Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 52: Có ý đồ Với nàng




“Không, không có việc gì…chỉ là đột nhiên muốn tới đây thăm ngươi” hắn không có lừa nàng, đêm nay, sau khi rời cung, trong đầu không biết thế nào lại hiện lên khuôn mặt của nàng

Hơn nữa đêm, hắn lại đứng ngoài cửa sổ phòng nàng, tình huống này có chút quỷ dị.

Trầm Thanh Lê nghĩ nghĩ liền nói “Đô đốc gia, hay là ngươi đi vào nói chuyện đi’cô nam quả nữ ở chung vào ban đêm là không hợp lễ nghĩa, nhung Lục Hoài Khởi là hoạn quan, hơn nữa hắn luôn xem nàng là muội muội, vì thế nàng cũng không e ngại lắm,quyết định mời hắn vào phòng

Lục Hoài Khởi cắn môi thật chặt, cách vách tường nên Trầm Thanh Lê không nhìn thấy biến hóa của thân thể hắn, nhưng hắn biết rõ tình hình bản thân hiện tại là thế nào.

Vừa nóng vừa căng thẳng

“Không cần, ta chỉ đến nhìn ngươi” hắn cố gắng khắc chế thanh âm

Cứ đứng như vậy mà nói chuyện? Trầm Thanh Lê có chút khó hiểu.

Lục Hoài Khởi không phải là người tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa nhưng nếu hắn đã không muốn vào phòng, nàng cũng không miễn cưỡng.

Tuy nhiên rất nhanh nàng đã phát hiện ra trán hắn đẫm mồ hôi, chẳng lẽ rất nóng sao?

“Đô đốc gia, tối nay ngươi đã xảy ra chuyện gì?” nàng cẩn thận dò hỏi

Đêm nay hắn rất khác Lục Hoài Khởi đứng dưới cây nguyệt quế vào đêm nọ, khi đó hắn tuấn mỹ như thần, khiến cho người ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn tới nhưng hôm nay biểu cảm trên mặt hắn lại có vẻ phóng túng bừa bãi.

Hắn sinh bệnh sao?

Lục Hoài Khởi nhận ra sự quan tâm trong mắt nàng, trong lòng liền mềm nhũn, cảm thấy mình trước giờ đối tốt với nàng là không uổng phí

“Ta không sao, chỉ là có chút hơi nóng nên mới đầu đầy mồ hôi” Lục Hoài Khởi khắc chế thanh âm đã trở nên khàn khàn

Vừa lúc gió đêm thổi qua, Trầm Thanh Lê nhìn thấy Lục Hoài Khởi rùng mình một cái

“Đô đốc gia, hay là ngài…về trước nghỉ ngơi đi, dù sao ta cũng ở trong phủ” Trầm Thanh Lê cảm thấy Lục Hoài Khởi đang gạt mình, hắn nhất định là sinh bệnh hay xảy ra chuyện gì đó, có điều vì tự ái nam nhân nên hắn vẫn cố gắng chống đỡ.

Nàng là nghĩ cho sức khỏe của hắn nha

Thân thể vừa nóng lại lạnh, Lục Hoài Khởi siết chặt cửa sổ, ánh mắt không tự chủ mà nhìn vào môi Trầm Thanh Lê.

Môi của nàng mềm mại nhỏ xinh, vừa mở miệng nói chuyện, hai cánh môi liền xinh động hẳn, nếu có thể hôn lên…



Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Hoài Khởi trầm xuống,vội chuyển hướng suy nghĩ.

Hắn vẫn luôn coi nàng là muội muội, một huynh trưởng lại có suy nghĩ như thế về muội muội của mình thì hắn đúng là không bằng cầm thú

Nhanh chóng di dời tầm mắt, Lục Hoài Khởi thoáng nhìn thấy mấy chậu hoa trà đặt nơi hành lang, vội nói sang chuyện khác ‘ta không sao, chỉ là một mình ở trong phòng buồn bục nên muốn tìm người tán gẫu mà thôi.

Đúng rồi, bằng hữu đưa cho ta vài chậu hoa trà, ngươi giúp ta dưỡng đi”

Trầm Thanh Lê có chút lo lắng nhìn hắn nhưng Lục Hoài Khởi lại không muốn nhìn thấy mặt hắn, lui lại một bước, nửa mặt liền ẩn trong bóng tối.

Ánh sáng tranh tối tranh sáng, cả người hắn vừa thần bí lại rất chân thật

“Ta đã hỏi thăm, những chậu hoa trà này rất quý báu, ta sẽ hảo hảo dưỡng chúng’ Trầm Thanh Lê thò đầu ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn mấy chậu hoa trà.

Nàng đã dặn dò Nhiễm Mặc ngày mai tìm cho nàng mấy cuốn sách liên quan đến hoa trà

Nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ làm khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn.

Ngay chóp mũi Lục Hoài Khởi quẩn quanh mùi hương thản nhiên, hắn liền cảm thấy đầu oanh một tiếng, máu nóng luân chuyển toàn thân.

Hắn vừa cố đè nén suy nghĩ tà ác trong đầu, vừa đè mạnh trái tim đang nhộn nhạo đập liên hồi.

Chỗ nào đó trên thân thể chưa bao giờ lại phản ứng mạnh mẽ như đêm nay

Hắn hít sâu một hơi, gần như muốn bẻ gãy song cửa sổ “ngươi làm việc, ta yên tâm” đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, gian nan nói ra một câu.

Chỉ có mấy từ mà lưng hắn ướt đẫm mồ hôi

“A Lê, ta là huynh trưởng của ngươi.

Ta có chút tò mò, ngươi thích dạng nam tử thế nào?” sợ Trầm Thanh Lê nhận ra hắn khác thường, hắn liền gồng mình, gian nam kiếm chuyện để nói.

Nhưng nói xong lại sợ nàng sẽ hiểu lầm hắn, nhanh chóng giải thích “ngươi cũng biết…chúng ta vĩnh viễn không thể trở thành phu thê.

Ta là huynh trưởng của ngươi, ta…”nói tới đây, hắn cảm giác cả người như bốc cháy “ta cũng nên tính toán cho tương lai của ngươi”

Hắn đột nhiên hỏi vấn đề này làm Trầm Thanh Lê ngẩn ra.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình thích dạng nam tử thế nào?

“Đô đốc gia, giờ nói chuyện này còn quá sớm” Trầm Thanh Lê trả lời cho có lệ.

Ác ma kia còn tồn tại, nàng không nghĩ mình sẽ có kết cục tốt.

Nàng cũng không dám hi vọng xa xỉ, khát khao một tương lai tốt đẹp, giống như Trầm Thanh Kiểu gả cho một nam tử tin cậy,có bà bà thương yêu và dễ dàng tha thứ cho mình.

Lục Hoài Khởi nhìn ra được vẻ cô đơn trên mặt nàng.

Hắn cảm thấy mình nhất định bị điên rồi, trong lúc bị dược vật khống chế mà hắn lại cảm thấy A Lê nhu nhược đáng thương khiến cho người ta hận không thể đặt nàng vào lòng bàn tay mà sủng ái.

Đương nhiên loại sủng ái này không phải là huynh trưởng sủng ái muội muội mà là sủng ái trong tình yêu nam nữ.

Hắn muốn có mặt trong đời sống của nàng, nắm lấy nó trong lòng bàn tay, không để nàng cô đơn bất lực đấu tranh một mình.

Trong đầu nảy sinh ý nghĩ điên cuồng như thế làm Lục Hoài Khởi cảm thấy thái dương giật nảy lên, đau xót

Hắn đột nhiên buông tay ra, một tay đưa về phía eo Trầm Thanh Lê.



Trầm Thanh Lê thấy thế, nghi hoặc nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng khiến Lục Hoài Khởi cảm thấy toàn thân bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức đè nén những suy nghĩ điên cuồng kia vào lòng.

Bàn tay đưa về phía eo nàng lại nhích lên, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.Cảm xúc mềm mại dưới ngón tay làm cho hắn càng thêm khó chịu

“A Lê, nếu hiện tại ngươi không biết được mình thích dạng nam tử nào, hay là..ngày mai ta viết hôn thư, nâng ngươi từ thiếp lên làm chính thê”

Dù chưa tra ra trúng độc như thế nào nhưng hắn biết rõ có thể ở trong cung an bài nữ nhân cho hắn không phải là Tây Lâm đảng hay đám người Lưu Trực.

Bọn họ mà biết bí mật của hắn thì đã thông báo khắp nơi, hận không thể khiến người khắp thiên hạ đến xử trí hắn.

Hơn nữa tay của bọn họ cũng chưa dài tới mức có thể trắng trợn ở cung an bài thị nữ cho hắn.

Ngoài ra còn có phe cánh của Trầm tài nhân và Liễu quý phi.

Liễu quý phi hiện đang muốn dựa vào Trầm Thanh Lê, không có khả năng đối phó với hắn, như vậy chỉ còn lại Trầm tài nhân.

Trầm tài nhân an bài nữ nhân cho một thái giám như hắn, không cần nghĩ cũng biết là muốn nhằm vào Trầm Thanh Lê, muốn dùng nữ nhân khác để chia sẻ sự quan tâm của hắn dành cho nàng.

Hắn không muốn bị người khác tính kế, nhất là nữ nhân tự cho là đúng như Trầm tài nhân.

Trầm Thanh Lê nghĩ cũng không nghĩ, lập tức lắc đầu cự tuyệt ‘Đô đốc gia, ngươi có thể nạp ta làm thiếp, ta đã thỏa mãn rồi’ nếu để nàng làm chính thê, vạn nhất sau này nàng bị đám người Trầm tài nhân gài bẫy, gán cho tội danh gì đó, phu thê một thể, vậy thì Lục Hoài Khởi cũng bị ảnh hưởng nhưng nếu nàng chỉ là thiếp, thân phận đê tiện,có thể tùy ý mua bán hắn đưa tặng, nếu nàng xảy chuyện gì, hắn cũng sẽ không bị liên lụy

Nàng cự tuyệt thẳng thắn, Lục Hoài Khởi liền sầm mặt, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát nhàn nhạt, nhanh chóng khuếch trương, phóng đại

Hắn rầu rĩ nói “nếu ngươi không muốn…ta tôn trọng ngươi” miệng nói như vậy nhưng mất mát trong lòng vẫn không hề mất đi.

Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác khó chịu như vậy

Hai người lâm vào trầm mặc, Trầm Thanh Lê lại thấy Lục Hoài Khởi rùng mình một cái, lực chú ý liền đặt trên người hắn ‘Đô đốc gia, đêm nay ngươi thực sự không có chuyện gì chứ? Nếu có chuyện, có thể nói với ta, ta có thể giúp được ngươi chuyện gì, ta nhất định sẽ làm”

Nàng nói thật thành khẩn, Lục Hoài Khởi lại giãy dụa nhắm mắt lại “ta không sao.

Cũng không còn sớm nữa, ngươi đóng cửa sổ lại ngủ đi” nàng vốn không biết hắn đang thống khổ vì cái gì, vẫn không nên dọa nàng

Cách đó không xa, Nhiễm Mặc nghe được động tĩnh bên này, xách đèn lồng đi về phía bọn họ.

Nhìn thấy Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê đứng cách nhau một ô cửa sổ, nàng có chút kinh ngạc nhưng vẫn tiến lên hành lễ với Lục Hoài Khởi

Nhờ ánh đèn lồng, lúc này Trầm Thanh Lê mới nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hoài Khởi đỏ ửng, liên tưởng đến vô số hành vi kỳ quái của hắn trong đêm nay, nàng liền cảm thấy hắn nhất định đã trúng độc.

Nàng vội vàng nhấc váy, muốn ra ngoài xem Lục Hoài Khởi thế nào

Lục Hoài Khởi lại sợ nhất lúc này tiếp xúc gần gũi với nàng, thấy nàng muốn chạy ra ngoài,vội ngăn lại “ngươi đứng đó đi, không cần tới gần”

Nàng muốn biết hắn thế nào, Lục Hoài Khởi lại sợ nàng tới gần làm cho Trầm Thanh Lê dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn

Lục Hoài Khởi lấy tay che trán, gian nan xoay người “ngươi mau đi ngủ đi” nói dứt lời liền chạy như bị ma đuổi, cuối cùng biến mất trong đêm tối

Nhiễm Mặc chờ Lục Hoài Khởi rời đi mới xách đèn lồng đi vào phòng “tiểu thư, tối nay Đô đốc gia hình như có chút kỳ quái”

Trầm Thanh Lê gật đầu, nàng cũng thấy đêm nay cử chỉ của hắn rất quái dị nhưng cụ thể thế nào thì nàng không rõ lắm.

Mà đêm nay cũng vì Lục Hoài Khởi, nàng không thể nào ngủ được

Trong hoàng cung, Trầm tài nhân lại nhân lúc tối trời mà bí mật đến tẩm cung của Trầm Thanh Kiểu.



Trầm Thanh Kiểu cũng đang nghĩ đến chuyện của Lục Hoài Khởi nên không ngủ được,vất vả lắm mới chờ được Trầm tài nhân đến, vội hỏi ‘cô cô, sự tình thế nào? Lục Hoài Khởi hiện tại thế nào?”

Trầm tài nhân uể oải lắc đầu “Lục Hoài Khởi đi tuần tra binh doanh, ta đã cho người hạ mê hồn tán trong nước của bọn nhưng chỉ có vậy thì không thể làm gì hắn, tuy nhiên mê hồn tán kết hợp với hương hoa quỳnh lại khiến cho thân thể người ta chậm rãi phát sinh biến hóa mà hiện hoa quỳnh lại nở rộ ở Lương kinh.

Sau đó hắn tiến cung báo cáo tình hình binh doanh với Hoàng thượng, ta đã tìm cơ hội để một thị nữ đến hầu hạ hắn…”

Trầm Thanh Kiểu không nhẫn nại được nữa,giật tay áo của Trầm tài nhân, muốn nàng nói nhanh hơn

Trầm tài nhân thở dài, nói “không thành công.

Lục Hoài Khởi đã ném người đi”

Trầm Thanh Kiểu rất không vui, nàng đã sớm cảm thấy cách này của Trầm tài nhân không đáng tin

“Cô cô, vậy chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Trầm Thanh Lê giễu võ dương oai trước mặt chúng ta sao?” một kế không thành, Trầm Thanh Kiểu sợ Trầm tài nhân cứ vậy bỏ qua cho Trầm Thanh Lê, lập tức xúi giục

Hận ý của Trầm tài nhân đối với Trầm Thanh Lê không thua gì Trầm Thanh Kiểu, nàng muốn Trầm Thanh Lê chết hơn ai hết nhưng các nàng đã thử qua rất nhiều cách mà Trầm Thanh Lê lại như con gián, giết hoài không chết

“Mi nhi, khoảng thời gian này chúng ta muốn giết Trầm Thanh Lê có chút khó khăn.

Trải qua chuyện đêm nay, Lục Hoài Khởi nhất định sẽ có đề phòng, hay là…chúng ta đợi mộ thời gian,chờ biểu ca ngươi tốt lên, nếu không Liễu quý phi sẽ nhân cơ hội này để Thập nhị hoàng tử thể hiện trước mặt Hoàng thượng” Trầm tài nhân dịu dàng an ủi Trầm Thanh Kiểu

Trầm Thanh Lê là phải giết nhưng so với việc đó thì bảo trụ vị trí thái tử còn quan trọng hơn

Trầm Thanh Kiểu vẫn cảm thấy nên trừ bỏ Trầm Thanh Lê trước, về sau mới có bảo đảm nhưng là một nữ nhi dịu dàng nhu thuận, nàng chắc chắn sẽ không ra mặt chống đối Trầm tài nhân.

Đêm đó, Trầm tài nhân lại gặp phải ác mộng.

Nàng mơ thấy Liễu đại quý phi đã bị nàng giết chết vào mười lăm năm trước, trong mộng, nàng ta điên cuồng giễu cợt nàng, nói nàng nhất định sẽ bị lão thiên gia trừng phạt tàn khốc.

Nàng giật mình tỉnh giấc, nghĩ lại mà sợ

Tờ mờ sáng, Trầm Thanh Lê mới đi vào giấc ngủ nhưng cũng đã tỉnh lại rất sớm

Nhiễm Mặc tiến vào bẩm báo “tiểu thư, sáng sớm bên kia đưa tin đến, nói nhũ mẫu của ngài ngã bệnh, muốn ngài trở về một chuyến”.