Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng.
Ánh mắt của Miêu Anh bỗng long lanh: "Tôi rất tiếc."
Phó Kỳ Đường chỉ vào cốc nước đã sắp hết của Ba Viên và hỏi: "Anh còn muốn uống gì nữa không?" Anh hơi ngập ngừng rồi hất cằm về phía Cung Tử Quận và nói tiếp: "Anh ấy mời."
"Thật á? Thế thêm một ly trà chanh sủi bọt kiểu Mỹ đi." Ba Viên lập tức gọi nước, sau đó nói tiếp: "Thực ra cũng chẳng có gì đâu, chuyện đã qua lâu lắm rồi, tôi đã lớn đùng thế này rồi còn gì."
"Thế thì anh cũng quá là lớn rồi á!" Một giọng nói trẻ con nhưng âm lượng tuyệt đối không hề bé nhỏ vang lên dưới gầm bàn.
Ba Viên sững sờ, định cúi xuống nhìn xem là ai.
Nhưng anh ta vừa động đậy, một cậu nhóc ba, bốn tuổi, đầu dừa, mặc quần yếm đã chui ra, tung tăng chạy qua ngồi xuống cạnh một người đàn ông cách đó không xa, uống một ngụm từ chiếc cốc đặt trước mặt người đàn ông đó.
Người đó chắc là cha đứa bé, lúc này đang tập trung chơi game.
Một số hiệu ứng âm thanh trò chơi rời rạc phát ra từ điện thoại di động của anh ta và bị điều hòa thổi bay trước khi truyền đến tai nhóm người chơi.
"Ầy...!Sao đứa nhóc này lại xuất hiện ở đây?" Ba Viên hoang mang.
Nói xong, anh ta quay lại nhìn ba người còn lại, các lão đại đều có mặt, anh ta đương nhiên là không cần phải động não rồi.
Sắc mặt Miêu Anh hơi không được quền cha nà.
Cô mím môi, nói: "Tôi có thể khẳng định là phía đối diện không hề có gì hết, mãi cho đến khi cậu nhóc chạy ra."
Phó Kỳ Đường gật đầu, vì anh cũng không hề phát giác ra gì hết.
Và đây chính là điều đáng sợ nhất.
Phó Kỳ Đường đăm chiêu nhìn cậu bé vài giây, nhíu mày.
Sau khi đã khôi phục được ký ức, kỹ năng và kinh nghiệm của anh hiển nhiên đã phong phú hơn rất nhiều nên nhìn thoáng qua đã có thể thấy cậu bé hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên, đúng lúc anh quay đi thì lại thấy cơ thể cậu nhóc nhập nhòe như bị chập điện.
Mọi thứ bắt đầu và kết thúc rất nhanh, diễn ra trong chớp mắt và kết thúc trong chưa đầy nửa giây.
Cậu bé đặt chiếc cốc xuống, nhàm chán quấn quýt bên người đàn ông đã mải mê chơi game như đang muốn cái gì đó.
Thế nhưng người đàn ông mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không đếm xỉa gì mà vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.
Cậu nhóc thất vọng, thở dài như một ông cụ non.
Khi lắc đầu, ánh mắt cậu nhóc va vào ánh mắt của Phó Kỳ Đường, cậu nhóc nghiêng đầu và nhe răng nhìn anh.
Ba Viên hít một hơi như không thể tin được, nói: "Anh Phó! Thằng nhóc đó đang khiêu khích anh!"
Phó Kỳ Đường thì lại không đáp lời Ba Viên mà quay sang hỏi Cung Tử Quận: "Thấy chưa?"
Cung Tử Quận gật đầu, không tiếp tục nhìn cậu nhóc kia nữa, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú, đáp: "Rồi.
Lúc nãy cậu nhóc suýt nữa thì đã biến thành quỷ nhưng lại không hề "biến hình"."
"Hả? "Suýt nữa thì đã biến thành quỷ nhưng lại không hề "biến hình"" là như nào?" Thế cậu nhóc phải làm sao? Không! Không! Ý tôi là thế chúng ta phải làm sao?" Ba Viên ngơ luôn, rõ ràng là nghe tiếng Trung mà lại chẳng hiểu gì.
Phó Kỳ Đường nói: "Sao gì? Nếu đã không biến thành quỷ thì tức là người bình thường rồi.
Chúng ta thì lại càng chẳng sao, vì có quỷ đâu."
Ba Viên: "..."
"Cậu nhóc đó không phải quỷ, thế chúng ta thì sao?" Miêu Anh khẽ hỏi.
Phó bản vòng trước, vừa mới bắt đầu thì cả team của cô đã cho rằng thân phận của mình hiển nhiên là pháp sư trừ tà, hiểu sai về vị trí giữa địch và ta, dẫn đến cái chết của Hà Chi Châu và Minh Tu.
Tuy Miêu Anh không hề nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng tự trách.
Lúc nghe Phó Kỳ Đường bảo cậu nhóc kia không phải quỷ, Miêu Anh bất giác căng thẳng và nghi ngờ thân phận của mọi người lần này.
"Không phải.
Ít nhất là tôi không hề nhận ra." Phó Kỳ Đường lắc đầu, đáp.
Cung Tử Quận cũng lắc đầu: "Khả năng rất thấp.
Lát Tống Dục thoát ra thì xác nhận lại xem."
Bé búp bê đạo cụ Tống Minh Không của Tống Dục rất nhạy cảm với quỷ, thân phận của người chơi mà là quỷ thì nó sẽ phát hiện ra ngay.
Chính vì vậy nên vòng trước đoàn tàu mới thà đưa anh ta vào Vùng đất cực lạc làm làm bù nhìn chứ quyết không xếp vào Địa đàng cuồng hoang.
Câu này Ba Viên hiểu, sau đó đột nhiên vô tay cái đét, nói: "Phải ha! Chúng ta có phải quỷ hay không thì con búp bê của Tống Dục liếc cái là nhận biết được.
Thế thì không khó, còn khá là đơn giản cơ, trì phi Tống Dục không thoát ra được...!Ờm...!Chắc là anh ta sẽ ra được thôi đúng không?"
Vừa dứt lời, Ba Viên đã muốn vả mình đôm đốp.
Anh ta ái ngại liếc nhìn chiếc đồng hồ đếm ngược vẫn đang yên lặng chạy, còn hai tiếng hai mươi sáu phút ba mươi...giờ là hai mươi chín giây.
"Tống Dục thì chắc không thành vấn đề.
Trước giờ anh ta vẫn luôn rất bình tĩnh, quả cảm, cẩn thận và cũng rất quyết đoán, không khó để thoát khỏi ảo cảnh.
Văn Văn cũng vậy, trông thế thôi chứ cô nhóc cũng vô cùng tỉ mỉ.
Nếu quỷ trong ảo cảnh không giết được cô nhóc thì sẽ không có nguy hiểm gì." Miêu Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Cô liếc nhìn Ba Viên rồi nói tiếp: "Anh vừa bảo ảo cảnh được dựng nên dựa vào nhu cầu tâm lý của người chơi, nhu cầu càng cao thì ảo cảnh càng chân thân, người chơi sẽ càng khó thoát ra, tôi đồng ý với quan điểm này.
Nên tôi thực sự rất lo cho Thời Duyệt và chị Lý Lan." Cô âu lo nhíu mày.
Là người đứng thứ hai về mặt kinh nghiệm cũng như năng lực nhưng Miêu Anh không giống Cung Tử Quận, cô có quan hệ tương đối tốt với đại đa số người chơi trên tàu.
Và do số lượng người chơi nữ trên tàu vô cùng ít nên các cô cũng khá thân thiết.
"Cả hai đều mang nặng nỗi đau trong lòng.
Thời Duyệt là vì..." Lời vừa định thốt ra đã bị nuốt trở lại.
Miêu Anh không nói thẳng chuyện riêng tư của Thời Duyệt ra mà lựa chọn nói cách chung chung đại ý: "Vì chuyện tình cảm nên bất cẩn lên nhầm tàu.
Chị Lý Lan thì là do con gái bị bệnh nặng, chị ấy vốn xin nghỉ để đi thăm con gái mà ai ngờ lại bị trời xui đất khiến bước lên con tàu này."
Nói xong, Miêu Anh thở dài, nhận ra bản thân chẳng làm được gì, chỉ đành nhìn chằm chằm những con số đang thay đổi trên chiếc đồng hồ đếm ngược.
Cô thực sự hi vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
Phó Kỳ Đường cũng lên tiếng: "Lâm Phưởng nữa.
Tuy không biết tình hình của anh ta lúc ở thế giới thực ra sao nhưng liên tiếp mất đi hai người bạn thân, đối với anh ta mà nói quả thực là một mất mát quá lớn.
Lúc Vĩnh Niên mất, tâm lý của anh ta đã không được ổn định, lần này...!Tôi không lo là anh ta không nhận ra đó là ảo cảnh, mà lo là anh ta nhận ra, nhưng không muốn thoát ra."
Bầu không khí lại trở nên tiêu điều.
Cung Tử Quận không nói gì mà chỉ nắm chặt tay của Phó Kỳ Đường, nhìn thì như chẳng có ý nghĩa gì, chỉ muốn làm thì làm thôi, nhưng lại như đang yên lặng an ủi anh vậy.
Phó Kỳ Đường cũng nắm lấy tay hắn.
Từ sau khi Phó Kỳ Đường quay trở lại, Cung Tử Quận như là được trị khỏi bệnh.
Tuy ngoài mặt thì vẫn là bộ dạng không quan tâm sự đời như trước nhưng thực ra đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Thế nên hắn cũng đã có thể hiểu được cảm xúc của người khác, dù là chỉ một chút xíu.
Sau một hồi im lặng, Ba Viên nói: "Trần Thương cũng vậy.
Sau khi trở về từ phó bản trước, cậu ta không nói năng gì suốt mấy ngày liền, tôi qua tìm mà cậu ta cũng không chịu gặp.
Vẫn còn đang học cấp ba mà...!Ầy...!Khổ quá mà."
*
......
Triệu Nhất lại đến quán cà phê này.
Gã ngồi bừa vào một chỗ trống, lơ đãng nghe được cuộc trò chuyện của bàn bên cạnh.
Cổ phiếu, nhà, xe, mỹ phẩm của vợ, sức khỏe của cha, số tiền phải bỏ ra để xin vào trường mẫu giáo cho con...!Các loại đề tài xã giao không có dinh dưỡng từ trong một cái miệng phun ra, ngay sau đó bị một cái miệng khác ngoạm vào, xào nấu rồi trở lại vào không khí.
Mọi thứ dường như vẫn giống như một tháng trước.
Ngày đó, cũng là ở nơi đây, bạn gái Triệu Nhất đã đề nghị chia tay.
Chia tay thì cũng chia rồi, đồ đạc cũng chuyển đi hết rồi, thế nhưng không hiểu sao bạn gái cũ lại hẹn gã ra đây gặp mặt.
Chẳng lẽ cô ta đã hối hận, cầm tiền rồi nhưng không phá thai mà lén giữ đứa bé? Vậy hôm nay cô ta hẹn mình ra đây để quay lại? Hay cô ấy đang lợi dụng để đe dọa và đòi tiền mình nữa? Triệu Nhất nghĩ tới khả năng này, lập tức hối hận vô cùng.
Sớm biết thế thì gã đã không để bạn gái cũ đến bệnh viện một mình, phải đi cùng cô ta, nhìn cô ta phá thai mới đúng chứ!
Hai mươi phút sau mà bạn gái cũng vẫn chưa tới, phục vụ tới ba lần, lần nào cũng lịch sự hỏi "Chào anh, anh đã muốn gọi đồ chưa?".
Triệu Nhất ngượng ngùng cầm lấy quyển menu rồi gọi bừa một món, sau khi nhận đồ, gã mới phát hiện ra giá một cốc latte tới một trăm hai mươi nghìn.
Quá đáng thực sự! Triệu Nhất bực càng thêm bực nhưng nào mặt dày tới mức đòi đổi cốc khác rẻ hơn, chỉ đành âm thầm bực bội.
Lại thêm năm, mười phút nữa trôi qua mà cô bạn gái cũ vẫn không xuất hiện.
Triệu Nhất thấy trời càng lúc càng tối thì không chờ nổi nữa, quyết định uống xong cà phê rồi đi.
Gã nghĩ vậy rồi lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Liên tiếp hai lần "ăn gà" không thành, Triệu Nhất hơi bực bội, vừa thầm chửi bậy vừa vào ván thứ ba.
Dù sao thì cũng đã chia tay rồi, chẳng ai thèm để ý đến việc gã có chơi game hay không, gã muốn chơi bao lâu tùy thích, dù máy có hết pin thì vẫn còn có sạc dự phòng cơ mà.
Đang chơi thì Triệu Nhất bỗng nhiên thấy lạnh.
May mà gọi latte nóng, thế là gã vội cầm cốc uống một ngụm.
Thế nhưng lát sau, Triệu Nhất lại thấy lạnh hơn.
Mới tháng năm thôi mà sao quán cà phê này mở điều hòa thấp thế không biết.
Triệu Nhất bất mãn, đang tính gọi nhân viên tới nhắc nhở thì chân gã lạnh buốt, cứ như bị bàn tay lạnh giá của một đứa trẻ sờ vào vậy.
Triệu Nhất rùng mình, chợt bừng tỉnh lại.
Gã chợt nhận trời đã tối rồi, các khách hàng khác cũng đều đã về hết, chỉ còn lại một nhân viên phục vụ đang bận rộn sau quầy.
Sao chưa gì đã tối rồi? Mình mới chơi có ba ván game thôi mà? Mà bạn gái cũ còn cho gã leo cây nữa! Triệu Nhất tức điên, vội vàng uống hết cốc cà phê để về nhà, nhưng mà gã lại không đứng lên.
Hay nói chính xác hơn là, gã không thể đứng lên.
Dưới gầm bàn, một đứa bé đang ôm chặt lấy chân gã.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Triệu Nhất như đóng băng.
"Hihi..." Tiếng cười vang lên, ngây thơ và nham hiểm.
Triệu Nhất cảm nhận được đứa bé đó ôm lấy chân mình chặt hơn, chặt đến mức gần như dính chặt vào đó.
Và đồng thời, Triệu Nhất bắt đầu cảm thấy khó thở hơn...
......
"Dừng! Dừng lại ngay! Đây mà là truyện ma à? Tác giả là trẻ con ba tuổi hay coi tôi là trẻ ba tuổi vậy?!"
Vào một đêm mùa hè trong sân trường, hàng chục học sinh cấp hai ngồi thành vòng tròn để tham gia cuộc thi kể truyện ma.
Một cậu học sinh không thể chịu nổi nữa, phải lập tức cắt ngang câu truyện của người bạn kia.
Cậu bạn bị cắt ngang gãi đầu, nói: "Cậu thấy không đáng sợ à?"
"Đương nhiên là không!"
"Nhạt vãi chưởng!"
"Chẳng ra cái gì cả, lại còn sáo rỗng nữa.
Bạn gái cũ của Triệu Nhất chết rồi đúng không? Do đi phá thai đúng không? Sau đó cô ta biến thành ma rồi bồng con về tìm Triệu Nhất báo thù đúng không?"
"Cái tổ hợp tra nam, ma nữ, quỷ thai đã quá lỗi thời rồi ấy.
Bây giờ ngay cả phim kinh dị trong nước cũng không còn làm như thế này nữa rồi, thế mà vẫn có tác giải tiểu thuyết kinh dị viết cái kiểu tình tiết thế này nữa."
"Cay đúng không? Cay quá trời luôn."
"Sao mà cay bằng việc chúng ta bị lãng phí thời gian ngồi nghe cái câu truyện này chứ?"
Cậu học sinh vừa kể truyện vất cuốn tiểu thuyết xuống rồi thở dài, nói: "Rồi, nếu mấy cậu đã thấy truyện nhạt nhẽo thì tôi không kể tiếp nữa, đổi người đi.
Nhưng mà trước đây tác giả viết khá được mà, chẳng hiểu sao bây giờ lại viết kiểu này nữa, chắc là cạn văn rồi.
Haiz..."
Vậy là ngay trước con ma xuất hiện, một câu truyện ma đã bị hắt hủi.