Ông ta sững sờ tại chỗ.
“Ta có thể thẳng thắn nói với ông, ta, Hi Hà, có thù tất báo, nếu ta còn sống, nhất định sẽ dùng m.á.u cả nhà ông để tế vong hồn Hạ Lan đại nhân. Nhưng ta sắp c.h.ế.t rồi, trong triều đầy văn võ bá quan, thật lòng vì hắn, không có mấy người, cho nên ta muốn giữ ông lại cho hắn.”
Gió lạnh thổi tung áo choàng của ta, đó là cơn gió quen thuộc, đã thổi suốt mười một năm trời, gió của Nam Thành, ta cũng sẽ chôn vùi trong làn gió này.
May mắn là, y phục bốn mùa đã chuẩn bị xong cho hắn, việc vội vàng soạn thảo lễ điển tuy không thể coi là hoàn thiện, nhưng cũng đủ để hắn có một buổi lễ đăng cơ long trọng.
Vậy là đủ rồi.
Ta nhìn thẳng vào Hà Tố Long, nghiêm nghị nói: "Đừng ép buộc hắn nữa, đừng làm tăng thêm xung đột giữa vua và thần tử. Hà tướng quân, có lẽ ông không biết bây giờ là lúc nào, một triều đại chưa từng có đang được thiết lập, mỗi hành động của chúng ta đều là truyền kỳ và lịch sử cho hậu thế. Cho dù chỉ còn lại một chút sức lực, cũng không nên lãng phí vào việc tranh đấu, ông hiểu chứ?"
Hà Tố Long run rẩy, thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm: "Thần... thần..."
Ta ho khan vài tiếng, e là đây là chút sức lực cuối cùng của ngày hôm nay.
Khi ta xoay người bước ra cửa, trời đã sáng rõ. Hà Tố Long quỳ sau lưng ta, đột nhiên nói: "Cả đời này, điều thần hối hận nhất chính là mua tráp bỏ ngọc."
Cái gì?
Ta quay đầu nhìn ông ta, ông ta cười thê lương, nói: "Thần là tội nhân thiên hạ, vì tư lợi của bản thân, lại đưa một con quái vật lên làm chủ thiên hạ, thật nực cười, thật nực cười."
Ngay sau đó, ông ta cười lớn, mái tóc bạc trắng rối bời bay trong gió. Rồi, ông ta dập đầu thật mạnh, gần như muốn dập đầu chảy máu.
"Công chúa, bảo trọng!"
Ta sững sờ tại chỗ, nhưng lúc này, cánh cửa lớn Hà gia đã đóng lại.
Hạ Vãn đứng dưới bậc thềm, đang mỉm cười nhìn ta, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn, trong trẻo lạ thường.
"Ngươi không phải đi dẹp loạn sao?"
"Ừ, đã xong rồi, liền cưỡi ngựa nhanh chóng trở về."
Hắn đưa tay về phía ta, ta liền đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nắm chặt lấy tay ta, cùng ta nhìn nhau mỉm cười.
Chúng ta không ngồi xe ngựa, mà cứ như vậy, đi bộ trên đường phố. Xung quanh là dòng người qua lại không ngừng, có những tiểu thương ra đường ra ngõ rao bán hàng, có những người thợ ngồi xổm ở góc tường vừa cười đùa vừa chờ việc, có cha mẹ dẫn con đi chọn đồ chơi bên đường, đứa trẻ mè nhao đòi mua hai cái. Mỗi người đều có việc của mình, nên họ không sợ rét lạnh, trông thật sung túc và vui vẻ.
Ta không khỏi mỉm cười. Hạ Vãn nhìn ta, đột nhiên nói: "Hi Hà, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Ta đưa nàng về nhà."
Về nhà?
Lá cờ đỏ thắm tung bay trong gió lạnh, đó là một con phượng hoàng dang rộng cánh chuẩn bị bay lên, tượng trưng cho hoàng quyền. Lá cờ màu trắng hạ xuống một nửa là cờ Viên Sơ, tượng trưng cho giáo phái Nguyên Sơ, sẽ trở thành quốc giáo, thống trị triều đại mới.
Bách tính Nam Thành quỳ rạp xuống đất, tiếng hô vang trời động đất: "Cung tiễn Thiên Tôn, cung tiễn Thiên Hậu."
Ta nhìn chúng sinh, trong đó có rất nhiều người quen, họ sẽ sinh sôi nảy nở ở đây, sống cuộc đời bình yên cho đến hết đời, như Thử Thiên Tuế, Hoa Chi, Ninh Lam... Ta chỉ không thấy Hà Tố Long, ông ta xin được an hưởng tuổi già ở Nam Thành, không theo chúng ta về kinh đô...
Đúng vậy, kinh đô.
Năm đó Bắc Kiền định đô ở Nam Thành là để thống trị các bộ lạc phương Bắc, còn kinh đô của người Nam Tư mãi mãi là Yên Châu, Yên Châu với hoa quế mùa thu và sen mùa hạ trải dài mười dặm.
Thật tốt, ta có thể tự tay chôn cất hài cốt của Hạ Lan về Yên Châu, bản thân ta, xa cách mười một năm, cuối cùng cũng có thể trở về nhà.
Có lẽ là do những loại thuốc quý kia đã có tác dụng, thân thể ta không còn suy nhược như trước, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không ăn uống được gì, trong suốt hành trình dài dằng dặc, thường xuyên bị nôn mửa. Hạ Vãn vẫn không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào, tự mình chăm sóc ta, chỉ là mỗi ngày một bát thuốc tránh thai, dù thế nào cũng không thể bỏ qua. Có một hôm, ta thực sự vì xóc nảy mà nôn đến mức không thể uống bất cứ thứ gì, hắn dùng nước ấm giúp ta súc miệng, sau đó dùng thìa nhỏ từng chút từng chút đút thuốc tránh thai cho ta.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng đến vậy, tựa như hai ngọn lửa u ám.
"Hi Hà, đừng sợ, sẽ ổn thôi." Hắn lau sạch những thứ còn sót lại bên mép ta, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Đó là một nụ hôn rất đắng, rất đắng.
Đến Yên Châu, sẽ là đại điển đăng cơ, cho dù trong lòng hắn nghĩ gì, lúc này cũng phải để cho những đại thần hận ta thấu xương biết rằng - hắn không có ý lập ta làm Hoàng hậu.
Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, hắn đã có râu xanh xanh, càng giống một người đàn ông.
Ta nghĩ, rất lâu rất lâu sau này, hắn sẽ có một người vợ xinh đẹp, hiền lành, rồi có một đứa con đáng yêu như hắn lúc nhỏ. Khi đó, hắn có còn nhớ ta không? Người vợ đầu tiên của hắn, người mà hắn từng nói, còn quan trọng hơn cả thiên hạ, Hi Hà.
Nước mắt thấm vào tóc mai, ta cười nói: "Thuốc đắng quá, lần sau, ta muốn kẹo."
"Được."
Hạ Vãn im lặng ôm chặt ta.
Hai tháng sau, chúng ta cuối cùng cũng đến Yên Châu, Tần Liễu Nguyên ra đón ở cổng thành.
Bây giờ hắn ta phụ trách Lễ bộ, cách một lớp rèm xe, ta nghe thấy giọng hắn nói:
"Thần cung nghênh Công chúa hồi phủ."
Ta ngẩn ngơ ngồi trong xe ngựa, hồi lâu mới đưa tay vén rèm xe lên.
Yên Châu, Yên Châu xa cách mười một năm, trong ký ức của ta, nơi này khắp nơi đều bốc cháy ngọn lửa địa ngục, binh lính Bắc Kiền nhe răng cười, bất cứ lúc nào cũng có thể vung thanh đao dài nhuốm máu.
Giờ đã là đầu xuân, một con chim ác là đậu trên cành cây xanh biếc đang hót líu lo, dưới ánh nắng mặt trời, đường sá rộng rãi, nhà cửa sạch sẽ, bá tánh đứng hai bên đường, tranh nhau nhìn đoàn xe.
"Đây là tân hoàng đế sao? Lớn lên thật tuấn tú."
"Kia là ai? Nghe nói là phu nhân của ngài ấy."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Vãn.
Đột nhiên, trong đám người có một lão nhân hoảng hốt kêu lên: "Công chúa! Là Công chúa!" Ông ta vội vàng nói với những người xung quanh: "Là Công chúa Hi Hà! Không thể nhầm được! Là Công chúa đã trở về!"
Ta nhìn sang, là thái giám từng chơi đùa cùng ta trong cung, Lộc Thọ, ông ấy cũng đã già, gương mặt đầy nét tang thương, nhưng lại mặc một bộ y phục sạch sẽ, chỉnh tề nhất.
Ta nhìn ông ấy thật lâu, rồi run rẩy nói: "Tiểu Lộc Tử, ngươi... sống có tốt không?"
Ông ta nước mắt lưng tròng, quỳ xuống đất, lúc này ta mới phát hiện, một chân của ông ấy bị què, nhưng ông ấy vẫn ngẩng đầu, nghẹn ngào cười với ta: "Nô tài sống rất tốt, nếu... nếu Công chúa rảnh rỗi, nô tài vẫn có thể cùng Công chúa thả diều..."
Ta nhắm mắt lại, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.
Trong đám đông vang lên tiếng khóc thảm thiết: "Công chúa! Là Công chúa đã trở về!" "Là Công chúa của Nam Tư chúng ta! Người đã về nhà!"
Đó đều là những người rất già, rất tang thương, họ cũng giống như ta, đã từng trải qua một triều đại tươi đẹp, cũng từng chịu đựng trong địa ngục đó suốt mười một năm.
Còn những người trẻ tuổi thì ngơ ngác, họ không hiểu, những người già này đang khóc lóc cái gì, cũng không hiểu, ta đang khóc cái gì.
Mong rằng họ mãi mãi không hiểu.