Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 10




Cô đến trước bàn ăn ngồi vào phía đối diện bố mẹ cô, nơi đặt chiếc ghế vẫn luôn được quy định là vị trí riêng của cô. Có lẽ vì đã lâu không được nhìn thấy gương mặt với ánh mắt này của ba cô khiến cô không tự chủ mà cứ nhìn chằm chằm vào ông ấy mãi. Ba cô cảm nhận thấy sự khác lạ của cô, đang ăn giữa chừng ông ấy bỗng dừng lại và buông đũa xuống nhìn cô

"Con sao vậy, sao cứ nhìn ba hoài vậy, mau ăn đi rồi còn đi học. Muộn giờ học bây giờ"

Cô nhìn ba mỉm cười tươi, bấy giờ cô cũng mới cầm đũa lên gắp thức ăn, vội vội vàng vàng ăn xong để đi học. Cô bước ra khỏi nhà vừa đi vừa tung tăng nhảy múa, vì nhà cô khá gần trường nên thường cô không đi xe mà chỉ đi bộ. Đến trước cổng trường cô ngửa đầu ngước nhìn ngôi trường

"Không thể ngờ rằng mình vậy mà không hề ở lại lớp mà vẫn phải học lại hẳn ba năm học. Ôi trời, không biết là tốt hay xấu nữa. Mặc kệ, còn thời gian mà, mình cứ phải tận hưởng thanh xuân thôi"

Cô thong dong bước vào lớp học tiến đến vị trí bàn học quen thuộc cạnh cô bạn thân Lan Như của cô

"Như Như, chào buổi sáng nhé. Hôm nay thời tiết đẹp lắm vậy nên tớ lại chúc cậu một ngày tốt lành gặt nhiều niềm vui nha"

"Tâm Tâm à, sao cậu vui vậy, có chuyện gì vui sao. Nhưng mà đầu cậu có sao không? Hôm trước vừa ngã mà, có bị đụng đầu không"

"Như Như, sao cậu cứ như mẹ tớ vậy, hỏi câu nào cứ y câu mà mẹ tớ hỏi tớ vậy. Với cả nay tớ vui vẻ chỉ vì cảm thấy vui vẻ vậy thôi, cậu có cần làm tớ tụt hứng vậy không chứ. Có hỏi han thì cũng đừng hỏi đầu tớ có sao không chứ. Thiệt tình!!!"

'Tiếng chuông reo ~~~'

"Tớ không sao đâu, đầu tớ ổn, không bị mất não nên cậu cứ yên tâm ngồi xuống đi, vào học rồi!"



Cô vừa ngồi xuống thì giáo viên chủ nhiệm của cô tiến vào, theo sau đó là một cậu nam sinh dung mạo tuấn tú, sắc sảo theo sau bước vào.

"Nào cả lớp, hôm nay có học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. Nào em tự giới thiệu bản thân đi nhé!"

"Vâng! Chào mọi người mình tên Yến Hạo Minh vừa chuyển trường đến đây. Rất mong sau này sẽ được mọi người giúp đỡ nhiều hơn" cậu nam sinh cất giọng nói, một chất giọng trầm ấm được thổi vào tai mọi người kết hợp với cái dung mạo tuyệt sắc mĩ nam kia lại càng khiến cho các bạn nữ mê mẩn.

Chỉ riêng cô cứ cảm thấy có một cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc ở người này mà cô không thể nhớ. Khi nhìn vào gương mặt đó, cô thấp thoáng thấy một chàng trai với kiểu tóc cổ xưa hiện nhưng lại không rõ ràng. Cô bỗng rùng mình nhìn chỗ chàng nam sinh thì lấy cậu cứ nhìn chằm chằm lấy cô khiến cô lại càng hoài nghi. Chưa hiểu chuyện gì cô lại nghe thấy tiếng ngáy ' O O ' bên tai. Cô thầm hỏi lại chuyện gì đây, nhắm mắt lại cảm nhận cô lại thấy cái cục đen sì đang cuộn mình nằm ngủ trong không gian ý thức của cô

"Ôi cái hệ thống vô tích sự này, lúc quan trọng cần ngươi ngươi lại ngủ, lúc không cần thì cứ bay qua bay lại trước mặt ta làm gì" cô đi đến xách ngược Cục Than dậy

"Kí chủ, người làm gì vậy, đau quá. Người không thể gọi ta dậy một cách thật lịch sự hay sao"

"Ta mặc kệ, ngươi dậy cho ta. Có việc cần ngươi giúp" cô ra khỏi không gian ý thức thì cô lại nghe thấy tiếng cô giáo hỏi nam sinh kia

"Em tự chọn chỗ ngồi cho mình nhé" vừa dứt lời cậu nam sinh thẳng tay chỉ vào vị trí ngay bên cạnh tôi, vị trí mà đứa bạn thân tôi đang ngồi. Còn chưa kịp hết hoang mang đã thấy cô bạn thân tôi thức thời soạn đồ chạy sang một vị trí khác ngồi. Lại còn không quên quay lại nhìn tôi nói

"Tâm Tâm, cố lên nhá! Mình tin cậu! Hihi!!!"