Heo Yêu Diêm Vương

Chương 40




Chúc Tiểu Tiểu ngủ giấc này rất thoải mái.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đanglàm tổ trong lòng Boss, lúc này anh nhắm mắt lại ngủ rất ngon. Chúc Tiểu Tiểuđánh giá Boss ở cự ly gần, lông mi thật dài, mũi rất thẳng, bờ môi thật xinhđẹp. Boss của cô nhìn thế nào đều rất đẹp.

Cô ôm lấy anh "chụt chụt" hôn vài cái, Bosskhông có phản ứng, xem ra lại đang ngủ sâu trị thương rồi. Theo như kinh nghiệmquan sát được của Chúc Tiểu Tiểu từ trước đến nay, hễ anh ngủ như thế này thìcó sấm đánh trên đầu cũng không tỉnh được.

Chúc Tiểu Tiểu cắn cắn môi, tối qua công chiến khôngthành công, làm sao hôm nay đã ngủ sâu rồi? Nhưng mà thế này cũng tốt, có thểcho cô chút thời gian chuẩn bị. Đối với thất bại đêm qua, cô vừa ảo não vừa xấuhổ, rõ ràng trước đó cô đọc tiểu thuyết, trong đó viết chuyện này rất dễ dàngmà. Nhân vật nữ chính làm gì có ai không thích thú khi làm chuyện đó, thế nàomà đến lượt cô lại khó khăn vậy chứ?

Cô trở dậy ngồi lên trên người Boss, chăm chú nhìnanh, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Ừm, em luyện tập trước một chút xíu". Dùgì anh bây giờ ngủ như chết rồi, sẽ không biết được. Tối qua cô nhất định làquá căng thẳng, sau này khi đã nghiên cứu, tập luyện thành thục rồi chắc chắnlà được.

Cô "huỵch" một cái áp lên ngựời Nghiêm Lạc,tự cổ vũ bản thân mình: "Cố lên!".

"Chụt chụt", cô hôn hai cái lên mặt anh, rồiđột nhiên ngồi thẳng dậy, "Thành công rồi!".

Cô há miệng cười, tự mình chơi với mình chẳng có gì làkhông vui cả. Tưởng tượng rằng Boss là đại thúc lạnh lùng nhưng yếu đuối, cònmình là thiếu nữ dễ thương khả ái mà vô cùng mạnh mẽ, cô ngả người vào lòng anhtự nói với chính mình: "Xem ra Boss không phải là một 'thụ' tốt, cho nênmình mới không thành công".

"Thú1 gì?"Nghiêm Lạc trầm giọng nói khiến Chúc Tiểu Tiểu bị dọa suýt chút nữa nhảy dựnglên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt anh mang ý cười, xem ra là đã nhìn cô lănqua lăn lại hồi lâu rồi.

1 “Thú”và “Thụ” trong tiếng Trung phiên âm giống nhau. Từ “Thụ” cùng với từ “Công” làhai từ rất thông dụng trong truyện Đam mỹ của Trung Quốc. Công để chỉ ngườiđóng vai nam, còn thụ để chỉ người đóng vai nữ trong mối quan hệ đồng tính nam.

Chúc Tiểu Tiểu lập tức chui đầu vào trong chăn, đâyđây đây, thực sự là quá mất mặt rồi.

Nghiêm Lạc cười lớn, ôm chặt lấy cô, kéo đầu cô rakhỏi chăn. Heo Con này giống như chú đà điểu vậy, hễ gặp phải chuyện gì là liềngiấu kín bản thân mình đi.

Cô vùng vẫy, chỉ trích anh: "Anh giả vờngủ!".

"Em làm ồn kiểu này, người chết rồi cũng sẽ tỉnhlại mất" Ý trêu đùa rõ ràng trong giọng nói của anh khiến Chúc Tiểu Tiểuphải trừng mắt lên gườm.

"Đồng chí Diêm Vương, tuy đồng chí đã bị bãichức, nhưng phát ngôn như thế thực sự là không chuyên nghiệp lắm. Linh hồn bịbắt đi rồi, làm sao người chết còn có thể tỉnh lại."

Nghiêm Lạc khẽ cười, ngón tay gõ vào mũi Tiểu Tiểu:"Đừng tìm lý do, em nói anh không phải là 'thú' tốt gì?". Anh rấthiếu kỳ, Heo Con nhà anh chơi một mình lâu như vậy rồi, lời nói cuối cùng oántrách anh là có ý gì. Lẽ nào có thần thú gì đó giúp được cho chuyện nam nữ nàysao? Sao anh lại không biết nhỉ?

"Ừm, chính là cái 'thụ' kia." Giọng cô nhỏđến mức không còn nhỏ được hơn nữa, lúng búng như ngậm hột thị.

"Thú gì? Còn có loại thần thú nào em biết mà anhkhông biết?"

Lời nói này của Nghiêm Lạc khiến mắt Chúc Tiểu Tiểusáng lên, hóa ra Boss cũng là đồ quê mùa. Quả nhiên văn minh của con ngườikhông phải thứ những người thuộc thần tộc có thể tinh thông được.

Cô gật đầu thật lực: "Ừm, ừm, chính là 'thầnthụ', anh không biết đâu". Cô không nhịn được phá lên cười. Thấy NghiêmLạc hồ nghi nhướn mày lên nhìn mình, cô vội vàng vùi đầu vào lòng anh, tiếp tụckhoái chí, cười đến mức hai vai run lên.

Nghiêm Lạc đương nhiên hiểu được thứ cô nói với thứbản thân mình nói không phải là một, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ thế này, cũngkhông hỏi đến cùng nữa. Heo Con nhà anh quả nhiên là thần kinh xuề xòa, khócmột trận, ngủ một giấc là lại vui vẻ, Chuyện tối hôm qua không để lại ảnh hưởngxấu nào đối với cô.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: "Rõ rànglà em xấu hổ lại sợ đau, liên quan gì đến thần thú chứ?".

Cô đỏ bừng mặt, lại rúc sâu vào lòng anh, qua một lúclâu mới lầm bầm nói: "Chỉ vì 'thần thụ' không tốt, đúng thế!". Ngẫmnghĩ giây lát, lại bổ sung thêm một câu: "Không đúng, là Cửu Thiên HuyềnNữ không tốt".

Anh mỉm cười, an ủi: "Không sao cả, anh có thểđợi".

"Vậy đợi thêm một chút nữa có được không?"Cô tóm lấy cơ hội đưa điều kiện.

Câu trả lời của Nghiêm Lạc là véo lên mông cô một cái,khiến cho cô lớn tiếng kêu oa oa.

Hai người không nói gì, yên lặng nằm ôm nhau. Qua mộtlúc rất lâu, Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được nữa: "Boss, em muốn đi vệsinh".

"Vậy thì đi đi." Anh nới lỏng cánh tay.

"Nhưng mà như thế này rất thoải mái, em khôngmuốn cử động."

"Vậy thì đừng cử động."

"Nhưng mà nhịn không được rồi."

Anh gườm cô: "Đi, đi. Heo lười, anh phải ngủrồi".

Chúc Tiểu Tiểu liền bò dậy: "Chờ một chút, em sẽquay lại với anh ngay".

Nghiêm Lạc không nhịn được cười, ở cùng với heo ngốcnày, chuyện dù vớ vẩn hơn nữa cũng có thể khiến anh vui vẻ. Trong lồng ngực đãtrống không vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, từ nhà vệ sinh truyền đến tiếng nướcchảy róc rách, anh vùi đầu vào trong chăn, ngửi thấy hương thơm của cô, cuộcsống bình thường lại chân thực như thế này, anh hy vọng cứ mãi mãi tiếp tục,không có thần ma yêu quái gì cả, không có ngày tận thế, chỉ có anh và cô.

Hóa ra, anh thật sự cũng biết mệt.

Chúc Tiểu Tiểu rửa mặt rất nhanh, lao trở về như mộtcơn gió, vén chăn ra liền nhảy luôn vào lòng anh: "Động tác của em cónhanh không?".

"Chậm quá, anh sắp ngủ say rồi."

"Ngủ đi, ngủ đi." Cô vươn cánh tay ôm lấyanh: "Ngủ nhiều thêm một chút vết thương sẽ nhanh khỏi".

Anh cong khóe môi lên, thật sự phải ngủ rồi. Ban nãyanh vừa nhắm mắt lại thì bị cô làm ồn, lúc này thực sự phải ngủ rồi. Anh dặn dòcô: "Tối qua anh làm đồ ăn rồi, để ở trong tủ lạnh, em tự mình hâm nónglại ăn. Hôm nay đừng mở điện thoại nữa, để khỏi có người làm phiền em. Đừngchạy loạn khắp nơi, nếu muốn ra ngoài chơi, đợi anh tỉnh rồi sẽ lại chơi cùngem...".

Cô bịt lấy miệng anh, nhỏ tiếng nói: "Thật lôithôi, anh là ông già à, mau ngủ đi".

Một lúc sau, khi Chúc Tiểu Tiểu đứng trước bếp hâm lạiđồ ăn, đột nhiên nhớ ra, Boss chẳng phải chính là ông già sao, còn là ông giàmấy nghìn tuổi nữa. Nhưng mà vết thương của anh rốt cuộc là thế nào, có phải sẽkhông khỏi được không? Cô thấp thỏm lo lắng, cảm thấy rất đau lòng.

Chúc Tiểu Tiểu không hề tắt điện thoạt, khi cô nhậnđược cuộc gọi thứ mười lăm, cuối cùng cũng hiểu vì sao Boss nói sẽ có người làmphiền cô.

"Tiểu Tiểu, chuyện gì vậy? Sao cô lại đột nhiêntừ chức? Boss cũng từ chức rồi, hai người muốn cùng nhau di dân phảikhông?"

"Tiểu Tiểu, hôm nay công ty mở cuộc họp lớn, côvà Boss vì sao đều từ chức? Boss muốn đi đâu vậy?"

"Tiểu Tiểu, Boss lại từ chức rồi, bất ngờ quá. Côchắc chắn biết nội tình đúng không?"

"Tiểu Tiểu, những chuyện liên quan đến biến độngnghiêm trọng này, cô biết được bao nhiêu?"

"……….."

Chúc Tiểu Tiểu đần mặt ra, rõ ràng mọi người muốn nghengóng vấn đề của Boss, nhưng lại chỉ gọi điện cho cô, điện thoại của Boss vẫnluôn mở mà, sao đến một cuộc gọi cũng không có.

Sau khi ấp úng đối phó với cuộc điện thoại cuối cùng,Chúc Tiểu Tiểu giận dữ tắt máy. Hừ, muốn hỏi thì trực tiếp gọi cho Boss đi.

Cô chỉ nghĩ vậy thôi, không ngờ điện thoại của NghiêmLạc lại thật sự đổ chuông. Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa sặc ngụm trà trongmiệng. Cô tới cầm điện thoại của Nghiêm Lạc lên, cái tên hiển thị trên màn hìnhlại là Ray.

Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, không nhận, mặc cho điệnthoại kêu đến lúc ngừng. Qua mười phút, chuông lại vang lên, Chúc Tiểu Tiểu dodự đắn đo, vẫn là không nhận. Nhưng khi Ray gọi điện đến lần thứ ba, Chúc TiểuTiểu cuối cùng không nhịn được nữa ấn nút nghe.

"A lô, Ray phải không? Tôi là Tiểu Tiểu."

Ray bên kia rõ ràng sững lại một hồi, sau đó nóinhanh: "Boss thế nào rồi, anh ấy xảy ra chuyện gì không thể nghe điệnthoại phải không?".

"Không đâu, anh ấy đang nghỉ ngơi, điện thoại đểở chỗ tôi mà. Điện thoại của anh ấy, tôi không dám nghe thay, nhưng thấy anhgọi nhiều lần như thế, sợ là có chuyện gấp."

"Ừ." Ray im lặng một hồi, hỏi: "TiểuTiểu, Boss có phải đang chuẩn bị làm chuyện lớn gì không? Anh ấy không có lý dogì sao lại đột nhiên rời đi như thế?".

Chúc Tiểu Tiểu tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờrằng Ray hỏi trực tiếp thế, thẳng thắn hơn nhiều so với những người gọi đến tìmcô nói chuyện vòng vo. Ray vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, cũng là một trongnhững cánh tay đắc lực của Boss, cho nên Chúc Tiểu Tiểu trái lại không tiện đáplấy lệ. Nhưng cô thực sự biết không nhiều, cũng không biết phải nói như thếnào, thêm vào đó Boss lại nói sự việc cần phải bảo mật. Cô nghĩ cả hồi lâu, chỉđành nói với Ray: "Thực sự tôi cũng không rõ lắm, đợi Boss dậy rồi, tôinói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy gọi điện cho anh, hai người nói chuyệnsau, được không?".

Ray im lặng hồi lâu, cuối cùng bảo: "Tiểu Tiểu,cô giúp tôi nói với Boss một tiếng, đừng có vứt bỏ tôi". Anh ở bên kiadường như đang nghẹn lời, từ giọng nói của anh, Chúc Tiểu Tiểu có thể cảm nhậnđược sự buồn bã.

Chúc Tiểu Tiểu liên tục đồng ý, cũng không biết nên anủi anh thế nào. Điện thoại đã ngắt cả hồi lâu mà trong lòng cô cảm giác buồn bãkia vẫn chưa tan hết.

Tầm bốn, năm giờ chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn ra, là Âm Yến Tư, Tư Mã Cần và ThưĐồng..., năm người bọn họ khiêng mấy chiếc túi lớn đến. Phòng khách của ChúcTiểu Tiểu bị bọn họ chen vào như thế này, trở nên vừa bé vừa chật.

Âm Yến Tư cau mày lại, vẻ mặt không hài lòng:"Chỗ này nhỏ quá".

Thư Đồng nằm vắt vẻo trên sofa luôn mồm kêu mệt, ngheÂm Yến Tư nói vậy liền lên tiếng: "Thế thì lão đại anh tìm một chỗ lớn hơnđi, tôi thì chẳng yêu cầu gì cả, chỉ cần cơm ngon, sofa rộng là được, tốt nhấtlà cái loại có thể nằm ngủ một giấc. Sau đó có dì quét dọn để thu dọn vệ sinh,tôi ghét nhất là dọn dẹp vệ sinh đó".

Tư Mã Cần tiếp lời: "Lão đại, lúc phân công nhớđem việc dọn dẹp vệ sinh này chuyển xuống phần nhiệm vụ của Thư Đồng. Cô ây cầnđược bồi dưỡng một chút, đã không giống phụ nữ rồi, lại còn lười nữa. Khôngbiết thu dọn phòng ốc thế này, ai mà dám lấy cô ấy chứ".

"Ai cần anh quan tâm." Thư Đồng đá Tư Mã Cầnmột cái.

"Không phải cô bảo tôi giúp cô tìm đối tượng sao?Tôi đương nhiên phải lo lắng, không thì sau này người ta tìm 'ông mai' là tôigây phiền phức thì biết làm thế nào." Lý do của Tư Mã Cần rất đầy đủ.

Nói đến chuyện này Thư Đồng lại sốt ruột, cô chỉ vàoTư Mã Cần mắng: “Anh còn không biẽt xấu hổ, đã lâu như vậy rồi, anh nói giớithiệu cho ba người chúng tôi, sắp xếp gặp mặt kết bạn, kết quả đến tận bây giờngay cả một cái bóng quỷ cũng chưa thấy".

"Cái bóng quỷ quái cô ngày ngày nhìn thấy cònnhìn chưa đủ sao?" Tư Mã Cần cười nói; "Tiểu Tiểu có Boss rồi, tôikhông dám tìm cho cô ấy, Phi Hà nói cô ấy không muốn, tôi cũng không muốn tìm,vì thế chỉ còn thừa lại cô thôi, 'ca' này thực sự quá khó, cho nên…". Anhlàm bộ đểu giả nhún vai: "Cô biết đó".

Tiết Phi Hà vừa nghe thấy nhắc đến mình, lại là chuyệntìm đối tượng, vội vàng vùi đầu vào túi đồ, giúp Cao Lôi bày thiết bị ra, vờnhư không nghe thấy.

Quả nhiên Thư Đồng chuyển hướng nã đạn sang Tiết PhiHà: "Tiểu Tiểu thì khỏi nói, cô ấy sắm vai 'heo ăn hổ' thật là quá anhdũng, dám nhào tới cả Boss. Nhưng Tiết Phi Hà cô làm sao có thể lâm trận chạytrốn như vậy, hai chúng ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội hàng ma xinh đẹp, phảicùng nhau tìm đối tượng tốt mà gả đi chứ. Chúng ta không thể thua Tiểu Tiểuđược, đúng không?".

"Tôi, tôi... không vội." Tiết Phi Hà mặt đỏbừng lên, len lén nhìn Tư Mã Cần một cái, lắp bắp trả lời.

"Sao mà không vội, cô cũng lớn tuổi rồi, đâu cònnhỏ nữa, uổng phí nỗi khổ tâm của tôi, còn muốn giúp cô và Tiểu Tiểu tìm đượcđối tượng tốt kết quả hai người các cô đều vứt bỏ tôi.” Thư Đồng đang giả bộđáng thương, thình lình nghe thấy sau lưng có người nói: "Thật sao? Cômuốn giúp Heo Con tìm đối tượng?".

Phòng khách thoáng chốc yên tĩnh trở lại, sau đó mọingười đột nhiên đều vô cùng bận rộn, Thư Đồng hai tay trống không, không thểgiả vờ, chỉ có thể ho mấy tiếng, quay đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh băng kia củaNghiêm Lạc, mỉm cười nói: "Boss, anh nghỉ ngơi xong rồi? He he, ý tôi là,tôi luôn cổ vũ Tiểu Tiểu phải nắm lấy tình yêu của mình, cho cô ấy dũng khí để'nhào' về phía anh".

Nghiêm Lạc nhìn lướt qua cô một cái, quay người nóivới Âm Yến Tư: "Sao lại làm loạn nhà tôi lên thế này?". Chuyển mộtđống đồ linh tinh đến, coi đây là phòng làm việc chắc?

Âm Yến Tư nhướn mày: "Tôi cũng không muốn ở đây,chỗ này nhỏ quá. Nhưng anh không sắp xếp chỗ lớn hơn cho chúng tôi. Chúng tôitối qua đã tới công viên Hoa Anh Đào, ở đó có khả năng là đại bản doanh của quỷhút máu cấp A. Vụ việc vốn dĩ chẳng có gì, giao cho người bên công ty xử lýcũng được. Nhưng hôm nay khi tôi đến công ty từ chức, bộ mặt của cái bà CửuThiên Huyền Nữ gì đó kia khiến tôi rất không thoải mái, giống như là chỉ cóngười của bọn họ mới có thể làm việc. Anh biết đó, tôi tính khí chỉ tốt hơn anhchút xíu, cho nên bây giờ tôi muốn cướp vụ làm ăn của bà ta, hủy hoại uy phongcủa bà ta".

Mọi người cùng nhau nhìn sang Nghiêm Lạc, Cao Lôi đẩyđẩy gọng kính, hỏi: "Thế nào đây? Boss, chúng ta có cướp không?".

"Cướp!" Nghiêm Lạc quyết đoán không chút dodự, anh nhìn nhìn Chúc Tiểu Tiểu, lại quay sang nói với mọi người: "Ngườiphụ nữ đó, tôi cũng thấy bà ta không thuận mắt lâu rồi".

Mọi người đều cười vang, Chúc Tiểu Tiểu giơ cao cánhtay lên báo danh: "Tôi cũng muốn gia nhập".

Nghiêm Lạc nhìn một vòng xung quanh, nói: "Ở vùngngoại ô tôi có chỗ, nhưng phải một thời gian nữa mới bố trí xong, mấy ngày nàytập hợp ở đây trước, không cho phép làm rối tung nhà tôi lên". Anh vốn dựđịnh sẽ để qua một, hai tuần nữa, sau khi sắp xếp xong mọi việc sẽ triệu tậpmọi người, không ngờ những người này lại tự mình tới tìm việc như vậy.

Chúc Tiểu Tiểu lại như mở cờ trong bụng, chính là vìBoss đã nói đây là nhà của anh.

Mọi người đang bận rộn thì chuông điện thoại của NghiêmLạc vang lên, Chúc Tiểu Tiểu nhớ ra chuyện của Ray, vội vàng nói với NghiêmLạc. Nghiêm Lạc nhìn điện thoại rồi giơ ra cho Tiểu Tiểu xem: "vẫn là anhấy". Anh ấn nút nghe, đi vào thư phòng.

Cao Lôi nói: "Hôm nay lúc mấy người chúng tôi đi,tôi nhìn thấy ánh mắt của Ray, liền biết anh ấy nhất định sẽ tìm Boss".

"Anh ấy thân thiết với Boss hơn bất kỳ người nàotrong chúng ta." Thư Đồng cũng nhìn thấy.

"Vì sao?" Tiết Phi Hà đối với tin đồn thìluôn rất khù khờ.

Tư Mã Cần trả lời: “Pháp thuật hàng ma nhập môn củaRay là do Boss dạy, không giống với chúng ta được nhận huấn luyện từ giatộc".

Thư Đồng nói tiếp: "Ray là người nước ngoài mà,anh ấy từ nước ngoài trở về, gia tộc của anh ấy căn bản không công nhận anh ấylà hàng ma sư, chẳng dạy anh ấy cái gì cả. Gặp được Boss, anh ấy mới hoàn thànhđược mộng hàng ma của mình".

Đang nói chuyện, Nghiêm Lạc đột nhiên đi ra ngoài, tớimở cửa lớn ra, Ray với khuôn mặt phiền muộn đang đứng ngoài.

Nghiêm Lạc bảo anh đi vào, anh lại đứng bất động, chỉnói: "Boss, tôi biết tôi không có thiên phận gì, lại là một ABC1 nênLong gia mới không thu nhận tôi. Nhưng mười lăm năm trước anh từng cho tôi cơhội, bây giờ lại cho tôi cơ hội một lần nữa nhé".

1 ABC(American Bom Chinese): Người Mỹ gốc Hoa.

"Ray, vị trí của anh bây giờ rất thích hợp vớianh, những mặt mạnh của anh đều có thể phát huy được, trên phương diện phântích tin tình báo, giám sát điều khiển chỉ huy, anh đều làm rất tốt. Bên đó tạmthời thích hợp với anh hơn."

Hốc mắt Ray đã đỏ hoe, không thèm quan tâm đến hai chữ"tạm thời", anh nói: "Boss, có phải năm đó bố tôi đã nói gì vớianh không? Tôi biết tôi là quái thai, nhưng anh cũng từng nói, đó là thiên chứccủa tôi đang kêu gọi. Công việc của bên đó thích hợp với tôi, là bởi vì có sựdạy dỗ của anh. Bây giờ anh không ở đó nữa, tôi cũng không ở lại được. Nếu nhưanh cảm thấy tôi không thể lên chiến trường, tôi chỉ cần thay anh làm hậu cầnthôi. Lão đại bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, luôn phải có người giám sát, điều khiển,phối hợp mà. Nếu như đến giám sát anh cũng không cần, thì thêm tôi làm dự bịcũng được. Năng lực kỹ thuật của tôi anh đã biết, đẳng cấp hàng ma sư của tôicũng là cấp một, tiếng Trung của tôi cũng rất lưu loát, bây giờ tôi cơ bảnkhông nói kèm tiếng Anh nữa rồi...”

"Dừng." Nghiêm Lạc buông một tay ra, lạnhlùng nói: "Không cần phải rơi nước mắt ở trước mặt tôi, anh cho rằng anhvẫn còn mười sáu tuổi sao?".

Ray cứng người đứng đó, lau nước mắt, không nói nữa.

"Ray, anh không nằm trong danh sách hàng đầu củatôi, là bởi vì cảm xúc của anh quá mạnh. Anh đối diện với máy tính, nhìn nhữnghình ảnh và bản đồ kia, thì có thể làm rất tốt, nhưng những việc khác anh khônglàm được. Anh rất dễ bị tình cảm chi phối. Mẹ vừa qua đời, anh liền cuộn chặtmình lại. Tôi không ở công ty nữa, anh liền cảm thấy không thể tiếp tục ở đó.Ray, nếu như anh ở trên chiến trường, đồng nghiệp chết đi ngay trước mặt anh,sức khống chế bản thân của anh còn có thể giữ được bao nhiêu? Xét về điểm này,phản ứng tại chiến trường của anh e là còn không bằng Heo Con."

Ray cúi đầu xuống, anh biết Boss nói đúng, tâm lý củaanh đã phải trải qua thời gian trị liệu rất dài mới tốt lên được. Anh đối diệnvới máy tính, cứ coi như nhìn thấy thương vong, có thể coi như đang đi xử lýhình ảnh. Nhưng nếu phải những sự việc chân thực, anh đích xác không thể tiếptục bình tĩnh.

Rất lâu sau anh mới nói: "Tôi sẽ sửa, tôi cũngđang từng bước tiến bộ mà. Boss, nếu anh cảm thấy tôi không thể lên tiền tuyến,thì để tôi làm hậu cần, cái gì tôi đều nguyện ý làm".

Nghiêm Lạc nói: "Tôi cần phải bố trí chỗ mới,phải lắp đặt trang thiết bị loại giống như ở cao ốc Đế Cảnh, thêm vào đó còn cónhiều chuyện khác, làm xong chắc phải mất mấy tháng. Tôi vốn định đến khi đó sẽbảo anh tới. Anh chẳng qua chỉ không nằm trong danh sách đầu bảng mà thôi.Nhưng anh xem, anh bây giờ thế này là giống cái gì chứ!".

Ray ngẩng đầu kinh ngạc, cuối cùng lộ ra một nụ cười:"Boss, vậy để tôi chuyển đến trước nhé. Anh bố trí chỗ cũng cần nhân lực,vận chuyển khiêng vác gì đó, lắp đặt chỉnh thử thiết bị, cài phần mềm thíchhợp, mấy người bọn lão đại gộp lại cũng không hiểu bằng tôi".

Trong phòng khách ngoại trừ Chúc Tiểu Tiểu và Tiết PhiHà, bốn người còn lại cùng nhau lớn tiếng ho, làm cái gì vậy chứ, cầu xin thìcầu xin, cũng không được giẫm đạp lên người khác như vậy.

Nụ cười của Ray càng lớn hơn, ánh mắt đầy hy vọng nhìnsang Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc lại chậm rãi nói: "Vừa rồi tôi bảo anh vàophòng, là tự anh không vào đấy nhé".

Ray vội vàng xông vào trong: "Tôi vào, đươngnhiên phải vào. Mấy người các anh đều tránh ra, những thiết bị máy móc này đểlại hết cho tôi".

Thư Đồng vội vàng tiếp lời: "Ray, anh có thành ýnhư vậy, sau khi đến chỗ mới, nếu như Boss nhỏ mọn không mời dì dọn vệ sinh,anh tiện tay làm cả cái đó luôn nhé".

"Xí!!!" Mọi người nhất chí chê bai cô.

Ở một nơi khác, Vu gia đang mở cuộc họp gia đình.

Vu Lạc Ngôn tối qua cả đêm không ngủ, hôm nay vẫnhoảng hốt không chịu ra khỏi phòng. Bà Vu đợi Vu Kiến Quốc tan làm quay về, kéoông vào phòng nói chuyện một hồi lâu. Sau đó hai người cùng nhau gõ cửa phòngcủa Vu Lạc Ngôn.

“Lạc Ngôn, mẹ và bố con có lời cần nói với con."Bà Vu kéo tay con trai, rất đau lòng trước dáng vẻ ủ dột buồn bã của anh.

Vu Lạc Ngôn thấy dáng vẻ này của bố mẹ, vội xốc lạitinh thần.

Bà Vu và chồng nhìn nhau một cái, quay lại nói với VuLạc Ngôn: "Mẹ xin lỗi con trước, tập báo cáo con để trong ngăn kéo đầugiường kia, mẹ không kìm được đã xem rồi".

"Mẹ!" Vu Lạc Ngôn kêu lên một tiếng, trongchốc lát nhảy bật dậy. Vậy là bọn họ biết rồi, biết anh cướp cơ hội đầu thaivốn dĩ của Vu Lạc Ngôn, biết anh là một người nhát gan vô dụng?

Bà Vu kéo anh ngồi xuống, vỗ vào tay anh: "Connghe mẹ nói, mẹ chỉ là quá lo lắng cho con, bệnh của con chữa khỏi rồi, nhưngcon người lại thay đổi. Mẹ nghĩ không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồikhông nên mới lục xem. Con đừng trách mẹ".

Vu Lạc Ngôn nhìn bố mẹ, thấy bọn họ không hề có biểucảm trách cứ, oán hận, anh cũng không biết phải làm gì. Bố mẹ đến tìm mình nhưthế này là vì sao?

Bà Vu tiếp tục nói: "Lạc Ngôn, con là con traitốt của chúng ta, từ nhỏ đến lớn con đều là niềm tự hào của chúng ta. Điểm này,bất cứ chuyện gì đều không thể thay đổi được. Bất luận kiếp trước con là ai,con đến được nhà chúng ta như thế nào, kiếp trước con làm những chuyện gì, đốivới chúng ta mà nói đều không quan trọng. Người chúng ta quan tâm là con củabây giờ. Con tuy có chút ham chơi, nhưng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn,học hành giỏi giang, làm việc cũng rất nỗ lực chăm chỉ, những điều này chúng tađều nhìn thấy được. Chúng ta rất vui mừng khi con là con trai của chúngta".

Vu Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nói; "Dù có kiếptrước hay không, thì cũng đều là những thứ hư ảo, đó không phải là con. Nếu nhưcon vì chuyện này mà giày vò bản thân thì thật không nên. Từ nhỏ bố luôn dạycon thế nào, nam tử hán đại trượng phu, phải có khí phách, phải làm chuyện lớn.Con cả ngày chìm đắm trong những sự việc đã qua không chút hiện thực, chẳngphải là tự tìm khổ hay sao?".

"Con biết những thứ đó không phải là con của bâygiờ, nhưng còn có một số chuyện. Chính là... con có một chút năng lực, mỗi lầnnghĩ đến điều này, con lại nhớ tới kiếp trước của mình. Cho nên con mới khôngbiết nên làm thế nào", Vu Lạc Ngôn biện giải cho mình. Anh đâu phải làngười u mê như thế, nhưng có một số chuyện cứ bám lấy anh như hình với bóng,anh không thể vùng thoát không cách nào dứt ra được.

"Bố và mẹ con từ trước đến nay chưa từng bức épcon chuyện gì, con muốn học trường nào, có muốn ra nước ngoài hay không, cómuốn đến công ty làm việc hay không, những chuyện đó toàn bộ do bản thân conquyết định. Bây giờ cũng như vậy. Con trai, con là người lớn rồi, bất luận conmuốn làm gì, con đều có thể quyết định vì bản thân mình. Chỉ cần không phải làgiết người, phạm pháp, làm chuyện xấu, bố mẹ đều sẽ không ngăn cản con."Vu Kiến Quốc thở dài: "Những thứ quý quái gì đó kia, rồi cả những việc làmnguy hiểm, nếu là trước đây thì bố mẹ chắc chắn sẽ phản đối. Nhưng trải qua cơnbệnh lớn của con lần này, chúng ta cũng nghĩ thông rồi. Con người ấy à, luôn cósinh lão bệnh tử, luôn có tai họa ngoài ý muốn, không phải tránh là có thể bìnhan đến già".

Tim Vu Lạc Ngôn đập thình thịch, anh nhìn bố lại nhìnmẹ.

Bà Vu nói: "Thực ra chúng ta đến đây, chính làmuốn nói với con, con là con trai tốt của chúng ta, bất luận như thế nào, bố mẹđều sẽ ủng hộ con. Con không cần một mình buồn bã đau khổ, nếu có chuyện gì,đều có thể nói với chúng ta. Nếu như có chuyện muốn làm, thì cứ thoải mái làmđi".

Vu Lạc Ngồn nuốt nước mắt ôm lấy bố mẹ, lại nắm chặttay hai người: "Thực sự con cũng không biết mình muốn làm gì, con chỉ làkhông muốn để người khác lại coi thường mình. Con không phải gã đàn ông hènnhát của kiếp trước".

Cả gia đình dựa sát vào nhau, Vu Kiến Quốc nói:"Con đương nhiên không phải là kẻ hèn nhát, con là con trai của Vu KiếnQuốc ta".

Buổi tối hôm đó, Vu Lạc Ngôn nghĩ đi nghĩ lại cuốicùng mở điện thoại gọi cho Thư Đồng: "Về chuyện đó, tôi chỉ muốn hỏi, hômqua các cô chẳng phải nói muốn bắt những con quỷ hút máu kia sao? Ừ, ý của tôilà, có chỗ để dùng đến thiên nhãn của tôi không?".

Từ sau buổi tối ôm điện thoại thổ lộ tình cảm nhầm đốitượng, Vu Lạc Ngôn không ngờ rằng sẽ gặp lại Nghiêm Lạc nhanh như thế. Nhưng dùsao, lần này anh đến cũng là vì lời đề nghị giúp đỡ, hễ nghĩ như thế, Vu LạcNgôn lại dựng thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu.

Thật không ngờ biểu cảm của Nghiêm Lạc lúc này lạichẳng có gì khác lạ, cứ như anh từ trước đến nay chưa từng nhận cuộc điện thoạikia vậy. Vu Lạc Ngôn dám đánh cược, Nghiêm Lạc chắc chắn không nói chuyện nàycho Chúc Tiểu Tiểu, nếu không thì Tiểu Tiểu bây giờ nhìn thấy anh cũng sẽ khôngcó dáng vẻ bình thản như thế này. Cô là người không che giấu được cảm xúc, nếunhư biết anh từng nửa đêm gọi điện đến mất mặt như vậy, chắc chắn biểu hiện sẽrất ngượng ngùng.

Tóm lại, hai ngày sau khi gọi điện thoại cho Thư Đồng,Vu Lạc Ngôn anh đã mặt dày nhận lời mời đến nhà Chúc Tiểu Tiểu, gặp mặt NghiêmLạc, người anh không muốn nhìn thấy nhất.

Trong phòng khách, năm hàng ma sư lần trước ở côngviên đều có mặt, còn có một người lai tên là Ray mà anh đã gặp qua ở Công tyNhã Mã. Cả đám người chen chúc trong chỗ này.

Nghiêm Lạc ngồi trên sofa, bưng cốc trà Chúc Tiểu Tiểuđưa đến uống hai hớp, trông có vẻ rất nhàn nhã. Nhưng Vu Lạc Ngôn thấy anh nhưvậy rất không thuận mắt, cảm thấy anh cố ý phô trương vẻ lạnh lùng hách dịch.

Nghiêm Lạc lạnh nhạt lên tiếng: "Anh đã nghĩ xongrồi?".

Vu Lạc Ngôn hít một hơi thật sâu, trả lời: "Tôichỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình, ví dụ như giúp các anh nhìnxem là yêu ma quỷ quái, ảo ảnh gì, những thứ khác như phải đánh nhau, phải hàngma, thì tôi không có bản lĩnh".

"Được" Nghiêm Lạc gật đầu: "Đã là nhưvậy, thì tôi cũng nói thẳng. Năng lực của anh không đủ, điều này bản thân anhcũng rõ, cho nên nhất định sẽ phải huấn luyện nhiều, anh chắc là phải chịu khổrồi. Hàng ma trừ tà không phải chỉ đứng từ xa nhìn là được, anh tham gia vàođó, nhất định sẽ có nguy hiểm. Tôi không phải là người họ Chung, anh làm việcdưới tay tôi mà còn dám lâm trận bỏ chạy, tôi sẽ không khách khí đâu".

Vu Lạc Ngôn cắn răng: "Tôi đã đến rồi, thì sẽkhông nghĩ tới chuyện chạy trốn".

"Rất tốt." Nghiêm Lạc nói: "Vậy thì,muốn phái anh lên chiến tuyến, tôi phải làm sáng mắt của anh một chút đã".

Vu Lạc Ngôn không hiểu, bừng tỉnh nhìn sang Thư Đồngcầu cứu.

Thư Đồng giúp anh giải đáp: "Thiên nhãn của anhbây giờ là dựa vào bản năng phát huy, chịu ảnh hưởng của cảm xúc và tình trạngsức khỏe lúc tốt lúc xấu. Boss muốn làm phép, khiến cho khả năng thiên nhãn củaanh hoàn toàn phát huy".

Nghiêm Lạc lúc này đứng dậy đi đến trước mặt Vu LạcNgôn, anh nhìn vào mắt Vu Lạc Ngôn, hỏi: "Bây giờ anh nhìn vào tôi, có thểthấy được gì?".

Vu Lạc Ngôn gắng sức nhìn, cuối cùng lí nhí nói:"Chẳng phải vẫn già giống như bây giờ sao, có gì đặc biệt?".

Nghiêm Lạc giơ tay về phía Thư Đồng, Thư Đồng hơi sữnglại, nói: "Boss, dùng chu sa là được rồi mà". Cô quan sát biểu cảmcủa Boss, cuối cùng đành miễn cưỡng xòe tay ra.

Nghiêm Lạc đứng cách tay Thư Đồng một khoảng, một giọtmáu tròn căng từ ngón tay giữa của Thư Đồng bỗng nhiên hiện lên. Vu Lạc Ngôngiật thót mình, đây là bản lĩnh gì, không cần cắt rách da mà vẫn có thể lấymáu.

Chỉ thấy giọt máu đó lúc lắc bay trong không trung,chớp mắt cái đã đến trước mặt mình, Vu Lạc Ngôn sợ đến mức nói không nên lời:"Đây, đây là làm gì?".

Không đợi Vu Lạc Ngôn nói xong, Nghiêm Lạc đã điểm taymột cái, giọt máu đó bắn vào giữa lông mày Vu Lạc Ngôn, nhanh chóng thấm vàotrong. Ngón tay Nghiêm Lạc thuận theo đó ấn xuống một cái.

Một luồng nhiệt nóng từ giữa lông mày Vu Lạc Ngôntruyền vào trong, càng lúc càng nóng, nóng đến mức mắt anh phát đau, anh khôngkìm được lấy tay bịt mắt kêu thét lên. Nghiêm Lạc chỉ ấn tay xuống một cái liềnbuông ra ngay, cảm giác nóng bỏng trong mắt Vu Lạc Ngôn rất nhanh chóng tan đi,anh thử mở mắt ra, nhưng lúc này lại chẳng thấy gì không thoải mái cả.

Nghiêm Lạc nói: "Bây giờ nhìn tôi, anh thấy cáigì".

Vu Lạc Ngôn ngước mắt lên nhìn, lần này lại rõ ràngnhìn thấy toàn thân Nghiêm Lạc được bao bọc bằng một vòng ánh sáng trắng, hiệnlên sự uy nghiêm, thần thánh. Anh mở trừng mắt ra, cũng không biết thế nào,trong đầu anh bỗng nhiên bật ra một cái tên. Anh chỉ vào Nghiêm Lạc, lắp bắp:"Anh, anh là...".

Nghiêm Lạc gật đầu, Vu Lạc Ngôn kinh ngạc há hốc miệngra, anh quay đầu lại nhìn một lượt những người trong phòng, đều không có gìkhác thường. Ánh mắt dừng lại trên người chú chuột béo Bát Bát mà Chúc TiểuTiểu đang bế, Vu Lạc Ngôn ngẩn ra. Trên người chú chuột béo đó cũng có một vòngánh sáng màu vàng nhạt. Nó hình như hiểu rõ ý biểu cảm kinh ngạc của Vu LạcNgôn, đắc ý ngẩng đầu vẫy vẫy đuôi.

Vu Lạc Ngôn dụi mắt. Âm Yến Tư ở bên cạnh nói:"Nhìn thấy là OK rồi".

Vu Lạc Ngôn sờ tay lên trán mình, nhìn trên ngón taylại không thấy máu. Chúc Tiểu Tiểu lấy trong ba lô ra một chiếc gương tròn nhỏđưa cho anh, Bát Bát nhảy lên trên vai anh, liền nhìn theo vào tay cùng Vu LạcNgôn soi gương làm đẹp một chút

Vu Lạc Ngôn quan sát phần giữa lông mày của mình, mộtchút máu cũng không thấy nữa, anh lại nhìn Thư Đồng, sau đó quay người hỏiNghiêm Lạc: "Vì sao cần dùng máu của Thư Đồng?".

"Anh có thiên phú, Thư Đồng cũng có, máu của côấy là lương huyết." Giải thích của Nghiêm Lạc ngắn gọn xúc tích.

Cao Lôi ở bên cạnh bổ sung thêm: "Chính là nóimáu của Thư Đồng rất đặc biệt, vẽ bùa bắt quỷ, hiệu quả còn tốt hơn so với chusa. Nhiều lúc còn đen hơn cả máu chó đen nữa".

Thư Đồng đá Cao Lôi một cái: "Anh mới là chóđen!".

"Ai da, đừng động chân tay." Cao Lôi néngười tránh đi: "Tôi cũng không nói sai mà, có lần ra ngoài làm nhiệm vụ,Thư Đồng bị quỷ hút máu lôi đi, máy liên lạc và máy theo dõi tung tích đều rơiở dọc đường. Lúc chúng tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã bị cắn, thời gian bị cắncũng đã quá lâu, chúng tôi còn cho rằng cô ấy xong rồi, định đem cô ấy về cưỡngchế, bồi dưỡng thành quỷ hút máu cấp C mà trông nom nốt nửa đời còn lại. Aibiết được cô ấy đâu lại hoàn đây, chẳng làm sao cả".

Tư Mã Cần nghe anh nhắc lại chuyện này, liên tục gậtđầu: "Con quỷ hút máu đó hút phải máu của cô ấy trái lại còn chếtluôn".

Ray cũng nói: "Đúng, chuyện đó tôi vẫn nhớ".

"Xí, mọi người vì sao không kể lão nương phải nằmchết gí nửa tháng mới bình phục được."

Vu Lạc Ngôn ngẩn ra nhìn mấy người bọn họ bắt đầu đấukhẩu. Nghiêm Lạc và Âm Yến Tư không để ý đến bọn họ, quay về thư phòng khôngbiết là đang bàn bạc chuyện gì.

Thư Đồng nhân cơ hội này trưng ra dáng vẻ của một đạitỷ, chính thức giới thiệu với mọi người: "Làm quen một chút. Đây là Thiênnhãn thần tướng Vu Lạc Ngôn, là đại công tử đấy. Trước mắt ngoài khả năng thiênnhãn, vẫn chưa nhìn ra anh ta có bản lĩnh gì khác".

Cô không để ý cái lừ mắt của Vu Lạc Ngôn, kéo anh tiếptục nói: "Anh chàng người lai kia là Ray, tôi đã nhắc qua với anh rồi,chính là cái người vào một ngày nào đó tỉnh dậy chẳng hiểu sao lại cảm thấymình nhất định phải làm hàng ma sư. Cái người thích ra vẻ đẹp trai giả vờ phongđộ thực sự chỉ là một tên côn đồ này, là Tư Mã Cần, vốn dĩ là bác sĩ, cũng chẳnghiểu sao lại làm hàng ma sư. Còn gã đeo kính kia là Cao Lôi, bề ngoài nho nhãnội tâm đen tối, chuyên gia về súng ống vũ khí, những thứ khác hình như cái gìcũng đều hiểu một chút, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta chỉ giả vờvậy thôi".

Mấy người cùng phá lên cười, Thư Đồng lại chuyển hướngsang Tiết Phi Hà: "Người này nhất định phải long trọng giới thiệu, TiếtPhi Hà cô nương là người duy nhất trong mấy người chúng tôi chính thống từ nhỏđược huấn luyện coi hàng ma trừ tà làm nhiệm vụ của mình, lòng ôm chí lớn, cổlỗ lỗi thời, rất có khí chất của bậc cha anh".

Thư Đồng rất vui vẻ làm loạn, mọi người lần lượt biểuthị sự khinh bỉ đối với cô, điện thoại của Ray đột nhiên vang lên, anh nhậncuộc gọi, đứng qua một bên nói chuyện. Thư Đồng hích tay vào ngực Vu Lạc Ngôn,hỏi: "Này này, anh vừa rồi nhìn thấy Boss là gì?".

"Diêm Vương."

Trong phòng bỗng chốc yên lặng, sau đó mọi người độtnhiên lên tiếng: "Đáng lẽ phải nghĩ ra từ lâu rồi chứ", "Thực ratôi vẫn cho rằng như vậy", "Chính xác là khó có khả năng nàokhác", "Tôi nhất thời cảm thấy tiền đồ của chúng ta rất sángláng", "Tôi nói rồi mà, tôi vì sao mà không sợ chết nữa, hóa ra trongtiềm thức sớm đã nhìn thấy rõ chân tướng rổi. Thật là quá khôn ngoan, bội phụcmình quá".

Mọi người nhao nhao lên, trêu đùa lẫn nhau, bắt đầuthảo luận sau này phải làm việc đại sự gì, thảo luận tiền lương, thảo luận tìmđối tượng, thảo luận sau khi thành anh hùng cứu thế rồi sẽ uy phong như thếnào...

Đang trêu đùa thêu dệt lung tung, Ray nói chuyện điệnthoại một hồi lâu cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, quay lại nói: "Vụ án quỷhút máu có đầu mối rồi".

Mọi người yên tĩnh trở lại, Ray nói: "Mấy ngườicủa Huyền Thiên phái kia, hôm nay đi đến công viên Hoa Anh Đào chuẩn bị tiêudiệt quỷ hút máu ở đó. Thế nhưng sau trận náo loạn buổi tối ngày hôm kia, bọnquỷ hút máu chắc chắn đã nhận được tin tức, cho nên căn bản bỏ chạy hết rồi.Huyền Thiên phái hôm nay đi chuyến này, ngay cả bọn tiểu yêu tiểu quỷ cũngkhông thấy".

Tư Mã Cần lạnh lùng hừ một tiếng: "Đánh rắn độngcỏ!".

Ray gật đầu, tiếp tục nói: "Cho nên tôi bảo bọnChu Duệ đừng chỉ theo dõi chăm chú Huyền Thiên phái ở trong công viên Hoa AnhĐào, phải chú ý cả vòng ngoài".

"Ừm, Huyền Thiên phái chạy đến công viên Hoa AnhĐào tạo uy phong, cục diện biến thành bọn họ ở chỗ sáng, kẻ địch ở chỗ tối. Chỉcần tìm ra ai đang để tâm theo dõi hành động của Huyền Thiên phái thì có thểtìm ra manh mối."

"Không sai, cho nên chúng ta có đầu mốirồi." Ray nhe răng ra cười, có chút đắc ý: "Thần tộc xuất mã, tiểuquỷ tiểu yêu chạy sạch trơn, những con quỷ hút máu kia, đương nhiên cũng sẽkhông ngốc đến mức tự mình bám đuôi thăm dò tin tức. Cho nên bọn Chu Duệ ởtrong công ty lén lút bố trí các thiết bị giám sát điều khiển mini, lại theodõi tín hiệu máy giám sát đường phố của tất cả khu vực xung quanh, tập trungvào đối tượng con người, quả nhiên có phát hiện".

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính: "Huyền Thiên phái nhấtđịnh không ngờ rằng bọn họ sẽ bị con người giám sát''.

"Bọn họ không dám dùng nhiều pháp thuật ở trướcmặt con người, không dám bay qua bay lại hay đột nhiên mất tích, phải cố gắnghành động giống như người bình thường. Nhưng bọn họ còn chưa học được cách chegiấu, nhất cử nhất động lại quá khiên cưỡng, cho nên luôn bị người khác đểý." Ray tiếp tục: "Chu Duệ nói, xe của công ty vừa mới đến gần côngviên Hoa Anh Đào thì bị một chiếc xe nhắm đến, chiếc xe đó bám đuôi bọn họ suốtđoạn đường. Huyền Thiên phái vào công ty rồi, chiếc xe đó dừng lại ở bên đườngđối diện, kiên nhẫn đợi đến khi Huyền Thiên phái rời đi".

"Chủ nhân của chiếc xe tìm được rồi?", ThưĐồng hỏi.

"Chiếc xe đó là đi thuê, nhưng có thể tra ra làcông ty cho thuê xe nào, ở đó nhất định có thông tin đăng ký. Chúng ta còn lấyđược ảnh tài xế trong máy giám sát lật ra gốc gác của hắn chắc cũng khôngkhó."

"Chu Duệ nhất định đã tra ra tư liệu tất cả nhânviên của công viên Hoa Anh Đào và tư liệu nhân viên của đơn vị có quan hệ rồinhỉ?", Tư Mã Cần hỏi.

"Không sai." Ray gật đầu: "Thêm vào đó,hôm nay lúc Huyền Thiên phái ở trong công viên Hoa Anh Đào kiểm tra hình ảnhgiám sát cũng đã phát hiện ba nhân viên tương đối khả nghi".

Chúc Tiểu Tiểu nắm chặt lòng bàn tay, có chút hưngphấn: "Vậy chúng ta phải điều tra cẩn thận một chút, nhất định sẽ nhanhhơn bọn Cửu Thiên Huyền Nữ".

"Những tin tức này A La hẳn là đã nắm được, CửuThiên Huyền Nữ không hiểu, nhưng A La thì không hồ đồ. Có điều Huyền Thiên pháiở đó, cô ấy làm việc chắc chắn sẽ bị gò bó tay chân. Cửu Thiên Huyền Nữ rất cốchấp, điểm phiền phức nhất chính là quan niệm của bà ta đối với thế giới nàyvẫn chẳng khác gì so với trước kia. A La muốn dạy Cửu Thiên Huyền Nữ hiểu rõnhững thứ này, xem ra còn cần có chút thời gian", Nghiêm Lạc và Âm Yến Tưra ngoài nghe được một lúc rồi, bây giờ mới nói xen vào: "Có tổ chức củacon người tham gia vào sự việc này, vậy tình hình sẽ còn phức tạp hơn quỷ hútmáu tụ tập hành hung nhiều. Thôn Huyết tộc thả rông cho lũ quỷ hút máu cấp A ởbên ngoài gây rối, sự việc này cũng quá không bình thường. Mọi người phải cẩnthận hơn nữa, chúng ta cần nắm được trọng điểm, những con quỷ hút máu tàn binhtản mác không có chỉ huy đó cứ để Huyền Thiên phái xử lý đi".

"Thôn Huyết tộc?"

Vu Lạc Ngôn không hiểu, Âm Yến Tư giải thích:"Quỷ hút máu thực ra là du nhập từ nước ngoài, vào tới nước ta, biến đổitrong thời gian dài như thế, đã không còn là loại chính thống nữa. Hiện naychúng ta phân quỷ hút máu thành ba cấp A, B, C, những cấp bậc này không phải làchỉ năng lực mạnh yếu của bọn chúng, mà là chỉ tính chất. Cấp A chính là giốngnhư cái loại ở trong công viên Hoa Anh Đào đó, hút máu làm lương thực duy trìsự sống. Thông thường bọn chúng lấy việc săn người sống làm thú vui. Những quỷhút máu như thế bởi vì hành vi tàn bạo, nên chịu sự bài xích của xã hội và đồngtộc, cho nên chỉ có thể ẩn thế giấu thân, hành động lén lút mờ ám. Còn quỷ hútmáu cấp B và cấp C, chúng ta thông thường gọi là Huyết tộc. Cấp B vẫn có nănglực hút máu của Huyết tộc, khi cần thiết lực tấn công cũng mạnh, nhưng bọn họđều tuân thủ đạo đức quy phạm của con người, lấy chất nhân tạo tổng hợp thànhmáu làm thực phẩm, nếu có hành vi phá giới, sẽ bị thẩm phán trong tộc trừngphạt nghiêm khắc. Còn cấp C thì chỉ có đặc trưng của Huyết tộc, nhưng thói quenvà năng lực hành động thì rất giống với con người. Trước mắt trong xã hội Huyếttộc, cấp B là giai cấp thống lĩnh".

Cao Lôi nói tiếp: "Quỷ hút máu cấp A tụ tập lạichơi trò săn bắt, đối với Huyết tộc mà nói là một việc gây ảnh hưởng rất xấu,bọn họ không nên cho phép sự việc như thế này xảy ra. Cứ coi như Tộc trưởngkhông thể đưa người đi tiêu diệt và giải tán bọn chúng, cũng không nên phongtỏa khống chế tin tức. Nhưng trong công ty của chúng ta có nhiều người đưa tinnhư vậy, lại đều không có được tin tình báo nào chính xác. Chỉ đến khi pháthiện tình hình khả nghi, công ty mới đem khu vực đó liệt vào danh sách khu vựccó độ nguy hiểm cao mà thôi. Chuyện này đúng là quá không bình thường".

"Huống hồ sự việc này còn có liên quan đến cảnhsát. Thông thường quỷ hút máu do những đặc thù về thể chất, nên tộc đã quyđịnh, không được làm những công việc như cảnh sát, bác sĩ và những công việckhác phải tiếp cận với máu của con người. Nhưng sự việc ở công viên lần này chothấy, rõ ràng trong nội bộ cảnh sát sớm đã có người của quỷ hút máu, hơn nữacòn làm lá chắn bảo vệ cho sự việc xảy ra trong công viên."

Âm Yến Tư nhìn Nghiêm Lạc: "Boss, có cần đi thămhỏi Tộc trưởng một chút không?".

Nghiêm Lạc lắc đầu: "Nắm chắc chứng cứ trong taymới có thể làm cứng được, nếu không đi cũng mất công". Anh quay đầu nhìnlại căn phòng: "Xem ra phải nhanh hết mức bố trí phòng làm việcthôi".

Một tuần sau, tất cả mọi người chuyển đến một khu biệtthự ở ngoại ô, chỗ này là mấy năm trước Nghiêm Lạc mua lại rồi tiến hành xâydựng. Vùng đất bao gồm khu biệt thự và một ngọn núi nhỏ phía sau, là đề phòngkhi có tình huống bất ngờ xảy ra, nếu cao ốc Đế Cảnh bên kia có vấn đề, bọn họcòn có chỗ dự bị này để dùng. Không ngờ rằng ngày đó cuối cùng đến thật rồi.

Khu vực này tất cả có sáu tòa biệt thự, trong đó cóhai tòa làm ký túc xá cho nhóm mấy người Âm Yến Tư, mỗi người một phòng, vừarộng vừa thoải mái. Thư Đồng nhảy lên hài lòng, nằm ở trong đó không chịu rangoài nữa.

Một tòa biệt thự lớn nhất là dùng để làm việc, cũngchẳng biết Nghiêm Lạc lấy từ đâu ra đống thiết bị lớn thế này, tất cả đều cùngđẳng cấp với thiết bị của cao ốc Đế Cảnh. Nhóm người bọn Ray phải sắp đặt mấtmấy ngày, kết nối lại với kho số liệu của Đế Cảnh bên kia, kết nối với mấy hệthống giao thông và cả phía cảnh sát nữa.

Tầng hầm của tất cả các biệt thự đều nối liền, trựctiếp thông đến khu vực dưới lòng đất của ngọn núi phía sau.

Trong ngọn núi đó còn có một cái kho dưới lòng đất,điều này khiến mấy hàng ma sư kia đều ngẩn ngơ không thốt nên lời.

Nghiêm Lạc sắp xếp xong mọi thứ, lại làm thêm mộttrường huấn luyện trong ngọn núi. Bây gìờ còn phải cho Vu Lạc Ngôn vừa mới nhậpmôn thực hiện các bài huấn luyện cơ sở. Thư Đồng vỗ ngực muốn nhận chức giáoviên, kết quả bị Vu Lạc Ngôn nhảy lên phản đối. Lý do của anh rất đơn giản, ThưĐồng chắc chắn sẽ mượn cơ hội này để trả thù riêng. Lý do đó lại được mọi ngườinhất chí công nhận, thế là Thư Đồng không thu được đồ đệ, Vu Lạc Ngôn trở vềdưới tay Âm Yến Tư.

Một tuần này mọi người đều bận rộn khác thường, phảiđiều tra án, phải huấn luyện, phải thu dọn nhà mới và phòng làm việc mới. Maymà những người ở đây toàn bộ đều có thể lực tốt và cường độ thích ứng rất cao,chỉ trừ mỗi Vu Lạc Ngôn mới nhập môn và Boss có bệnh thỉnh thoảng phải ngủ mộtgiấc thật đài.

Nhưng những điều này đều không hề ảnh hưởng đến tiếnđộ của bọn họ, rất nhanh chóng, vụ án quỷ hút máu đã lại có tiến triển.

Công viên Hoa Anh Đào đích thực là nơi tụ tập của quỷhút máu, từ việc điều tra, thẩm vấn công ty cho thuê xe và nhân viên của côngviên Hoa Anh Đào, Công ty Nhã Mã đã lôi ra được một mạng lưới quỷ hút máu cấpA, bao gồm đội cảnh sát, bệnh viện, công viên... Trong đó còn tìm ra một số conngười làm việc phục vụ cho quý hút máu.

Những tin tình báo này Nghiêm Lạc đều đã nắm được,nhưng anh lại không hề phái bọn Âm Yến Tư ra ngoài truy bắt quỷ hút máu. Toànbộ sự chú ý của anh dồn vào những con người đang phục vụ cho quỷ hút máu kia.

Mọi người theo chỉ thị của Nghiêm Lạc, rà soát lại tấtcả tư liệu những vụ án có con người can thiệp. Cuối cùng sự thực cũng hé lộ, họphát hiện trong những vụ việc này, có hai người gián tiếp quan hệ tới Âm YếnNam.

"Có quan hệ đến Âm Yến Nam, e rằng chính là cóquan hệ đến Bắc Âm Vương kia rồi. Có quan hệ đến Bắc Âm Vương, chuyện này hẳnlà rất thú vị." Cao Lôi vừa nói ra câu này, tất cả ánh mắt bất giác đổ dồnvề phía Âm Yến Tư.

Âm Yến Tư nhướn mày: "Đã là chuyện thú vị, đươngnhiên không thể bỏ qua".

Mọi người nói là làm, Ray phụ trách giám sát điềukhiển, tiếp nhận thông tin tình báo từ phía Công ty Nhã Mã; Âm Yến Tư và CaoLôi phụ trách thăm dò hành động của bọn Âm Yến Nam; Tư Mã Cần và Thư Đồng thìphải tiếp tục đào sâu, phân tích các đầu mối trước mắt đã có được; Tiết Phi Hàsẽ giám sát chặt chẽ bên công viên Hoa Anh Đào kia, đề phòng mấy con cá lọtlưới đó chơi trò “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất".

"Vậy còn tôi?", Chúc Tiểu Tiểu và Vu LạcNgôn đồng thanh hỏi.

"Anh tiếp tục huấn luyện." Âm Yến Tư một taychỉ vào Vu Lạc Ngôn, sau đó quay sang nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Boss lạingủ mất rồi, cô ở trong nhà chăm sóc đi".

Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn quay ra nhìn nhau mộtcái, trong lòng đều có chút không phục.

Buổi chiều hôm nay mọi người ra ngoài hết, Nghiêm Lạcvẫn đang ngủ, Chúc Tiểu Tiểu muốn đi mua chút đồ dùng trong gia đình và lươngthực, cô không làm được chuyện lớn, làm tốt việc hậu cần thì vẫn có thể. Vu LạcNgôn buồn đến phát hoảng, liền cùng đi với cô.

Hai người lái xe đến khu vực nội thành, mua túi to túinhỏ các thứ đồ, hai tay đầy ắp. Bọn họ tìm thấy xe ở bãi đỗ ngầm dưới đất, điđến đang muốn mở thùng sau xe ra đặt đồ vào, đột nhiên lại nhìn thấy bên cạnhxe có một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi đang đứng.

Đứa bé trai vô cùng xinh xắn nhưng gương mặt lại cóchút ảm đạm, nó đứng một mình, dựa vào cạnh xe lặng thinh trong bóng tối.

Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn không ngờ rằng bên cạnh xe cóngười, vừa mới đi đến ngước mắt lên nhìn thấy thì giật thót mình hét lớn mộttiếng. Hét xong cô mới phản ứng lại được đối phương chỉ là một đứa trẻ, lại cảmthấy ngại ngùng, vội vàng nói với nó: "Xin lỗi, anh bạn nhỏ, không làm emsợ chứ? Bố mẹ em đâu?".

Đứa trẻ không nói, Chúc Tiểu Tiểu nhìn trái quay phảikhông thấy người lớn đâu, cô bước tới mấy bước muốn hỏi han, nhưng lại thấy VuLạc Ngôn ở phía sau lớn tiếng gọi: "Tiểu Tiểu!".

Cùng lúc đó, Chúc Tiểu Tiểu cũng ngửi thấy mùi cháykhét nhàn nhạt, cô nhảy bật về phía sau, làm rơi cả thực phẩm trong tay, rútTiểu Phấn Hồng trong túi ra.

Vu Lạc Ngôn vừa gọi vừa vứt hết đồ trong tay đi muốnkéo Chúc Tiểu Tiểu vể phía sau, thấy cô lùi lại, vội nói: "Nó là quỷ hútmáu".

"Quỷ hút máu?" Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc quayđầu nhìn anh một cái: "Vì sao mà em lại ngửi thấy mùi của ác linh?".

Chính vào thời khắc cô quay đầu lại nhìn Vu Lạc Ngôn,đứa trẻ kia đã nhanh chân chạy mất.

Chúc Tiểu Tiểu gắng sức đuổi theo, nhưng sau khi chạyqua hai lối rẽ, tới cửa bãi đỗ thì không thấy bóng dáng đứa bé trai đâu nữa. Côquay người, nhìn thấy Vu Lạc Ngôn chạy theo phía sau, xua tay nói: "Khôngđuổi được".

Vu Lạc Ngôn có chút căng thẳng: "Có phải là cònquỷ hút máu khác ở gần đây không?".

"Anh chắc chắn là quỷ hút máu sao?"

Vu Lạc Ngôn gật đầu.

"Nhưng em cũng thực sự ngửi thấy nó là áclinh."

"Vậy là thế nào?", Vu Lạc Ngôn hỏi.

Nếu như nói hàng ma sư Chúc Tiểu Tiểu trình độ vẫn coilà tân binh, thì Vu Lạc Ngôn chính là hạng tân binh của tân binh. Hai người tânbinh đứng ở đó, chẳng biết nên làm thế nào. Bởi vì Chúc Tiểu Tiểu từ trước đếnnay chưa từng nghe qua ác linh còn có thể chiếm được cơ thể của quỷ hút máu,cũng chưa từng đọc qua thấy vụ án như thế này.

Cuối cùng hai người quyết định quay về báo cáo rồinói.

"Hai người, một người nhìn thấy nó là quỷ hútmáu, một người ngửi thấy nó là ác linh?" Ray nghe được tin này thì kìnhngạc vô cùng, ngay đến Nghiêm Lạc cũng cau mày lại. Anh vừa mới tỉnh dậy chưalâu, đang cùng Ray thảo luận về vụ án quỷ hút máu, Chúc Tiểu Tiểu và Vu LạcNgôn liền chạy về nói gặp phải một ác linh quỷ hút máu.

"Ác linh không chiếm được thân thể của Huyếttộc." Điểm này Nghiêm Lạc khẳng định chắc chắn.

Vu Lạc Ngôn đã học được chút xíu, cũng biết ác linh làgì, anh cũng có nghi vấn: "Vậy có khả năng là ác linh trong quỷ hút máuchiếm thân thể của nó... Ý tôi là, quỷ hút máu chết rồi, biến thành ác linh,lại chiếm thân thế của đứa trẻ kia".

"Huyết tộc sau khi chết đi, hồn bay phách tán,không thể biến thành ác linh."

"Ồ, như vậy à." Vu Lạc Ngôn hiểu ra.

"Nhưng em thực sự ngửi thấy mùi của hồn phách, emchắc chắn mình không ngửi sai." Chúc Tiểu Tiểu không hề hoài nghi đối vớiphán đoán của mình. "Boss, có lẽ không phải là ác linh, mà là linh hồn củathứ không thích đáng nào đó, dù gì cũng là có vấn đề, cho nên mùi của linh hồnmới lan tỏa như vậy."

"Linh hồn không thích đáng? Nếu có linh hồn khôngthích đáng chiếm thân thể của Huyết tộc, vậy nhất định phải cưỡng ép phong ấnlên. Nhưng đem Huyết tộc biến thành xác sống, đây chắc chắn không phải là mộtchuyện dễ dàng. Con người không thể nào làm được, mà thần trên thế giới này cóthể làm được, sẽ không vượt quá năm người."

Chúc Tiểu Tiểu bấm đầu ngón tay đếm, Boss nhà cô, ALa, A Mặc, còn có một người không biết là ai, bỏ qua không nghĩ, cuối cùngngười còn lại nhất định là Bắc Âm Vương!

Nghiêm Lạc khẳng định cách nghĩ của cô: "Sự việcnày rất có thể liên quan đến Bắc Âm Vương. Nhưng đem Huyết tộc biến thành xácsống, đối với ông ta có chỗ nào tốt chứ? Sức chiến đấu của Huyết tộc, có mạnhhơn xác sống đi nữa thì cũng chỉ gấp khoảng mười lần, cả hai đều có thể uốngmáu, không cần thiết phải phí sức làm những việc thế này. Hơn nữa, vì sao lạilà trẻ con?".

"Đúng là khó mà hiểu được, hình như chuyện xấu gìcũng có chút quan hệ đến ông ta, nhưng lại chẳng phải chuyện đại sự gì. Bắc ÂmVương này muốn làm đại nhân vật phản diện, có phải còn hơi yếu quá không?"Ray luôn là người nắm rõ các đầu mối nhất, chuyện có liên quan tới Bắc Âm Vươngthực sự không ít, nhưng đều vụn vặt lẻ tẻ, không chuyện nào là có kết quả.

"Nhất thiết không được xem thường ông ta!"Nghiêm Lạc nghiêm túc cảnh cáo: "Mỗi một việc ông ta làm, đều sẽ có mục đích.Ông ta là lão gian trá xảo quyệt, chứ không phải lão già ngốc nghếch đâu".

"Vậy bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?",Chúc Tiểu Tiểu hỏi.

"Trước tiên tìm ra đứa trẻ Huyết tộc kia. Tôiphải xem xem, hồn phách trên người nó rốt cuộc là thế nào. Có thể để Heo Conngửi thấy mùi vị, linh hồn của nó nhất định có vấn đề." Nghiêm Lạc dặn dò:"Ray, anh lọc ra tất cả những sự việc liên quan đến Bắc Âm Vương, xem xemgiữa chúng có gì tương quan không. Dặn những người đưa tin bên ngoài lưu tâmnhiều hơn, phàm là chuyện dính líu đến Bắc Âm Vương, bất luận lớn nhỏ, đều phảibáo cáo".

Ray gật đầu đồng ý, Nghiêm Lạc lại hỏi Vu Lạc Ngôn:"Đứa trẻ đó, anh nhìn thấy mắt của nó màu gì?".

"Màu xanh nhạt, như thế là cấp A phảikhông?" Nhờ việc học tập trong thời gian này, Vu Lạc Ngôn đã biết phânbiệt cấp bậc của Huyết tộc qua màu mắt, xanh đen là cấp A, tím sẫm là cấp B, đỏmáu là cấp c.

Đồng tử màu xanh nghĩa là đứa trẻ này mới bắt đầu uốngmáu tươi, màu mắt còn nhạt biểu thị thời gian uống máu của nó chưa lâu lắm.Nhưng trẻ con Huyết tộc rất ít, nếu như xảy ra sự việc trẻ con không chịu sựquản chế chạy đi uống máu hành hung khắp nơi, chẳng lẽ bọn họ lại không có chúttin tức nào?

Nghiêm Lạc nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên nảyra suy đoán đáng sợ.

Ray bên này đã liên lạc được một vòng, anh báo cáo:"Tôi đã bảo Tư Mã đến trung tâm thương mại kia lấy băng ghi hình của bãiđỗ xe rồi, chỉ cần có được hình ảnh của đứa trẻ đó, gửi đến mạng tình báo, việctìm nó sẽ không khó nữa".

Nói thì như vậy, nhưng sự việc lại khó khăn hơn nhữnggì họ nghĩ. Tư Mã Cần rất nhanh chóng chạy đến khu thương mại, anh tìm Thôi cụctrưởng bên kia nhờ giúp đỡ, lấy danh nghĩa của cảnh sát đòi lấy tư liệu thuộcbộ phận bảo vệ khu thương mại, nhưng anh không thể lấy được hình ảnh giám sát,không phải là người ta không cho, mà là trước khi anh đến, có người đã xông vàophòng giám sát, đem tư liệu hình ảnh đi mất rồi.

"Người đó ra tay rất nhanh, nhân viên bảo vệ nóihọ còn chưa hiểu ra chuyện gì, thì đã bị đánh ngất rồi."

"Vậy là có người không muốn để chúng ta tìm đượcđứa trẻ đó." Chúc Tiểu Tiểu tự trách: "Tôi với Lạc Ngôn lẽ ra nên đitìm bảo vệ đòi dữ liệu ngay lúc đó, như thế thì sẽ không bị người khác cướpmất".

"Không trách em, chẳng ai nghĩ được rằng sẽ nhưthế này", Nghiêm Lạc an ủi cô: "Đối phương rất cảnh giác, xem ra đứatrẻ này thực sự không phải là Huyết tộc bình thường".

"Tìm một người vẽ chân dung, hai người hình dungvà miêu tả để anh ta vẽ lại." Ray căn cứ vào kinh nghiệm làm án trước đây,đưa ra phương pháp giải quyết.

Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn nhìn nhau một cái, gậtgật đầu, nhưng hai người đều cảm thấy hơi chột dạ.

"Tôi lúc đó đột nhiên ngửi thấy mùi khét, giậtthót mình, cho nên không để ý quan sát nó, cũng không biết có thể nhớ được baonhiêu."

"Tôi đột nhiên nhìn thấy đứa trẻ đó là quỷ hútmáu, Tiểu Tiểu lại ở gần nó như vậy. Tôi hoảng hốt, cũng không chú ý đến tướngmạo của nó."

Ray đang gọi điện thoại cho người vẽ chân dung liềndừng lại, sau đó thở dài: "Vậy chỉ có thể thử xem sao".