Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 53: Vô tình nói ra chân tướng




Nam nhân ác ma vì để khống chế được Trầm Thanh Lê đã đưa nhũ mẫu của nàng đến chỗ của hắn.

Nàng cũng không phải thường xuyên được nhìn thấy nhũ mẫu, giờ nghe nói nhũ mẫu bị bệnh, nàng đương nhiên rất lo lắng

“Ngươi đi bảo người chuẩn bị xe ngựa đi” Trầm Thanh Lê ra lệnh cho Nhiễm Mặc, ăn sáng xong, nàng muốn đi thăm nhũ mẫu

Nhiễm Mặc nhận lệnh lui xuống, để lại một tiểu nha hoàn hầu hạ Trầm Thanh Lê rửa mặt chải đầu

Khi Trầm Thanh Lệ đến thiện sảnh, Lục Hoài Khởi không có mặt, nàng nhớ tới hành động kỳ lạ của hắn vào tối qua, liền hỏi quản gia “tối qua Đô đốc gia có xảy ra chuyện gì không?”

Quản gia lắc đầu “phu nhân, vì sao ngài lại hỏi như vậy?”

Trầm Thanh Lê nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn liền biết hắn cũng không rõ đêm qua Lục Hoài Khởi xảy ra chuyện gì, lại hỏi ‘vậy Đô đốc gia đã ăn sáng chưa?”

Quản gia cung kính đáp ‘phu nhân, vừa rồi Đô đốc gia phái người đến truyền lời, nói hôm nay thân mình hắn không khỏe, đồ ăn sáng trực tiếp đưa đến phòng của hắn”

Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Khởi nói mình không khỏe.

Trầm Thanh Lê dự định đi thăm nhũ mẫu xong sẽ đến vấn an hắn,thuận tiện thông báo cho quản gia biết mình sẽ đi ra ngoài để hắn chuyển cáo với Lục Hoài Khởi.

Quản gia chờ Trầm Thanh Lê rời đi cũng tự mình đến viện của Lục Hoài Khởi

Lúc này, Lục Hoài Khởi mặc xiêm y Đông Hán đô đốc, khí thế uy nghiêm ngồi ngay ngắn bên án đài, bên trên là thức ăn sáng đã dùng gần hết.

Nhìn hắn không khác gì ngày thường



Quản gia chắp tay hành lễ với Lục Hoài Khởi “Khởi bẩm Đô đốc gia, phu nhân nói nàng có chuyện phải ra ngoài, bảo lão nô đến thông báo với ngài một tiếng”

Lục Hoài Khởi mím đôi môi tái nhợt, trên mặt lóe lên vẻ mất tự nhiên.

Tối qua, sau khi hắn từ chỗ nàng trở về đã trải qua một đêm bất bình thường.

Tuy có thể khắc chế được độc tính nhưng trong đầu thỉnh thoảng vẫn hiện lên gương mặt của nàng, làm cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành động cảu mình, lại có ý nghĩ không an phận với nghĩa muội của mình

Lục Hoài Khởi nhướng mi, phân phó quản gia “sau khi nàng trở lại, ngươi nói cho nàng biết bản giám có việc phải ra ngoài vài ngày, bảo nàng hãy chiếu cố bản thân thật tốt”

Quản gia nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết giữa Đô đốc gia và phu nhân nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không sao cả hai người không tự nói với nhau mà lại bảo hắn truyền lời cho đối phương?

Quản gia lui ra ngoài thì thấy Trương Lực vẻ mặt ngưng trọng đi vào

Trương Lực đi vào bẩm báo với Lục Hoài Khởi “Đô đốc giá, đã điều tra ra, người của Trầm tài nhân đã động tay động chân vào túi nước của chúng ta”

Kết quả này không ngoài dự đoán của Lục Hoài Khởi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bóng loáng trên án đài “Trương Lực, có phải gần đây bản Đô đốc quá nhân từ, cho nên mới có người giám hạ độc bản giám?” hắn vừa cười vừa hỏi nhưng ngữ khí lại lạnh thấy xương, mang đầy sát khí

Trương Lực rũ mi, không dám nhiều lời

Lục Hoài Khởi khóe môi cong lên “ngươi tìm một nữ nhân “tốt” đưa cho An quốc công đi”

Trương Lực không biết Lục Hoài Khởi mưu tính cái gì nhưng mặc kệ thế nào, An quốc công Trầm Kính Phong nhất định sẽ gặp xui xẻo

Lục Hoài Khởi đã phái người âm thầm bảo hộ Trầm Thanh Lê nhưng chỗ nàng đến lại tuyệt đối không thể cho hắn biết, vì thế dọc đường chủ tới hai nàng đổi xe ngựa vài lần, xác định đã cắt đuôi người của Lục Hoài Khởi, đến giữa trưa mới đi đến điểm cần đến

Trầm Thanh Lê được Lãnh Phong đưa đi gặp nam nhân ác ma kia

Một thời gian không gặp, trong mắt hắn vẫn lóe lên vẻ hiểm quái như trước, Trầm Thanh Lê lập tức dâng cao đề phòng, đưa ra yêu cầu “nhũ mẫu ta thế nào rồi? ta muốn lập tức thấy nàng?”

Ác ma nhìn khuôn mặt tú lệ của nàng, mỉm cười tà tứ, một tay nâng cằm của nàng lên “A Lê, nghe nói gần đây ngươi rất thân thiết với Lục Hoài Khởi, hắn còn phái rất nhiều người bảo hộ ngươi, ta nghĩ trái tim của ngươi cũng đã đặt lên người hắn, nếu ta không dùng nhũ mẫu ngươi làm cái cớ để ngươi đến gặp ta, chắc ngươi sẽ không bao giờ tới”

Trầm Thanh Lê nghiêng đầu, cố tránh khỏi bàn tay của ác ma

“Vậy ý của ngươi là nhũ mẫu ta không có sinh bệnh?” dọc đường đi nàng luôn thấp thỏm không yên, nếu nhũ mẫu không sao, nàng có thể an tâm ‘nhưng ta vẫn muốn gặp nhũ mẫu, ngươi cho người đưa ta đi gặp nàng đi”

Ác ma nam nhân cười xảo quyệt, kề mặt đến sát gần mặt Trầm Thanh Lê “ A Lê, ngươi làm ta thật thất vọng, tốt xấu gì ta cũng cứu mạng ngươi hai lần, chúng ta đã lâu không có gặp mặt, ngươi không quan tâm tới ân nhân cứu mạng này sao?”

Hắn đột nhiên kề sát vào làm Trầm Thanh Lê lui ra sau theo bản năng



“Nói đi, ngươi cho người dụ ta đến đây là vì cái gì?’ nàng hoàn toàn không tin ác ma này có tình nghĩa gì với nàng, làm cho nàng đến đây gặp hắn nhất định là lại có việc muốn nàng làm cho hắn

Ác ma nam nhân cười tà tứ, xoay người ngồi xuống ghế ‘ta thu được bồ câu đưa tin, phải rời Lương kinh một chuyến.

Trong lúc ta không có ở đây, ngươi vẫn cứ như trước nhưng ta là người không có tính nhẫn nại, cho nên ta hi vọng trước khi ta hồi Lương kinh, ngươi phải thực hiện xong hứa hẹn của ngươi đối với ta”

Đây là muốn thúc giục nàng nhanh chóng làm cho Lương kinh loạn lên. Truyện Huyền Huyễn

Trầm Thanh Lê khẽ cắn môi “ta biết” dù hắn không thúc giục, nàng cũng sẽ gấp rút hành động

Ác ma nam nhân dựa lưng vào thành ghế, tư thái lười biếng “Trầm Thanh Lê, trước khi ta rời khỏi Lương kinh, ta sẽ làm người tốt một lần, khuyên ngươi một câu.

Ngươi và Lục Hoài Khởi không cùng chiến tuyến, giữa hai người các ngươi rốt cuộc cũng phải quyết tuyệt, hiện tại đừng có quá nhiều cảm tình với hắn, sau này người khổ sở là ngươi”

Trầm Thanh Lê nghe vậy, tâm tình có chút không thoải mái

“Ngươi đã nói xong, ta có thể đi gặp nhũ mẫu chưa?”

Ác ma nam nhân cười quỷ dị,vỗ tay một cái, Lãnh Phong lập tức từ ngoài đi vào

“Đưa nàng đi gặp nhũ mẫu nàng” ác ma nam nhân dùng ngữ khí bố thí nói.

Hắn hiểu tính cách của Trầm Thanh Lê, chỉ cần có nhũ mẫu của nàng trong tay, hắn hoàn toàn khống chế được nàng

Trầm Thanh Lê đến chỗ nhũ mẫu, thấy nàng đang cao hứng ăn bánh bao, có một cái dính ít tro than, thân mình nàng lại không tốt, nếu cứ vậy ăn vào, nhất định sẽ đau bụng

Trầm Thanh Lê vội tiến lên giật lấy hai cái bánh bao trong tay nàng, nhũ mẫu thấy bánh bao bị mất, sốt ruột muốn dành lại.

Trầm Thanh Lê tiến lên bắt lấy tay nàng, giọng điệu dịu dàng “nhũ mẫu ngoan, chúng ta không ăn màn thầu.

Ta bảo người làm cho ngươi món mà ngươi thích nhất”

Nhũ mẫu đã không thể nhận ra Trầm Thanh Lê, lập tức há miệng cắn lên tay nàng một cái, nàng bị đau, vừa buông tay, nhũ mẫu liền vui vẻ khom người nhặt bánh bao lên, bộ dáng như một hài tử vô tri,có cái ăn liền cao hứng

Trầm Thanh Lê cảm thấy chua xót vô cùng, lập tức vung tay tát Lãnh Phong một cái “đây chính là các ngươi đã đáp ứng ta?chiếu cố tốt cho nàng?” tròng mắt hiện lên vẻ lãnh liệt.Từ lúc nàng bán mệnh cho ác ma nam nhân là tùy thời đều có thể bị đám người Trầm hoàng hậu giết chết, thế nhưng trong lúc nàng đánh cược cả tính mạng của mình, nhũ mẫu của nàng lại phải ăn loại màn thầu dơ bẩn kia, vì thế lửa giận trong lòng nàng lập tức bốc cao

Lãnh Phong bị đánh, mắt lóe hung quang nhưng ánh mắt lãnh liệt như lợi kiếm của Trầm Thanh Lê đã áp đảo hắn.

Rõ ràng là một tiểu cô nương gầy yếu hơn hắn nhiều, cũng đã bị gia chủ của hắn hành hạ hồi lâu nhưng trên người nàng vẫn lộ ra khí thế bất khuất như là cỏ dại trên đồng, bị hung hăng đạp xuống vẫn có thể ngoan cường sốt sót.



Mà khi nàng đứng trước mặt người nàng cần bảo vệ, khí thế này càng thêm cường liệt.

Hắn lại nhớ tới lần trước, nàng ở trước mặt chủ tử nhà hắn cũng dám đập bể đèn sừng dê, hung quang trong mắt hắn dần dần ảm đạm

“Ta sẽ bố trí hai nha hoàn chiếu cố nhũ mẫu ngươi, bảo các nàng chiếu cố nàng thật tốt” Lãnh Phong cục cằn nói.

Hắn nói được thì làm được

“A Lê” nhũ mẫu đột nhiên hô lên một tiếng

Trầm Thanh Lê quay đầu lại, vui mừng chạy đến trước mặt nàng, hỏi “nhũ mẫu, ngươi nhận ra ta?”

Nhũ mẫu ngẩn ngơ nhìn Trầm Thanh Lê, vẫn không nhận ra nàng.

Trầm Thanh Lê vẫn không từ bỏ, cười tủm tỉm, kiên nhẫn nói ‘nhũ mẫu, ta là A Lê, ta đã lớn nên khuôn mặt không giống trước”

Có lẽ vì bị hai chữ A Lê kích thích thần kinh nên nhũ mẫu đột nhiên kêu lên “A Lê không phải thân sin.

A Lê là người ngoài, nàng họ Mộ”

Lãnh Phong biết tình hình thực tế, nghe vậy, thần sắc trên mặt liền biến đổi, vội vàng vọt vào phòng.

Đây nhất định là do Trần ma ma dạy nàng nói.