đã uống thuốc chưa hả?"
Vừa dứt lời, cậu ta đã thấy Minh Tu đang cầm cốc nước nóng ngồi vào bàn học, trông thì ngoan ngoan nhưng lại rất là bất đắc dĩ mà nói: "Uống rồi, đang uống nước nóng nè."Cậu ta thở dài, dở khóc dở cười nói: "Tôi có phải trẻ con đâu? Cậu cũng nào phải mẹ tôi? Sao mà để ý nhiều thế làm gì?"
Trần Thương nghe thấy câu than trách quen thuộc thì sống mùi nhất thời cay xè.
Nước mắt mau chóng dâng lên, long lanh như sắp trào ra.
Trần Thương phải vội vàng uống một ngụm nước để che đậy nhưng nước nóng quá khiến cậu ta suýt thì nhảy dựng lên vì bỏng.
"Hôm nay cậu sao vậy? Ngủ không đủ giấy nên ốm rồi à? Sao mà ngu hơn cả trước vậy?" Minh Tu kinh ngạc nhìn cậu ta, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy giúp cậu ta lau nước trên người.
"Tôi còn chưa hỏi cậu bị làm sao ấy.
Thế mà cũng biết tự uống thuốc rồi cơ à? Cậu bảo chỉ có kẻ ngốc mới cảm lạnh nên lần nào cảm lạnh cũng quyết không thừa nhận, nhất định không chịu uống thuốc cơ mà?"
"Thế á? Sao tôi chẳng nhớ gì cả? Thôi đừng nói lung tung nữa, mau làm bài tập đi!" Minh Tu ho một tiếng, hơi mất tự nhiên thay đổi tư thế.
Trần Thương nghi ngờ liếc cậu ta một cái, luôn cảm thấy thằng bạn thân của mình hôm nay có chút kỳ lạ.
Lấy sách giáo khoa và bài kiểm tra được phát tuần trước từ trong cặp ra, Trần Thương cảm thấy những câu hỏi trong đó khá xa lạ, giống như đã lâu lắm không xem, phải suy nghĩ rất lâu mới lờ mờ nhớ ra.
Công thức, định lý, hằng số này và hằng số kia, tìm nghịch đảo của cái này, rồi lấy giá trị lớn nhất...!Trần Thương thấy đầu mình toàn sương mù, cảm thấy cứ như đang đọc chữ của người ngoài hành tinh.
Sau khi giảng qua lại bài tập một lượt, nhất là sau khi giảng xong mấy đề khó ở cuối, sắc mặt của Minh Tu lại càng khó hiểu.
Cậu ta nhìn chằm chằm Minh Tu và hỏi: "Khai thật mau, tôi không nói với cô chú đâu, cậu gian lận lúc kiểm tra đúng không?"
"Hả?" Trần Thương sửng sốt.
Minh Tu vỗ vào tờ giấy kiểm tra, nói: "Không thì sao cậu được tới sáu điểm chứ? Được ba điểm thì may ra."
Trần Thương sờ lên mũi, ngượng ngùng nói: "Làm gì đến nỗi ấy.
Hai ngày qua không lật lại sách nên tôi hơi quên xíu thôi."
"Mau quên thế...!Vậy cậu phải mau nhớ lại đi! Tuần sau thi khảo sát rồi, đừng có nói là chuyện này mà cậu cũng quên luôn đó nha." Minh Tu nói.
"......"
Minh Tu kinh ngạc: "Cậu quên thật á?"
"Haha...!Haha..." Trần Thương cười ngượng.
Tuy ngạc nhiên vì chuyện quan trọng thế mà sao mình cũng quên được nhưng rồi lại cảm thấy chẳng sao cả, thế mới là mình chứ.
Vậy nên cậu ta kệ luôn, xua tay nói: "Thôi! Chữa đề đã! Tôi sẵn sàng rồi!"
Trong phòng ngủ đặt một cái bàn, trên bàn là chiếc đèn học màu xanh lam mà Trần Thương tặng vào sinh nhật mười một và mười hai tuổi của Minh Tu.
Từ đó, chiếc bàn này trở thành nơi học tập cố định của hai người.
Hồi nhỏ thì còn cần có ghế để ngồi chứ hiện tại đã trở thành thiếu niên rồi nên bọn họ ngồi luôn dưới đất.
Thành tích học tập của Minh Tu rất tốt, môn nào cũng đạt điểm cao và bài thi trước cũng không phải ngoại lệ.
Cậu ta không có gì sai cần phải chữa, bài tập cũng làm xong từ lâu rồi nên cầm sách ngồi đọc trước nội dung của bài sau, trông coi không cho cậu ta chểnh mảng học tập.
Nhưng hôm nay, người chểnh mảng lại là Minh Tu.
Chiếc điện thoại trên mặt bàn cứ rung miết, không ngừng có tin nhắn mới được gửi đến.
Minh Tu cứ không ngừng cầm lên xem, trả lời tin nhắn xong thì đặt xuống, lát sau lại cầm lên.
Không hiểu sao Trần Thương lại thấy khó chịu.
Cậu ta vất cây bút xuống, bực dọc hỏi: "Đang nói chuyện với ai đấy?"
"Ai đâu.
Một người bạn thôi." Minh Tu bình thản đáp.
"Bạn gì? Quen bao giờ? Tôi biết không?"
Minh Tu sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Trần Thương, nói thật đi, cậu xem mình là mẹ tôi thật đấy à?
Trần Thương nghe vậy lại càng khó chịu.
Cậu ta đập bàn, gắt gỏng: "Không đùa với cậu đâu! Nói mau!"
"......"
Bầu không khí bất chợt trở nên gượng gạo.
Sau một hồi im lặng, hai chàng thiếu niên tức giận nhìn nhau, không ai chịu lên tiếng trước.
Đột nhiên, Trần Thương chồm người tới và giật lấy chiếc điện thoại trong sự ngỡ ngàng của Minh Tu.
"Đờ mờ cậu điên à?! Trả điện thoại lại đây!" Minh Tu vội hét lên, vừa nói vừa chồm tới cướp lại điện thoại.
Đáng tiếc, thể hình của hai người chênh lệch quá nhiều, có bảy Minh Tu cũng không lại nổi Trần Thương.
Trần Thương trêu cậu ta còn dễ hơn cả trêu Tappy nữa.
Nhận ra điểm này, Minh Tu lập tức nản lòng.
Cũng may, cậu ta tự nhận bản thân thẳng thắn, không yêu sớm, cũng chẳng yêu đương qua mạng, cũng không hề tải mấy nội dung đồi trụy gì về điện thoại, thế là kệ Trần Thương, nhưng vẫn hơi tức giận.
Tuy nhiên, Trần Thương đang ngồi đọc tin nhắn còn giận hơn cậu ta gấp bội.
Chơi thân mười mấy năm nên chuyện biết mật khẩu điện thoại của nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.
[Berlusconi: Hôm nay rảnh không, đi chơi không]
[Minh Tu: Không.
Cảm ơn.
Phải làm bài tập.]
[Berlusconi: Chưa làm bài xong cơ à? Cần anh đây giúp không?]
[Minh Tu:Thứ cho tôi nói thật nhé, tôi không tin anh giải được nổi bài tập cấp ba ở Trung Quốc đâu.]
[Berlusconi: Cũng đúng...!Nhưng mà tôi không tin là em chưa làm xong bài tập.
Không muốn đi chơi à? Hay là không muốn đi với tôi?]
[Berlusconi: Yên tâm đi, Tôi không phải người xấu, lần trước cũng đã chứng minh cho em thấy rồi mà.]
[Berlusconi: Lần trước em bảo muốn tới tham quan công ty trò chơi của tôi nên tôi đã đánh tiếng với bạn mình, hôm nay tới được đó.]
Berlusconi...!Cái tên này như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trong mắt Trần Thương.
Cơn đau kịch liệt cùng với cơn thịnh nộ muốn hủy diệt tất cả dâng trào.
Trần Thương hít một hơi thật sâu để kiềm chế bản thân, nhìn chằm chằm Minh Tu, hỏi: "Người này là ai?"
Lúc hỏi câu này, một khuôn mặt xa lạ với chiếc mũi cao và đôi mắt sâu cùng đôi mắt xanh biếc và nụ cười như hổ vờn mồi dường như hiện lên trong đầu Trần Thương.
Minh Tu hoàn toàn không hiểu bạn thân bị làm sao, im lặng một lát rồi mới trả lời: "Bạn bè thôi.
Anh ta là học sinh cũ của thầy Trần."
Trần Thương lạnh lùng cười, nói: "Bạn? Một con chó thì có.
Nó mà xứng làm bạn với cậu à? Còn mời cậu đi chơi? Mơ à?"
"Cậu biết anh ta?" Minh Tu ngạc nhiên hỏi.
Giống như việc Trần Thương hiểu rõ cậu ta, Minh Tu cũng vô cùng hiểu Trần Thương.
Trần Thương vui vẻ và lạc quan, tốt tính và có thể hòa hợp với mọi người xung quanh.
Cậu ta chưa bao giờ thấy Trần Thương tức giận và thất vọng như vậy.
"Không quen.
Nhưng chắc chắn anh ta không phải người tốt! Sau này cậu đừng có qua lại với anh ta.
Block đi, ngay bây giờ!" Trần Thương nói.
Sau đó, cậu ta đưa điện thoại qua, nhưng Minh Tu không nhận.
Trần Thương thấy thế lại càng khó chịu, cảm giác nguy cơ bao trùm lấy cậu ta.
"Tiểu Minh, cậu nghe lời tôi đi mà.
Tôi sẽ không làm hại cậu đâu, nhưng anh ta thì có! Anh ta sẽ hại chết..."
Lời nói tức giận đột ngột dừng lại, Trần Thương sửng sốt.
Dường như cuối cùng cậu ta cũng nhận ra mình vừa nói gì, nhưng sau đó lại rơi vào bối rối, tại sao cậu ta lại nói như vậy?
"Cậu đang nói gì? Cậu uống nhầm thuốc à?" Minh Tu không thể tin được.
"......"
"Hơn nữa, cậu không thấy là mình kỳ lạ lắm sao? Rõ ràng là cậu không hề biết anh ta, sao lại coi anh ta như kẻ thù vậy?" Minh Tu hỏi.
Cậu ta nhìn Trần Thương, hít một hơi rồi nghiêm túc nói: "Cậu là bạn thân của tôi, nhưng tôi cũng có thể có những người bạn khác chứ!"
Cảm giác thất bại tràn ngập, Trần Thương mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì.
Đến cả cậu ta cũng không rõ được mình đang nói gì nữa, cậu ta chỉ không muốn Minh Tu quá thân thiết với người tên Berlusconi này thôi.
Cậu ta có một linh cảm rất xấu về việc này, tệ đến mức linh hồn cậu ta run rẩy và thầm kêu gào, nhắc nhở bản thân về những gì mình sắp đánh mất.
Điện thoại lại rung lên, một thông báo tin nhắn mới hiện lên trên màn hình khóa.
[Berlusconi: Không nói gì là đồng ý rồi nha.
Giờ tôi qua đón em.
Chơi xong thì đi ăn nhé!]
"Ngoài ra, tôi cảm thấy mình nên đồng ý với anh ta, vì tôi thực sự rất muốn đến thăm công ty trò chơi đã tạo nên "Địa đàng cuồng hoan".
Sau này tôi muốn tới đó làm."
Minh Tu nói rồi cầm lấy điện thoại, nghiêm túc trả lời tin nhắn: [Được, nếu như không làm phiền anh.
Cảm ơn.]
Tin nhắn trả lời đến gần như ngay lập tức.
[Berlusconi: Không phiền.
lát nữa gặp.
:)]