Hà Tố Long không trả lời.
Hạ Vãn như một vị quân chủ độ lượng, vỗ nhẹ lên cánh tay ông ta, nói: "Dù sao, người cũng là sư phụ của ta."
Sau đó, hắn nhìn mọi người, nói: "Những lời chư vị nói, ta đều đã nghe thấy. Chỉ là ta không phải người mà chư vị nghĩ. Chuyện này, chẳng bao lâu nữa chư vị sẽ hiểu rõ."
Một lão tướng vẫn còn đang rất kiên quyết nói: "Chủ công chẳng bao lâu nữa sẽ đăng cơ làm chủ thiên hạ, mà công chúa Hi Hà thì khuynh đảo hai triều, lai lịch không rõ, không phải là một người thê tử phù hợp. Kính xin chủ công hãy chọn một vị tiểu thư khác làm Hoàng hậu."
Hạ Vãn im lặng một hồi, ánh sáng và bóng mây lướt qua, in xuống giữa lông mày hắn một bóng râm.
Rồi hắn mở miệng: "Về chuyện của Hi Hà, trước khi đăng cơ, ta sẽ cho chư vị một câu trả lời."
Hắn đã làm rất tốt.
Lúc này thiên hạ mới định, dù thế nào cũng không phải là thời điểm để tranh chấp với các vị công thần.
Không cần phải buồn, chẳng phải đây là điều ta mong muốn hay sao? Hắn đang dần dần trở thành một minh quân, đứa trẻ cố chấp coi ta là duy nhất trên đời kia, cuối cùng cũng sẽ biến mất.
Ta xoay người rời đi, không để hắn nhìn thấy ta.
Buổi tối, khi đèn được thắp lên, hắn mới trở về.
Lúc đó ta đang chải tóc, hắn tự nhiên cầm lấy chiếc lược trong tay ta, tiếp tục chải mái tóc dài cho ta. Răng lược bằng gỗ lướt qua da đầu, mang đến một cảm giác thoải mái khiến ta buồn ngủ.
"Xin lỗi." Hắn đột nhiên lên tiếng: "Là ta xử lý quá chậm trễ, khiến nàng phải chịu ấm ức."
Hắn biết ta đã ra ngoài, cũng biết ta đã nghe thấy những lời đàm tiếu đó.
"Không sao, ta không để tâm."
Tiếng chải tóc dừng lại.
"Vì sao nàng không để tâm?" Hắn chậm rãi chải tóc cho ta, nói: "Nàng đã che chở cho bọn họ mười năm, vậy mà bọn họ chỉ vì một chút luân lý cổ hủ đã có thể đạp nàng xuống vũng bùn. Hi Hà, vì sao nàng không để tâm?"
Ta mở miệng, muốn nói vì ta sắp c.h.ế.t rồi, một người sắp c.h.ế.t thì còn để tâm đến điều gì nữa?
Nhưng cuối cùng ta vẫn không nói ra được, bởi vì ta cảm nhận được một sự tàn bạo xa lạ từ hắn.
Chúng ta nhìn nhau trong gương đồng, hắn dịu dàng nhìn ta, nói: "Vậy còn ta? Nếu có một ngày, ta phản bội nàng, nàng cũng không để tâm sao?"
Ta ngây người nhìn hắn, nói: "Ngươi đang tức giận sao?"
Hắn không trả lời, mà nắm lấy vai ta, nói bên tai ta: "Ta và bách tính thiên hạ trong mắt nàng chẳng khác gì nhau, vậy thì Hi Hà, ai mới là người trong lòng nàng?"
Chúng ta nhìn nhau trong gương một lúc, đột nhiên hắn bế thốc ta lên, đặt ta lên giường.
Ta giật mình, vùng vẫy muốn đứng dậy: "Không được!"
"Vì sao không được?"
Hắn cúi người xuống, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến mức gần như yêu dị, nói: "Nàng là phu nhân của ta, ta ân ái cùng nàng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Ngươi điên rồi! Chúng ta vẫn chưa thể gột rửa tiếng xấu loạn luân, ta..."
Hắn bắt đầu hôn ta.
Mạnh mẽ, cuồng nhiệt, triền miên.
Lý trí mách bảo ta, không được, có gì đó không đúng, nhưng thân thể chỉ muốn chìm đắm trong dục vọng.
"Hi Hà, ta nói cho nàng nghe một bí mật." Hắn vừa hôn lên vành tai ta, vừa khẽ nói.
"Bí mật gì?"
"Mỗi lần nhìn thấy nàng rõ ràng muốn kháng cự, nhưng cuối cùng lại chìm đắm, ta đều không thể kiềm chế được việc muốn phá hủy nàng."
Trong lòng ta run lên, vùng vẫy dữ dội. Hắn giữ chặt ta, khẽ nói bên tai ta: "Nàng không nên cùng ta trải qua đêm Nguyên Tiêu, chỉ có ta biết, làm thế nào để nàng nghiện ta."
Rất nhiều lần trước đây, hắn chẳng khác gì những nam nhân trẻ tuổi khác, hấp tấp và nhiệt tình. Nhưng lần này, hơi thở của hắn đều rất ổn định, chỉ bình tĩnh nhìn ta dưới thân hắn không thể kiềm chế mà rên rỉ, cuối cùng trời đất quay cuồng. Ta thậm chí không còn sức để nhúc nhích ngón tay, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo.
Hạ Vãn ôm ta đi tắm rửa, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
Chỉ có nụ hôn này, mới khiến ta cảm thấy quen thuộc.
Có lẽ hắn nghĩ rằng ta đã ngủ, ôm ta vào lòng, khẽ nói: "Nàng có thể không yêu ta, nhưng đừng coi ta như người khác, được không?"
Người khác nào? Ta mơ màng nghĩ, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.
Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Hạ Vãn đã đi rồi. Ta vừa định ngồi dậy, liền thấy một thị nữ xa lạ bước vào, bưng một bát thuốc đen sì.
"Mời phu nhân uống thuốc."
"Đây là gì?"
"Bẩm xin thưa, đây là thuốc tránh thai."
Ta sững sờ, đêm Nguyên Tiêu cũng không chuẩn bị thuốc tránh thai, giờ là đang làm gì vậy?
"Là ý của Hạ Vãn, hay là ý của người khác?"
Thị nữ lảng tránh không trả lời, nói: "Mời phu nhân uống thuốc."
"Ta không uống." Ta đứng dậy lách qua nàng ta, định đi tìm Hạ Vãn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng nàng ta cứ cố chấp chặn trước mặt ta, không ngừng lặp lại: "Mời phu nhân uống thuốc."
Trong lúc xô đẩy, bát thuốc "choang" một tiếng rơi xuống đất, nước thuốc đen ngòm b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
"Ta đã nói là ta không uống, tránh ra."
Cuối cùng ta cũng đẩy cửa ra được, sau đó phát hiện bên ngoài có một hàng thị nữ quỳ gối, trên tay đều bưng một bát thuốc, đồng thanh nói: "Mời phu nhân uống thuốc."
Ta kinh ngạc nhìn bọn họ, còn trong bóng tối, có vô số ánh mắt đang dò xét, chờ đợi báo cáo lại cho chủ nhân của bọn họ.
Bọn họ ghét ta đến vậy, sợ ta mang thai con của Hạ Vãn.
Còn Hạ Vãn... còn cần phải hỏi gì nữa, nếu hắn không cho phép, sao có thể có người dám vào đây.
Nghĩ đến đây, ta cười lạnh, đưa tay nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu lên uống cạn.
Nóng, đắng, khiến người ta muốn rơi lệ.
"Thật ra không cần phải tốn công như vậy." Ta cười nói:
"Ta ấy à, đã không thể sinh con từ lâu rồi."
Bát thuốc rơi xuống đất, vỡ tan.
"Ta muốn ra ngoài."
Thị nữ có chút hoảng hốt: "Nhưng phu nhân..."
"Ta không thích nói lần thứ hai."
Ta vẫn còn choáng váng, toàn thân mềm nhũn, nhưng ta không thể cứ buông thả bản thân như vậy.
Trên đời này vốn không có ai có thể dựa dẫm mãi mãi, nếu có, đó chính là bản thân mình. Đây là nền tảng để ta đứng vững, thật nực cười, ta lại quên mất điều này lâu như vậy.
Triều chính của tân triều đã hoàn toàn được củng cố. Ta gắng gượng chống đỡ thân thể, lần lượt xác nhận các đại thần xuất thân từ Bắc Kiền có được an trí thỏa đáng hay không. Ninh Lam, Trung Tắc… từng thần tử dưới trướng ta, đều được đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tân triều, đâu vào đấy tiến hành chuẩn bị cho tân đế đăng cơ.
Sau đó, ta bắt tay vào việc soạn thảo lễ chế của tân triều.
Lễ nghi và luật pháp là trọng khí trị quốc, Bắc phạt mười năm, cựu lễ của Nam Tư đã thất lạc nhiều, ta phải lần theo dấu vết trong thư tịch cổ, cùng một nhóm văn thần bắt đầu khôi phục lại từ đầu.
Việc ta đột nhiên nhúng tay vào chính sự đã gây ra không ít lời dị nghị, nhưng Hạ Vãn không hề ngăn cản, chỉ là không cho phép ta quá lao tâm tổn sức. Giữa chúng ta, dần dần bắt đầu giống như một cặp vợ chồng bình thường, ngày thường mỗi người bận rộn, lúc rảnh rỗi, ta làm chút nữ công, hắn pha trà đốt hương, cùng nhau trò chuyện về những điều thú vị. Hắn đối xử với ta vẫn ân cần dịu dàng như vậy, ta dựa vào vai hắn, lòng cảm thấy bình yên.
Chỉ là, hắn không còn chạm vào ta nữa, nhưng mỗi ngày, ta đều phải uống một bát thuốc tránh thai vừa đắng vừa chát.
Lúc lễ điển sắp hoàn thành, ngoại thành có một nhóm nhỏ nổi loạn, Hạ Vãn xuất thành mang quân đi bình định.
Còn ta ở nhà, may xong chiếc áo choàng cuối cùng. Da thú dày dặn, có thể chắn gió lạnh, sau này Hạ Vãn ra ngoài sẽ không bị nhiễm lạnh nữa.
Ta vừa ho vừa đặt nó vào trong rương, từ nay, y phục bốn mùa sang năm đã được chuẩn bị đầy đủ.
“Giờ nào rồi?”
Tỳ nữ đáp: “Bẩm phu nhân, giờ Tý rồi ạ.”
Đã đến lúc rồi.
Mùa đông giá rét, trời sáng muộn, gió lớn rít gào, thổi cho đèn lồng lung lay sắp đổ. Xe ngựa dừng lại trước cửa một ngôi nhà.
Cửa lớn mở toang, trong sân trống trải, một lão nhân ngồi đó, nhìn trăng tàn nơi chân trời mà ngẩn ngơ.
Một con hươu trắng nằm bên cạnh, nghe thấy động tĩnh liền dựng tai lên, nhìn thấy ta thì mừng rỡ chạy tới.
Ta vừa đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Thị, vừa khẽ gọi: “Hà tướng quân.”
Hà Tố Long vội vàng tiến lên hành lễ, nói: “Không biết phu nhân giá lâm, thần thất lễ nghênh đón.”
Quả nhiên tuổi đã cao, mấy bước chân của ông ta đã có vẻ loạng choạng.
Ta nói: “Tướng quân dậy sớm vậy sao?”
“Thần là võ tướng, vốn nên dậy sớm luyện võ một canh giờ, giờ già rồi.” Ông ta ho khan vài tiếng, nghiêng người nhường đường: “Phu nhân vào trong nhà nói chuyện đi ạ.”
“Không cần, cứ nói ở đây đi.”
Ta kéo cổ áo, nói: “Những ngày này, ta vẫn luôn uống thuốc tránh thai.”
“Chuyện này… không phải ý của lão thần.”
“ Ông nghĩ ta đến đây để hỏi tội sao?” Ta cắt ngang lời ông ta.
Ông ta sững người, gió lạnh thấu xương thổi qua, chúng ta cuối cùng cũng buông bỏ hết mọi ngụy trang.
“Thần và phu nhân, còn có lời gì khác để nói sao?”
“Đương nhiên là có, ví dụ như lúc ngươi phái người ám sát ta, ta trúng phải nọc độc rắn Minh Giáp, vốn là không có thuốc nào cứu chữa được.”
Ông ta cảnh giác hỏi: “Phu nhân rốt cuộc muốn nói gì?”
Ta nhìn ông ta hồi lâu, mới nói: “Ta tha thứ cho ông.”
“Cái gì?”
“Phe của ông vẫn luôn bức bách Hạ Vãn phế truất ta trên triều đình, vì cái gì, trong lòng ông rất rõ ràng. Ông không phải Hạ Lan Tri Ngôn, không có nhiều đạo lý cổ hủ như vậy, huống hồ ta và Hạ Vãn có trái luân thường đạo lý hay không, ông rõ hơn ai hết. Nay hao tâm tổn trí đối phó với ta, cũng chẳng qua là cảm thấy ta và ông đã là kẻ thù, ta ở bên cạnh Hạ Vãn một ngày, sẽ gây bất lợi cho ông. Cho nên ta đến nói cho ông biết, Hà tướng quân, ta tha thứ cho ông.”