Ta đột nhiên đứng phắt dậy.
Năm đó, ta 16 tuổi, giấc mộng mịt mờ của Nam Tư cuối cùng đã chấm dứt. Nó giống như một giấc mơ hoang đường, cũng như đã chờ đợi rất nhiều năm rất nhiều năm.
Ta kéo Hạ Vãn chạy ra ngoài. Trong màn đêm, cung nhân hoảng loạn tháo chạy khắp nơi, chỉ có chính điện của ca ca ta còn le lói ánh đèn.
"Con hãy đi tìm mẫu hậu, bảo nàng khóa cửa lại. Cô cô sẽ đến ngay."
Ta bước vào đại điện. Ca ca ta đang khom lưng ngồi trên ngai vàng, không biết bắt đầu từ khi nào, huynh ấy cực kỳ giống tổ phụ.
Ban đầu ta định cả đời này sẽ không nói chuyện với ca ca nữa, nhưng lòng ta lại chua xót không chịu được. Ta bước tới khuyên nhủ: "Ca, chúng ta đi thôi. Tướng quân Hà Tố Long vẫn đang trấn thủ ở Lâm Nam. Chúng ta đến nhờ vả ông ấy đi."
"Đô thành chậm nhất là ngày mai sẽ thất thủ, Lâm Nam có thể cầm cự được bao lâu?" Ca ca nhìn về phía trước, chỉ có màn sương mù đêm thu, đen ngòm một mảng. Hắn nói: "Người Bắc Kiền sớm muộn gì cũng sẽ hủy diệt Nam Tư. Đó là số mệnh của Nam Tư, cũng là số mệnh của trẫm."
Hắn quay lại nhìn ta, dịu dàng nói: "Điều đáng tiếc là, trẫm còn muốn tìm một nhà chồng tốt cho Hi Hà của trẫm, nhưng không kịp nữa rồi."
Nước mắt ta đảo quanh hốc mắt. Ta cố gắng mỉm cười, không để nó rơi xuống: "Đừng thế, người như muội không làm nổi vợ của ai đâu."
"Sao lại thế? Hi Hà của trẫm là cô nương tốt nhất trên đời."
"Cô nương tốt nhất trên đời là Hạ Lan Tri Thu."
Ca ca ta cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đừng làm cô nương tốt nữa."
Đừng bị gia tộc bồi dưỡng trở thành khuê tú tốt nhất, đừng yêu một người chồng bạc tình nhu nhược, đừng vì con cái mà giữ lại hơi thở cuối cùng trong thế giới đầy tang thương này.
"Hi Hà, hãy đưa Tri Thu đi. Nói với nàng hãy sống nốt cuộc đời còn lại vì bản thân. Còn có, quên kẻ vô dụng là ta đi."
Ta kéo Tri Thu và Hạ Vãn, vội vã rời khỏi cung điện mà ta đã lớn lên từ nhỏ. Dưới ánh bình minh, cung điện vẫn uy nghi như cũ, như thể chẳng có gì thay đổi, nhưng thời gian ở đó, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Chúng ta chưa kịp ra khỏi thành, quân Bắc Kiền đã tiến vào. Vì thế chúng ta tận mắt chứng kiến cái gọi là địa ngục: Họ tàn sát tất cả dân thường một cách không phân biệt, hãm h.i.ế.p nữ nhân trên phố, đốt nhà để đùa giỡn với đám người đang chạy trốn. Các thân binh bảo vệ chúng ta từng người từng người ngã xuống. Chúng ta bôi đen mặt, trốn chui lủi trong sự hoảng loạn ngày này qua ngày khác.
Ngày thứ ba, cuộc thảm sát cuối cùng cũng ngừng. Những tên lính Bắc Kiền thúc giục những người sống sót: "Đến đây! Nếu không bọn ta g.i.ế.c hết! Nhanh lên!"
Ta và Tri Thu bị vài tên lính Bắc Kiền xô đẩy đến trước hoàng cung, và ta lại gặp ca ca một lần nữa.
Ca ca dùng một tư thế kỳ lạ, nằm rạp dưới đất như một con chó, bị một tên lính Bắc Kiền buộc dây vào cổ lôi kéo trên mặt đất, vẫn mặc long bào, nhưng đầu gối và khuỷu tay đã đầy vết m.á.u loang lổ vì bò.
Biểu tình trên mặt ca ca lại rất lạ, luôn mỉm cười, dường như đang ngâm nga một bài hát nào đó trong im lặng, nhưng hắn không phát ra âm thanh vì lưỡi đã bị cắt, trong miệng chỉ còn là một hố đen tối om.
"Con chó này là vua Nam Tư của các ngươi!" Tên cầm đầu lính Bắc Kiền hét lên bằng thứ tiếng Nam Tư vụng về: "Nếu các ngươi không tuân lệnh Bắc Vương Đan Si, đây sẽ là kết cục của các ngươi!"
Đám đông không ai dám ngẩng đầu lên.
Đám đông không ai dám ngẩng đầu lên. Ta cắn chặt môi, nghe thấy bọn chúng cười điên cuồng, vừa cười vừa đá vào lưng ca ca.
"Buổi sáng mờ sương, người vẫn chưa đi. Chỉ còn lại tiếng tù và trên thành, kể hết cuộc đời ta."
Tri Thu đột nhiên khe khẽ ngâm nga bên cạnh ta. Thấy ta quay đầu lại, nàng cười với ta nói: "Lần đầu tiên ta gặp thái tử điện hạ, chàng đã đàn hát khúc này trong yến tiệc đêm đó, thật là hay."
"Tri Thu............."
Nàng không nhìn ta nữa, mà nói với Hạ Vãn bên cạnh: "Cả đời này, chẳng có gì thực sự thuộc về ta, chỉ có con là m.á.u mủ của ta. Con phải thay ta ở bên Hi Hà, đừng bao giờ để nàng cô đơn. Hứa với mẹ, được không?"
Ta chưa kịp phản ứng, nàng đã đứng dậy, kiêu hãnh đứng giữa đám đông đang quỳ, lớn tiếng nói: "Ta là hoàng hậu của Nam Tư! Các ngươi dám g.i.ế.c ta không?"
Lính Bắc Kiền đa phần không hiểu tiếng Nam, nhất thời ngây ra. Viên tướng đứng đầu do dự nhìn nàng, nói: "Ngươi nói ngươi là… Hoàng hậu Nam Tư Hạ Lan Tri Thu?"
Ca ca ta từ trong bụi bặm ngẩng đầu lên, liều mạng lắc đầu, còn nàng mỉm cười chạy đến, giống như một thiếu nữ đang chạy tới buổi hẹn ước.
Khoảnh khắc tiếp theo, cây trâm dài trên tay nàng xuyên qua n.g.ự.c ca ca ta, rồi nàng rút ra, đ.â.m vào n.g.ự.c mình lần nữa.
Họ ôm chặt lấy nhau, như trở về lúc ban đầu. Vị hoàng đế trẻ ôm chặt lấy hoàng hậu của mình, tất cả đều coi ca ca là một kẻ vô dụng, chỉ có nàng là không.
"Thần thiếp sẽ mãi trong cung đợi hoàng thượng trở về."
"Được, đợi trẫm về, cho trẫm một thái tử."
Nàng chưa bao giờ đợi được anh hùng của nàng, còn hắn đã để lạc mất cô nương dùng cả mạng sống để yêu mình.
Đời này của họ, cứ như vậy, lạc mất nhau.
Vị vua và hoàng hậu cuối cùng của Nam Tư phơi thây trước cung điện. Bộ xương của họ không ai thu dọn, bị vó ngựa Bắc Kiền nghiền nát, tan biến trong gió.
(Dịch đến đây suy quá, không muốn dịch tiếp nữa rồi)