Heo Yêu Diêm Vương

Chương 39




Ở một nơi khác, trong một tiệm đồ cổ lớn nhất toànthành phố, Vu Lạc Ngôn cầm miêng hồng ngọc kia đưa cho chủ tiệm giám định, anhphải do dự rất lâu mới quyết định được. Thực ra miếng hồng ngọc này có phải làđồ cổ hay không thì có làm sao chứ? Lẽ nào anh còn có thể chứng minh Chung Quỳgặp được ngày hôm đó chỉ là ảo giác?

Vu Lạc Ngôn thở dài, lại nhớ tới sự việc hôm đó, anhđã nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu xông vào hôn Nghiêm Lạc. Anh như thế này, có coi làcuộc sống, ái tình, mất cả hai không?

"Miếng ngọc này e là đã trải qua ít nhất mấy trămnăm rồi, nhất thời tôi cũng không thể xác định được rốt cuộc là nó bao nhiêutuổi, tóm lại chắc chắn là một thứ bảo bối." Lời của chủ tiệm đồ cổ kéo tưduy của Vu Lạc Ngôn trở lại.

Vu Lạc Ngôn cầm miếng ngọc, đứng đó nghĩ hồi lâu,Chung Quỳ cho anh miếng ngọc này là có ý gì?

Ông chủ tiệm hỏi: "Anh à, ngọc này anh có bánkhông? Tôi nghiên cứu đồ cổ châu báu nhiều năm như vậy rồi, miếng ngọc thế nàythật hiếm thấy, nếu như là mang đi bán, tuyệt đối được giá tốt".

"Không đâu, cảm ơn." Nghe thấy người ta bảobán miếng ngọc, Vu Lạc Ngôn chẳng hiểu vì sao trong lòng không, thoải mái, anhvội vàng thu miếng ngọc lại, đi ra ngoài.

Lúc này đã hơn mười giờ tối gió đêm vi vu, trăng sángtrên cao. Vu Lạc Ngôn bước trên đường, nhớ lại những lời mình đã nói với ThưĐồng khi cụng ly ngày hôm đó.

Lúc ấy trong lòng anh tràn ngập nỗi buồn, hoàn toànkhông biết mình nên làm thế nào. Nhưng Thư Đồng lại nỏi: "Không biết thìđừng nghĩ, không nguyện ý làm hàng ma sư thì đừng làm, sao cứ phải dằn vặtnhiều như thế này. Thế hệ trẻ các anh bây giờ, cả ngày không biết là nghĩ linhtinh cái gì, Tiểu Tiểu trước đó cũng như vậy. Tôi nói với anh này, trong mệnhđã định, anh cũng không cần vùng vẫy, cần anh làm gì, đến khi đó, vận mệnh sẽnói cho anh biết. Bây giờ anh nên ăn, nên uống, thuận theo tự nhiên là được rồi.Công ty của chúng tôi có một người tên là Ray, cái người mang dòng máu lai đó,anh gặp qua rồi. Anh ấy mới buồn cười, bố anh ấy là một hàng ma sư tư chất bìnhthường, ở trong gia tộc không phát triển gì được, liền ra nước ngoài làm ăn,lấy một cô gái Tây, sinh ra Ray. Mọi người cho rằng chắc chắn không có chuyệngì, nhưng kết quả khi Ray mười sáu tuổi, đột nhiên nói muốn về nước, muốn làmhàng ma sư, khiến bố anh ấy phát hoảng. Có trời mới biết anh ấy làm sao hiểuđược chuyện hàng ma sư này. Bọn tôi cũng từng hỏi anh ấy, anh ấy nói anh ấycũng không biết, chỉ là một ngày nào đó đột nhiên linh quang xuất hiện, anh ấyrất muốn làm một việc như thế này, liền quay lại. Sau khi về nước anh ấy chẳnghiểu cái quái gì, người trong gia tộc ban đầu đều không thích anh ấy, ai lạimuốn một người nước ngoài kế thừa tổ nghiệp cơ chứ. Sau này nghe nói là Boss đãtìm đến anh ấy, anh ấy mới có được ngày hôm nay".

Vu Lạc Ngôn nhớ rất rõ ràng, khi đó nghe thấy câuchuyện này, anh lớn tiếng hét: "Tôi sẽ không xui xẻo như thế chứ? Mẹ kiếp,nếu như có một ngày nào đó, buổi sáng khi tỉnh dậy tôi lại cảm thấy muốn làmhàng ma sư, tôi sẽ bóp chết chính mình".

Nhưng mà, lời nói còn vẳng bên tai, buổi sáng hôm nayanh tỉnh dậy rõ ràng không phải muốn làm hàng ma sư, nhưng đột nhiên anh lạimuốn kiểm chứng một chút, miếng ngọc tổ tiên lưu lại cho anh, điều này biểu thịcái gì?

Vu Lạc Ngôn quay đầu nhìn tiệm đồ cổ kia, nói vớichính mình, anh sẽ không làm hàng ma sư, tuyệt đối không! Anh là con trai củaVu Kiến Quốc, đại thiếu gia của Vu gia, anh chẳng phải là hàng ma sư gì cả!

Vu Lạc Ngôn lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, conđường này có quán rượu, trước quán rượu có vài cô gái đứng kéo khách. Vu LạcNgôn cho xe dừng lại ở bãi đỗ xe của quán rượu, bây giờ phải đi qua đó lấy xe.

Đi qua cửa lớn của quán rượu, mấy cô gái trẻ đưa màyliếc mắt cười với anh, Vu Lạc Ngôn không để ý, nhưng mà trong đó có một cô gáikhuôn mặt rất trẻ con, có mấy phần giống với Chúc Tiểu Tiểu. Vu Lạc Ngôn nhìncô ta nhiều hơn mấy cái.

Đợi anh lái xe đi ra, cô gái có khuôn mặt trẻ con kiađã đi cùng với một người khách rồi, khoác lấy tay người đó tình cảm đi quatrước xe của Vu Lạc Ngôn. Vu Lạc Ngôn lắc đầu, cô gái trẻ như thế sao mà lại đilàm nghề này. Anh khởi động xe lái lên đường lớn, nhưng vừa lái đi được hơnmươi mét, trong đầu anh đột nhiên lóe lên hình ảnh vị khách làng chơi kia...Hắn ta không phải người!

Vu Lạc Ngôn cũng không biết mình làm thế nào mà xácđịnh được, nhưng anh chắc chắn biết đó là quỷ hút máu.

Anh quay đầu xe, tăng tốc phóng tới, bản thân anhkhông biết mình bị làm sao nữa, có lẽ vì cô gái đó có chút giống Chúc TiểuTiểu, có lẽ vì hôm nay anh bị miếng hồng ngọc kia làm buồn phiền tới mức bảnthân hơi thất thường. Cả đoạn đường, anh kích động tìm kiếm tung tích con quỷ hútmáu kia.

Còn may, ở đầu con đường trước mặt anh nhìn thấy haingười bọn họ. Cô gái có khuôn mặt trẻ con đó hiển nhiên không biết người kháchmình vừa đi cùng là thứ gì, cô ta đang cười hớn hở, mặc cho người đàn ông kiaôm ấp sờ mó.

Vu Lạc Ngôn cho xe dừng lại bên đường, chạy mấy bướctới đó, một tay kéo cô gái kia: "Hì hì, cô đợi một chút".

Cô gái kia quay đầu lại, trước là chẳng hiểu chuyệngì, sau lại cười rất mờ ám. Anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này vừa nãy lúc quađường nhìn cô ta mấy cái, nhưng lại không dừng bước. Cô ta còn cho rằng anhkhông có hứng thú, bây giờ lại vội vã đuổi theo.

"Anh chàng đẹp trai, muốn làm gì? Thật đáng tiếc,hôm nay tôi không rảnh."

Vu Lạc Ngôn hơi ngẩn ra, biết cô gái này hiểu nhầm ýmình, anh quay đầu nhìn người khách kia, tim đập dữ dội, người này thực sự làquỷ hút máu, lúc này nhãn cầu tối màu của hắn ta đang hung dữ nhìn anh. Vu LạcNgôn sợ hãi, nhưng anh vẫn nói với cô gái kia: "Tôi trả giá gấp đôi hắnta".

Cô gái kia có chút do dự, người này trẻ trung lại đẹptrai, đừng nói tiền trả gấp đôi, chỉ xét đến tướng mạo thế này, bình thườngcũng khó mà tìm được. Nhưng lúc này người khách bên cạnh cất tiếng nói: “Khôngngờ rằng chuyện làm ăn đã nói xong còn có thể tùy ý thay đổi, cô sau này cònmuốn làm nữa không?". Cô gái kia hoảng hốt, vội chạy đến ôm lấy cánh tayhắn ta nũng nịu: "Đâu có muốn đổi, ai biết được anh ta có chuyện gìchứ".

Tên quỷ hút máu kia cười lạnh một tiếng. Ôm lấy vai côta tiếp tục đi. Vu Lạc Ngôn không khống chế được bản thân, trong tình huốngkhẩn cấp lại một tay kéo cô gái kia: "Đừng đi cùng hắn".

Quỷ hút máu lần này cẩn thận, chăm chú đánh giá Vu LạcNgôn, xác định anh chỉ là người bình thường thì lại cười. Hắn ta vươn tay ranắm chặt lấy cổ tay Vu Lạc Ngôn nói: "Thích cô ấy như thế sao, hay là cùngnhau đi, như thế cũng rất kích thích, tôi có thể nhường anh trưóc".

Vu Lạc Ngôn giống như chạm phải điện vậy, rụt vội tayvề, sợ hãi lùi ra sau mấy bước. Quỷ hút máu thấy anh không có ý kia thì nhúnvai thất vọng, kéo cô gái rời đi. Lúc sắp đi, hắn ta còn quay đầu nhìn Vu LạcNgôn một cái. Vu Lạc Ngôn không biết có phải bản thân mình đang phải chịu tácđộng tâm lý không, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy trong ánh mắt nheo lại củađối phương lộ ra cơn khát máu.

Vu lạc Ngôn bừng tỉnh, lùi ra sau mấy bước, không dámđuổi theo nữa, anh thẫn thờ nhìn bọn họ từ từ khuất bóng trong màn đêm.

Qua một lúc lâu, anh quay người đi về phía xe củamình, anh cảm thấy bước chân nặng tựa ngàn cân, không nhấc lên nổi. Miếng hồngngọc đang phát nóng ở trước ngực anh, nóng đến mức trái tim anh đập càng lúccàng dồn dập. Nội dung trong báo cáo kiếp trước của anh đang tái hiện, anh làThiên nhãn thần tướng, nhưng gan anh nhỏ như chuột! Gan nhỏ như chuột!! Gan nhỏnhư chuột!!!

Miếng hồng ngọc càng lúc càng nóng hơn, Vu Lạc Ngônđột nhiên cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, anh quay người cất bước chạy cuồngloạn, chạy theo hướng cô gái vừa rồi đi tới.

Thư Đồng nói rất đúng, không muốn làm hàng ma sư thìđừng làm, nhưng anh bây giờ muốn cứu người, thì cứu người nhỉ?

Chạy được nửa con phố đến đầu đường, anh không tìmthấy tung tích bọn họ nữa. Vu Lạc Ngôn vô cùng hối hận, tại sao vừa rồi khôngngăn cô ta lại, chính vì một suy nghĩ sai lầm của anh, hôm nay cô ta thực sự sẽphải làm một xác khô sao?

Vu Lạc Ngôn chạy lung tung xung quanh, đi được mấyvòng thì đột nhiên trông thấy một con quỷ hút máu khác đi đến. Người trên đườngđi qua đi lại, không một ai nghĩ rằng người đàn ông chẳng có gì khác so vớingười bình thường này lại là ma quỷ. Cho nên con quỷ hút máu kia thản nhiênbước đi, hắn ta thong thả ung dung, còn huýt sáo nữa.

Vu Lạc Ngôn cẩn trọng theo sau hắn ta, con quỷ hút máunày và con kia có thể chỉ là một không?

Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Chúc Tiểu Tiểu,nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại chọn số của Thư Đồng.

Thư Đồng đang cùng mấy người bạn tốt vui vẻ uống rượu,khi nhận được điện thoại cũng chẳng nhìn xem là ai gọi đến.

"A lô, tiểu mặt trắng, anh đang làm gì vậy?"Lời của Thư Đồng thu hút sự chú ý của mọi người. Ôi, hai người từ trước đến naykhông ngồi được cùng một bàn lại có liên lạc riêng.

Thư Đồng trừng mắt hung dữ nhìn mấy người đó, ném đậuphộng về phía bọn họ, tai thì lắng nghe Vu Lạc Ngôn nói, nghe rồi lại nghe, côngồi thẳng lên. "Anh đừng có theo gần quá, bọn chúng rất mẫn cảm với huyếtkhí của con người, sẽ biết có người theo dõi. Anh có thể nhìn thấy màu sắc củamắt hắn không? Bây giờ anh đang ở đâu? Rất xa đó, chúng tôi nhanh nhất cũngphải mất ba mươi phút. Được, anh phải cẩn thận, nếu có phát hiện cũng đừng tựmình xông đến, ở bên ngoài đợi, chúng tôi bây giờ qua đó, chú ý duy trì liênlạc."

Thư Đồng dập điện thoại, đứng dậy giơ tay hô lớn:"Các vị, có quỷ hút máu cấp A, Đệ nhất thiên đoàn hàng ma giới chúng ta đilàm nóng cơ thể, luyện tay chân, có hứng thú không?".

"Cô cũng nói chúng ta là Đệ nhất thiên đoàn rồi,quỷ hút máu thật chẳng có tính thách thức!" Tư Mã Cần miệng nói như vậy,nhưng vẫn đứng lên mở cửa phòng ra ngoài gọi thanh toán.

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính cũng đi ra, hùa lời với TưMã Cần: "Có mấy con? Cứ coi là quỷ hút máu cấp A, nhưng năm người chúng tacùng hành động thì mất mặt lắm".

Thư Đồng xoa hai lòng bàn tay vào nhau: "Thừa lờinhư vậy làm gì, muốn đi hay không?".

Tiết Phi Hà đi cùng phía sau, lên tiếng: "Tôi độtnhiên nhớ ra, chúng ta rời khỏi công ty rồi, có cần phải giao lại trang bịkhông? Cây cung đó của tôi dùng rất thuận tay, tôi rất thích'''.

"Không giao, bọn họ nếu muốn đòi thì đi mà tìmBoss." Thư Đồng xoa xoa vào ngân liên tiêu đang đeo ở thắt lưng như một đồtrang sức, thứ đồ tốt thế này, có ngốc mới giao lại.

Âm Yến Tư đi sau cùng, anh hỏi: "Đó là Thiên nhãnthần tướng?". Lúc anh ở bên ngoài có nghe thấy vụ án của hậu nhân Chunggia này.

"Đúng."

"Tôi có hứng thú với anh ta hơn là với đám quýhút máu kia, tôi cũng đi."

Năm người ba chiếc xe, nhanh chóng lái về hướng Vu LạcNgôn.

Vu Lạc Ngôn cả đoạn đường bám đuôi tên quỷ hút máu kiađã đi qua ba con phố rồi. Trước mặt không có người qua lại nữa, đi hết đoạnđường này chính là công viên Hoa Anh Đào. Bây giờ giữa đêm tối, công viên đóngcửa rồi, xung quanh không có tòa nhà nào, cũng chẳng phải khu thương mại, chonên trong đêm yên tĩnh u ám, chỗ này rõ ràng vô cùng lạnh lẽo.

Con quỷ hút máu kia vẫn chưa dừng bước, hình như hắnta rất thông thuộc chỗ này, đi đến hàng rào bằng sắt của công viên thì khomlưng một cái bước vào trong. Vu Lạc Ngôn từ từ đến gần quan sát, hóa ra chỗhàng rào sắt ở đây có một lỗ hổng.

Anh từ chỗ này nhìn vào, trong công viên yên lặng nhưtờ, tối om om, đèn đường màu vàng nhạt chỉ có tác dụng tạo ra không khí đángsợ. Toàn công viên rợp bóng cây, thỉnh thoảng có âm thanh lạo xạo truyền đến,khiến Vu Lạc Ngôn cảm thấy lông tơ dựng đứng lên khắp người.

Công viên lớn như vậy, bên trong không biết đang xảyra chuyện gì, cũng không rõ con quỷ hút máu đi cùng với cô gái khuôn mặt trẻcon kia có phải là đang ở đây không. Dù gì Vu Lạc Ngôn cũng không dám đi vào,anh quyết định nghe lời Thư Đồng, đợi ở bên ngoài.

Anh lại gọi điện cho Thư Đồng, nói rõ tình hình và vịtrí của công viên, sau đó sốt ruột đi đi lại lại.

Thư Đồng sau khi nhận được tin tức, bèn liên lạc vớiphía công ty, trực ban tối nay là Ray.

"Công viên Hoa Anh Đào phải không? Đợi mộtchút" Ray rất nhanh chóng tìm ra bản đồ của công viên Hoa Anh Đào từ trongmáy tính, làm như lời Thư Đồng, gửi vào điện thoại của năm người bọn họ.

"Năm người bọn cô tại sao lại ở cùng nhau? Lãođại quay về rồi cũng chẳng chào hỏi tiếng nào." Phải nói rằng đối với việcphân tích đầu mối và tin tình báo, Ray là cao thủ số một. Theo bản năng, anhlập tức cảm giác được bọn họ đang bàn tính gì đó.

"Chúng tôi đang uống rượu thì Vu Lạc Ngôn gọiđiện thoại đến nói anh ta nhìn thấy quỷ hút máu, chúng tôi liền cùng nhau quađó xem xem."

"Ra thế, yên tâm, tôi sẽ làm hậu thuẫn cho mọingười." Ray vừa nói vừa thoăn thoắt gõ trên bàn phím, rất nhanh tìm ra tưliệu của công viên Hoa Anh Đào. Anh gửi hết tất cả vào điện thoại của mỗi ngườibọn họ. Nhận được kết nối liên lạc như thế này, anh nói gì năm người bọn họ đềucó thể nghe thấy.

Công viên Hoa Anh Đào vẫn luôn là thánh địa của nhữngđôi tình nhân, nhưng mà trong vòng hai năm nay, liên tiếp trên các diễn đànmạng bùng phát tin tức rằng trong công viên này có quỷ làm loạn, bởi vậy bâygiờ, người tới công viên không còn nhiều nữa. Trong ghi chép của phía cảnh sátcho biết, vào những thời điểm không giống nhau, công viên này đã lần lượt pháthiện thi thể của năm tên lưu manh. Pháp y giám định là tử vong tự nhiên, khôngphải bị ai giết. Vì những thi thể này không có người tới nhận, nên sự việc liềnchuyện bé hóa không. Hơn nữa, số người được báo mất tích ở khu vực đó trong banăm trở lại đây là mười tám người, có một người đã tìm được, kết thúc vụ án; cóba thi thể phát hiện ở bên ngoài: hai vụ đã phá được án, một vụ vẫn còn treo;mười bốn người còn lại vẫn nằm trong danh sách mất tích.

"Cũng chính là nói không thể loại trừ khả năngmười bốn người này là mất tích ở công viên Hoa Anh Đào." Nhóm Cao Lôi rấtnhanh nắm được trọng điểm.

"Đúng, chúng ta từ trước đến nay chưa từng đếnlàm nhiệm vụ ở công viên này, nhưng căn cứ vào số liệu phân tích, khu vực bênđó trong kho số liệu của công ty bị liệt vào khu vực cảnh báo nguy hiểm cao màuđỏ." Ray tiếp tục nói: "Tôi đã đặt tín hiệu điện thoại của năm ngườicác bạn vào bản đồ hướng dẫn, ba đường bao vây đã vẽ ra rồi, bây giờ mọi ngườichắc đã có thể nhìn thấy".

"Nhận được rồi, tôi với Thư Đồng ở đường sốmột." Đây là tiếng của Cao Lôi.

'"Tôi với Phi Hà ở đường số hai, được rồi."Tư Mã Cần cũng đã phân định xong.

"Vậy thừa lại đường kia chính là của tôi."Âm Yến Tư không được lựa chọn. Ba chiếc xe trong đêm tối nhanh chóng chia đườnglái đi, căn cứ theo các tuyến đường đă phân, bọn họ cùng tiến đến phía côngviên Hoa Anh Đào theo các hướng khác nhau.

Thư Đồng gọi điện thoại cho Vu Lạc Ngôn, bảo anh bọnhọ sẽ cùng đến công viên từ ba hướng khác nhau, vì an toàn của anh, bọn họ cũngsẽ kết nối với định vị GPS trên điện thoại của anh. Vu Lạc Ngôn đồng ý, Ray rấtnhanh chóng xác nhận lại vị trí của anh, gửi đến điện thoại của bọn Thư Đồng.

Vu Lạc Ngôn dập máy, lại đợi một lát nữa, anh khôngngừng nhìn đổng hồ, tuy mới qua hai phút kể từ lần cuối liên lạc với Thư Đồng,nhưng anh vẫn cảm thấy thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp. Rốt cuộc cô gáikhuôn mặt trẻ con kia có đi vào công viên này không? Bên trong rốt cuộc đangxảy ra chuyện gì?

Vu Lạc Ngôn không kiềm chế được gõ vào đầu mình, anhnên quay về nhà, nghe nhạc và uống chút rượu, nêu không thì ngủ một giấc dàicũng được. Anh rốt cuộc vì sao phải quản chuyện rỗi hơi này chứ? Anh lo lắngbất an, ở đó đi lại lòng vòng.

Lúc này ở lỗ hổng của rào sắt công viên đột nhiên cóđộng. Vu Lạc Ngôn hoảng hốt, nhanh chóng trốn vào sau thân cây. Đi ra ngoài làmột cặp trẻ tuổi giống như tình nhân, khuôn mặt tràn đầy xuân ý, ôm ấp hôn hítnhau, bước đi rất thong dong.

Khốn nạn, muốn phong lưu cũng không tìm chỗ nào tử tếmột chút, công viên u ám đáng sợ có gì tốt chứ.

Vu Lạc Ngôn trong lòng buồn bã, anh thật sự muốn đi.Chỉ vì một kẻ hành nghề mại dâm mà mình lại giống như bị mắc bệnh thần kinh đilại bên ngoài công viên này sao?

Nhưng làm nghề mại dâm cũng là người mà, đều tráchmình tại sao lại nhận ra được tên kia là quỷ hút máu chứ. Nếu như thấy chếtkhông cứu thì mình sao có thể nói được với lương tâm của mình đây?

Vu Lạc Ngôn trong lòng giằng co một hồi, bọn Thư Đồnglâu như thế rồi còn chưa thấy đến. Nhìn dáng vẻ của cặp tình nhân kia, có lẽcông viên này cũng chẳng đáng sợ đến như vậy. Vu Lạc Ngôn quyết định đi vào xemxét bên trong, nếu đi một vòng mà không phát hiện gì, anh sẽ có lý do rời đi.Cùng lắm là đến khi đó nói tiếng xin lỗi với bọn Thư Đồng. Bắt quỷ hút máu, bảnthân anh không giúp nổi, anh đã báo tin cho họ, cũng coi là được rồi nhỉ.

Vu Lạc Ngôn nghĩ vậy, liền đi đến chỗ hàng rào kianghe ngóng một chút. Bên trong rất yên tĩnh, đèn đường, bóng cây vẫn chẳng khácgì vừa rồi anh nhìn thấy. Vu Lạc Ngôn nói với bản thân, mình chỉ đi vào nhìnmột chút, không đi xa, đi một vòng là ra ngoài ngay.

Anh từ lỗ hổng của hàng rào kia đi vào trong, đi đượcgần ba mươi mét thì điện thoại vang lên, là Thư Đồng. "Anh làm gì vậy?Chẳng phải bảo anh đứng ở bên ngoài đợi sao? Chúng tôi sắp đến rồi, anh đừngsốt ruột".

Vu Lạc Ngôn thầm trách, cô ta cũng lợi hại quá cơ,giống như là có thiên lý nhãn vậy, mình vừa mới đi vào cô ta đã biết rồi?"Tôi vừa nhìn thấy có người đi ra khỏi công viên, tôi nghĩ bên trong có lẽkhông xảy ra chuyện gì, chỉ muốn vào xác nhận chút thôi, tôi không đi xa, chỉđi một vòng...”

Vu Lạc Ngôn còn chưa nói xong thì đã nghe thấy mộtgiọng nữ thét lên kinh hãi. Anh sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại."Có... có người đang hét", anh lắp bắp nói.

Thư Đồng nói rất nhanh: "Anh lùi ra bên ngoài,rời xa chỗ đó, chúng tôi chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, chỉ năm phút nữathôi".

"Được, được, được.” Vu Lạc Ngôn lập tức trả lờirồi chạy ra ngoài công viên, tiếng thét thảm thiết kia lại truyền đến, thấpthoáng nghe giống như là "Cứu mạng".

Vu Lạc Ngôn không dám ngoảnh đầu lại, chạy liền mộthơi ra ngoài công viên. Anh trốn vào phía sau thân cây vừa rồi, tim đập cuồngloạn "thịch thịch thịch'". Ở đây an toàn rồi phải không? Hay là nênchạy xa hơn chút nữa?

Vu Lạc Ngôn lại chạy tiếp, chạy đến một trạm xe bus,lúc này mới đặt mông ngồi xuống ghế thở dốc.

Anh nhìn ngó bốn phía, xung quanh không có người, trênđường rộng thênh thang, xe cộ rất ít. Đèn đường sáng đến chói mắt, Vu Lạc Ngônvừa quay đầu lại liền nhìn thấy một tấm biển quảng cáo lớn sau lưng. Trên biểnquảng cáo, một cô người mẫu nữ trẻ trung xinh đẹp giơ chai đồ uống lên cười rấtrạng rỡ. Vu Lạc Ngôn nhìn chằm chằm như bị trúng tà, nhớ đến cô gái có khuônmặt trẻ con kia cũng trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ lại rất giống Tiểu Tiểu.

Anh điên rồi, anh nhất định là điên rồi, đầu anh cóbệnh rồi.

Vu Lạc Ngôn đứng bật dậy, vừa nghĩ thế vừa chạy vềphía công viên. Lỗ hổng chỗ hàng rào đó ở ngay trước mặt rồi, anh cúi đầu xuốngbước vào bên trong, chạy nhanh về hướng vừa rồi phát ra tiếng hét.

Thư Đồng nhìn chằm chằm vào tín hiệu định vị của VuLạc Ngôn trên điện thoại, thấy vệt đỏ nhỏ kia di chuyển trên màn hình, khôngngừng lầm bầm nói: "Gặp quỷ rồi, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?".

Cao Lôi vừa nhấn ga cuồng loạn vừa nói: "Bị kíchthích rồi, hàm lượng adrenaline tăng vọt!".

Vu Lạc Ngôn lúc này đầu óc hỗn loạn, anh không kìm được,chạy về phía trước. Tiếng hét cứu mạng kinh hoảng lại vang lên, lần này giốngnhư đã rất gần anh rồi, nhưng lại như vọng tới từ một hướng khác. Vu Lạc Ngônkhông thông thuộc với công viên này, chỉ dựa vào bản năng, chuyển hướng chạy.

Điện thoại vang lên tiếng "tít tít", anh mởra, là một trang bản đồ. Vu Lạc Ngôn cẩn thận nhìn một cái, thì ra là bản đồcủa công viên Hoa Anh Đào này. Anh biết đây là bọn Thư Đồng bên kia gửi cho,bọn họ nắm rõ nhất cử nhất động của anh. Vu Lạc Ngôn lúc này đã có được chútcảm giác an toàn.

Ray nói với bọn Thư Đồng: "Tôi gửi bản đồ cho anhta rồi, hy vọng anh ta may mắn".

Đáng tiếc Vu Lạc Ngôn không may mắn, anh đang ở dướiđèn đường cẩn thận xem bản đồ công viên, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét cứumạng kia. Lần này vô cùng rõ ràng, còn có thể nghe thấy tiếng khóc lẫn trongđó, âm thanh đang ập thẳng về phía anh.

Vu Lạc Ngôn ngẩng đầu lên, hít vào một hơi khí lạnh,người đang chạy xông về phía anh chính là cô gái khuôn măt trẻ con kia.

Áo trên người cô ta đã bị xé rách, cuốn lấy cơ thểtrông giống như những miếng vải vụn, chiếc váy bên dưới cũng nhầu nhĩ xộc xệch.Tóc tai cô ta rối tung, khuôn mặt kinh hãi, đáng sợ nhất chính là, trên cổ vàvai của cô ta, toàn những vết máu.

Cô ta nhìn thấy Vu Lạc Ngôn, vừa kinh hãi hét cứu mạngvừa chạy về phía anh. Cô ta chạy đến gần rồi, Vu Lạc Ngôn lúc này mới nhìn thấyrõ khuôn mặt trắng bệch của cô ta và lớp hóa trang đã bị nhòe đi bởi nước mắt,máu từ chỗ cổ kia chảy xuống, thấm đầy trên vai và cánh tay.

Vu Lạc Ngôn nhìn về phía sau cô ta, sợ đến mức tê dạicả da đầu, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân tỏa lên. Quỷ hút máu khách làngchơi vừa rồi đang cười độc ác, đi ở phía sau không nhanh chẳng chậm, giống nhưlà kẻ đi săn trong lồng vậy. Lúc này hắn ta đã không còn ngụy trang bằng hìnhdáng con người nữa, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, mắt màu xanh sẫm sáng lênvẻ u ám. Hắn ta cách vẫn còn xa, nhưng Vu Lạc Ngôn không biết vì sao mình lạinhìn thấy được rõ như vậy, anh thậm chí còn thấy bàn tay dài giơ xương và móngtay sắc nhọn của hắn ta.

Cô gái có khuôn mặt trẻ con đã nhào đến trước mật VuLạc Ngôn, run rẩy như chiếc lá khô trong gió, nước mắt nước mũi ròng ròng hét:"Cứu tôi, cứu tôi với, hắn muốn ăn…”

Vu Lạc Ngôn ngây ra như gỗ nhìn chằm chằm vào tên quỷhút máu đang thong thả đi tới phía sau cô ta, hắn ta rõ ràng cũng nhìn thấy VuLạc Ngôn, bởi vì hắn ta cười, là loại nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.

Cô gái vẫn đang gào thét trong cơn hoảng loạn, Vu LạcNgôn thì hoàn toàn nói không ra lời nữa.

Cứu? Cứu thế nào?

Anh không phải là hàng ma sư, anh chỉ là con ngườibình thường.

Quý hút máu càng đi càng gần, Vu Lạc Ngôn đột nhiênkéo cô gái kia quay người chạy hướng vào rừng cây nhỏ bên cạnh, cứu người anhkhông có bản lĩnh, chạy trốn thì còn có thể. Vừa rồi anh nhìn trên bản đồ, đixuyên qua rừng cây nhỏ này sẽ tới một danh lam thắng cảnh gọi là "Anh VũPha", vượt qua đó thì có thể ra được cửa Bắc.

Ra khỏi cửa rồi, bọn họ sẽ có hy vọng.

Vu Lạc Ngôn kéo cô gái kia gắng sức chạy.

Gió lạnh vi vu lướt qua mặt anh, cô gái kia chạy khôngnhanh, thật là vướng chân.

Vu Lạc Ngôn rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Anh chỉ cảmthấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, miếng hồng ngọc nóng ran, màtrên người anh mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Cô gái đột nhiên vấp phải một hòn đángã nhào xuống đất. Vu Lạc Ngôn kéo cô ta dậy tiếp tục chạy về phía trước, anhnhìn nhìn đằng sau, tên quỷ hút máu kia đã không thấy đâu, nhưng cảm giác lạnhlẽo u ám quanh anh không hiểu sao lại càng thêm mãnh liệt.

Cô gái kia ôm lấy cánh tay anh, được anh dìu đi, cô tagiống như là túm được cọng cỏ cứu mạng, cứ tóm anh thật chặt. Cô ta vừa thở vừanói: "Hắn ta cắn tôi, uống máu của tôi. Hắn ta để cho tôi chạy, nói nếunhư tôi cỏ thể chạy được thì không ăn tôi, nhưng tôi chạy qua chạy lại chạy nhưthế nào đều không ra ngoài được, hắn ta ở ngay phía sau, cứ cười mãi, cườimãi...”

Vu Lạc Ngôn thật sự muốn bịt miệng cô ta lại để cô tađừng làm ồn, nhưng bây giờ anh nói không ra lời, cũng không còn sức để làm việckhác, chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn đỡ cô ta đi mau.

Lúc này cô gái kia đột nhiên cất giọng thét lớn, VuLạc Ngôn cũng nhìn thấy rồi là máu, là máu còn đỏ tươi từ dưới mặt đất trànlên, con đường nhỏ trước mắt không còn thấy đâu nữa, cả rừng cây giống như bịmáu tươi bao trùm.

Cô gái kia vùng vẫy muốn chạy về một hướng khác, VuLạc Ngôn tóm chặt lấy cô ta, anh biết con đường này mới là con đường gần nhấtđể thoát thân, bọn họ không thể để mất phương hướng. Cánh cửa công viên cànggần, cơ hội được cứu của bọn họ sẽ càng lớn, bọn Thư Đồng sắp đến rồi. Nhữngthứ trước mắt này là ảo giác, nhất định là ảo giác.

Vu Lạc Ngôn nhắm thật chặt mắt lại, sau đó thì mở ra,cảnh tượng trước mặt đã trở về như lúc bình thường.

Đúng, anh có thiên nhãn, anh có thể nhìn thấu được ảoảnh.

Vu Lạc Ngôn cắn răng, kéo cô gái kia tiếp tục đi vềphía trước, lúc này cô gái kia gắng sức vật lộn: "Đừng mà... đó là máu,còn có mắt của yêu quái... rất nhiều máu, bên đó không được.”

Vu Lạc Ngôn tiếp tục gắng sức kéo cô ta, cô ta vẫnhét, vẫn làm ồn. Vu Lạc Ngôn không nhẫn nại được nữa, liền cho cô ta một cáitát: "Im miệng, đi cùng tôi!".

Cô gái kia có lẽ không ngờ được rằng anh chàng đẹptrai này hung hãn như thế, cô ta bịt tay vào bên mặt bị đánh đến mức nóng bừngbừng, ngẩn ra.

"Cô có muốn chết không?"

Cô ta nín lặng, ra sức lắc đầu,

"Vậy thì im miệng, đi theo tôi!"

Cô gái kia bị Vu Lạc Ngôn chấn chỉnh, không dám hétlinh tinh nữa, nhắm mắt lại, cắn chặt răng tiếp tục chạy cùng anh. Lúc xông rakhỏi rừng cây, Vu Lạc Ngôn quay đầu lại nhìn, thấy tên quỷ hút máu khách làngchơi kia đang đứng ở giữa rừng chằm chằm nhìn bọn họ.

Vu Lạc Ngôn hiểu ra, con quỷ hút máu này có thể giếtbọn họ nhưng lại không giết, vì đang muốn hưởng thụ lạc thú của một kẻ đi săn.Hắn cắn cô gái có khuôn mặt trẻ con kia, để cô ta kinh hoảng sợ hãi, lại bảo côta có thể chạy trốn được thì sẽ không giết cô ta. Nhưng trên thực tế, bất luậnlà chạy như thế nào, đều không thể thoát được ra ngoài.

Bọn họ là con người yếu ớt bé nhỏ, chỉ biết sợ hãi,khóc thét, kêu cứu..., những điều này có thể khiến con quý hút máu kia hưngphấn, hắn ta chính là muốn để bọn họ chạy đến sức cùng lực kiệt, rồi mới từ từtừng chút từng chút hút cạn máu của bọn họ.

Vu Lạc Ngôn cảm thấy rất buồn nôn, công viên này lẽnào là trường săn thú của quỷ hút máu?

Ánh trăng dường như chớp động, ở tán cây trên đỉnh đầuhọ, một bóng đen vừa mới vọt qua, con quỷ hút máu kia đã đuổi đến rồi, hắn taôm lấy thân cây cười khan quái đản, cúi đầu xuống nhìn bọn họ: "Đã quá!Hai kẻ này của đêm nay thật thú vị. Mau chạy đi, cố lên nhé!".

Ông nội nhà mày mới thú vị!

Vu Lạc Ngôn chẳng để ý đến hắn ta, tiếp tục chạy, hắnta muốn đùa chơi thì cứ đùa chơi đi, kéo dài được phút nào hay phút đó. Mẹkiếp, Thư Đồng, cô gái "đàn ông" kia sao vẫn còn chưa đến.

"Anh Vũ Pha" dáng vẻ thật xứng với tên gọi,chính là một sườn núi dài, hai bên trồng toàn cây anh đào, đang vào thì nở rộ,hoa rụng lất phất, rắc đầy trên dốc núi, phong cảnh cực đẹp. Đáng tiếc bây giờphiến rừng này kết hợp với quỷ hút máu, chỉ toát lên cảm giác lạnh lẽo u ám.

Vu Lạc Ngôn thở dốc, cảm thấy mình sắp chạy không nổirồi, cô gái bên cạnh sớm đã trở nên vướng chân vướng tay, quỷ hút máu sau lưnglại không thấy bóng dáng đâu nữa, phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hét kinhhãi của một người đàn ông. Vu Lạc Ngôn lòng chùng xuống, lẽ nào còn có ngườikhác cũng là mục tiêu?

"Tôi chạy không nổi rồi.” Cô gái kia cất tiếngkhóc: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết".

"Sắp đến cửa rồi, không còn xa nữa."

"Không có đường, rất nhiều mắt xanh chảymáu." Cô gái hoàn toàn đáp ứng được sự mong đợi của quỷ hút máu, suy sụplớn tiếng khóc.

"Có đường, cô đừng nhìn, đi cùng tôi."

Hai người cố gắng chạy thêm một đoạn nữa, cô gái độtnhiên nhìn thấy trước mặt có người, cô ta giống như nhìn thấy cứu tinh hét lớn:"Có người, trước mặt có người".

Trước mặt quả nhiên là có người, ba người đàn ông ngồitrên một phiền đá bên đường hình như đang nói chuyện. Cô gái nhìn thấy bọn họ,tựa như nhìn thấy cơ hội sống. Cô ta chạy nhanh về phía bọn họ, lớn tiếng hétcứu mạng, Vu Lạc Ngôn nhất thời không giữ được cô ta, chỉ đành nhìn cô ta chạy.Tới gần rồi, nhìn rõ mấy người đó rồi, Vu Lạc Ngôn sững lại, anh lớn tiếng hétlên: "Không được đến đó, bọn họ không phải là người".

Thế nhưng cô gái kia đã chạy đến trước mặt ba người đórồi, cô ta nghe thấy tiếng hét của Vu Lạc Ngôn, hoảng hốt quay đầu, liền bị mộtngười đàn ông trong đó tóm lại.

Dưới ánh trăng, mắt của ba người đó biến thành màuxanh, những chiếc răng nanh trong miệng thò ra. Cô gái cất tiếng thét lên, bịtên đàn ông kia một tay tóm lấy tóc, bẻ ngoẹo đầu sang một bên rồi cắn xuốngcổ.

Vu Lạc Ngôn tận mắt chứng kiến tất cả, mỗi một chitiết nhỏ anh đều nhìn thấy rất rõ ràng, anh sợ đến mức cả người run rẩy, lùi raphía sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, hoàn toàn không biết bám víu vào đâu.

Tền đàn ông kia hút mấy ngụm máu, ngẩng đầu lên, mồmmép dính đầy máu: "Cũng không tồi".

Tên quỷ hút máu khách làng chơi lúc này cùng khôngbiết là từ chỗ nào xông đến: "Hì, A Diệu, đó là đồ ăn của tao".

"Tao có ăn được mấy miếng đâu. Hai đứa này củamày chơi thật vui, đứa của chúng tao chẳng thú vị gì cả, cũng chẳng chạy, chếtngất luôn ở đó rồi. Ăn chán lắm."

Vu Lạc Ngôn kinh hãi run rẩy nhìn ánh mắt của bốn conquỷ hút máu đang tập trung chuyển hết lên người mình. Cái tên được gọi là ADiệu kia ném cô gái trên tay cho tên khách làng chơi, nói: "Cho mày đó,đứa này thừa sống thiếu chết rồi, mày nhét đầy dạ dày trước đi. Còn gã đẹp trainày, bọn tao vẫn có thể chơi thêm một chút gã rất thích chạy thì phải".

Cơ thể cô gái run lên như lá khô trước gió, hét cũngchẳng hét nổi nữa rồi, tràn ngập trong mắt là những cơn kinh hoảng, sự vật lộnvới cái chết và cả niềm hy vọng đối với sự sống. Anh mắt đó lại nhìn chằm chằmVu Lạc Ngôn, cứ nhìn mãi, nhìn mãi.

Vu Lạc Ngôn nhìn tên khách làng chơi đó cúi đầu cắnlên cổ cô ta, thấy cô ta trợn trừng mắt lên, thấy sự đau khổ và kinh hãi, nhìnkhuôn mặt cô ta từ từ trắng bệch.

Đó là khuôn mặt có mấy phần giống Chúc Tiểu Tiểu.

Ba tên quỷ hút máu kia không để ý đến tên khách làngchơi, chỉ chầm chậm đi đến phía Vu Lạc Ngôn, nói: "Ê, không muốn chết thìmau chạy đi, chỗ này cách cổng không còn xa nữa, mày có cơ hội đó, chạy mauchạy mau".

Vu Lạc Ngôn toàn thân run rẩy, có thứ dịch thể ấm nóngnào đó bỗng trào lên trong mắt của anh, anh đột nhiên giống như phát điên, quátlũ quỷ hút máu: "Chạy cái con mẹ mày!".

Một con quý hút máu mặt mày biến sắc, đang định bổnhào về phía Vu Lạc Ngôn, lại nghe thấy tên khách làng chơi kia "á"lên một tiếng thảm thiết. Bọn chúng lập tức quay lại, chỉ thấy một mũi đoảntiễn vừa cắm trúng vào mí mắt của hắn ta, xuyên thẳng qua đầu. Vị trí bị trúngtên bốc ra khói trắng, con quỷ hút máu đó ngã soài xuống đất co giật mấy cáirồi bất động.

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên: "Nên chạy chínhlà chúng mày!".

Trên một phiến đá lớn, Tiết Phi Hà giương cung nhắmtên vào bọn chúng, uy phong lẫm liệt!

Ba tên quỷ hút máu quay lại nhìn nhau một cái, độtnhiên phản công, cùng xông thẳng tới chỗ Tiết Phi Hà. Bọn chúng rất mạnh, tốcđộ cực nhanh, chớp mắt đã lao đến trước mặt cô.

Vu Lạc Ngôn ở bên cạnh nhìn thấy mà căng thẳng,"cẩn thận", hai chữ này còn chưa thốt ra nổi, thì nhìn thấy hai mũiđoản tiễn của Tiểu Phi Hà "vút" một tiếng đồng thời phóng ra, trựctiếp nhắm tới hai chỗ đầu và bụng của quỷ hút máu. Con quỷ hút máu đó còn chưađụng được tới Tiết Phi Hà, đã nhìn thấy những mũi tên phóng ra, vội vàng luilại tránh. Hắn vặn eo, xoay người, một mũi tên sượt qua trên vai hắn bay vút đimột mũi tên khác rạch rách quần áo ở phần bụng, cào rách da của hắn.

Đầu mũi tên có bạc, trên mũi tên có bùa, quỷ hút máutuy chỉ bị sượt qua thành vết thương nhỏ, nhưng cũng làm cho hắn đau đến mứcphải rống lên, ôm lấy bụng ngã xuống đất kêu oai oái một hồi.

Hai con quỷ hút máu còn lại nhảy lên được tảng đá lớnnhư ý muốn, lòng bàn tay dài ra, ngón tay giống như cành khô, móng vuốt sắcnhọn cùng với răng nanh khát máu dưới ánh trăng tràn đầy sát khi vô cùng kinhdị. Bọn chúng một trái một phải đồng thời bổ nhào đến Tiết Phi Hà.

Tiết Phi Hà không những không lùi mà còn tiến lên, cônhảy vọt tới, nghênh đón tên quỷ hút máu bên phải, cây cung cong cong trong tayvung mạnh một cái, một đầu dây cung lỏng ra, thuận theo lực đạo giương lên,cung trong thoáng chốc biến thành chiếc roi dài. Con quỷ hút máu ở bên phảikhông lường trước được, bị quất trúng một cái cực mạnh vào cổ, một vệt máu lậptức xuất hiện. Đường roi này thật lợi hại, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết,ngã xuống nằm trên tảng đá.

Con quỷ hút máu bên trái chớp mắt cái đã xông đến,Tiết Phi Hà liền nằm ngửa ra, một chân đạp mạnh lên trên, trúng vào ngực conquỷ hút máu. Đòn này thực ra chỉ để chống đỡ, chứ chưa đá ngã con quỷ hút máuđược. Con quỷ hút máu kia liền lăn một vòng, móng vuốt bổ về phía Tiết Phi Hà.

Tiết Phi Hà phản ứng rất nhanh, cô nghiêng người lậtmột cái, chân hơi kiễng lên, nhảy xuống khỏi tảng đá lớn. Vừa hay lại là hướngcon quỷ hút máu vừa rồi nhảy xuống. Tiết Phi Hà quất quất mấy roi, tiếp tục tấncông.

Vu Lạc Ngôn khi thấy hai bên đánh nhau, đã bắt đầu cóphản ứng trở lại. Anh lập tức trốn ra phía sau một thân cây lớn gần đó quan sátcuộc chiến.

Con quỷ hút máu ngã trên tảng đá trở dậy, đang chuẩnbị tấn công Tiết Phi Hà. Đột nhiên có một bóng người lao tới, từ không trungđạp một cái khiến hắn phải lùi lại ba bước. Con quỷ hút máu định thần lại nhìn,một người đàn ông trẻ mỉm cười giơ súng về phía hắn: "Hi, Bye!". Lờinói còn chưa nói xong, súng đã bóp cò.

Con quỷ hút máu kinh hãi, gắng sức nhảy lên trên, muốnnhảy lên một thân cây bên cạnh. Đạn làm bằng bạc sạt qua chân hắn, cảm giác đauđớn khủng khiếp thiêu cháy trong tim, quỷ hút máu cắn răng tiếp tục nhảy lênthân cây, lên tán rồi, cuối cùng đã có được sự che chắn, cơ hội của hắn cũnglớn hơn một chút. Nhưng dù hắn nhanh đến cỡ nào thì đạn vẫn nhanh hơn, lần nàyviên đạn bắn trúng phần bụng của hắn, hắn thét lớn một tiếng, rơi xuống dưới.

Lần này, hắn vừa hay rơi trúng bên chân của tên quỷhút máu tên gọi là A Diệu vừa rồi trúng hai mũi tên của Tiết Phi Hà. A Diệutrong lòng sợ hãi, hai người này xem ra không phải là hàng ma sư bình thường,với thân thủ của bọn họ và vũ khí sử dụng, xử lý mấy tên bọn chúng ắt là dưsức. Cùng lúc trúng liền hai phát súng, nhìn có vẻ bình thường, nhưng A Diệulại biết với tốc độ của quý hút máu bọn chúng, người bình thường không thể bắntrúng được. Chỉ có người rất hiểu biết về quỷ hút máu, rất quen thuộc với tốcđộ và sức mạnh của bọn chúng, mới có thể bắn chuẩn như thế.

Lúc này A Diệu không còn muốn đánh nữa, quay ngườiđịnh chạy vào rừng cây, bọn chúng làm tổ trong công viên này rất lâu rồi, địahình thuộc đến mức không thể nào thuộc hơn, muốn trốn muốn chạy, hắn còn có cơhội.

Một con quỷ hút máu còn lại vừa thấy tình cảnh nhưthế, cũng biết thế cục bất lợi nhưng hắn ta bị Tiết Phi Hà vây, muốn đi chắckhông dễ dàng. Hắn ta sốt ruột, duỗi tay tóm lấy chiếc roi của Tiết Phi Hà,nhưng trên chiếc roi này có ấn bùa, Tiết Phi Hà động pháp lực một chút, lòngbàn tay của con quỷ hút máu kia giống như là bị đao cắt vậy, đau đớn, nóng rừngrực. Hắn kêu lên thảm thiết, buông tay ra, lướt sang một bên. Tiết Phi Hà chậmrãi tiến đến, chiếc roi dài trong tay cuốn lấy cánh tay hắn ta, vung một cáithật mạnh.

Tư Mã Cần ở trên tảng đá lớn chĩa súng vào tên quỷ hútmáu này, quát lớn một tiếng: "'Không muốn chết thì dừng tay!".

Quỷ hút máu không muốn chết, nhưng cũng không muốn bótay chịu trói, hắn ta giả vờ giơ cao hai tay lên, nhưng đúng vào lúc Tiết PhiHà dừng lại, hắn ta nhanh như bay xông về phía Vu Lạc Ngôn đang đứng cạnh thâncây gần đó. Hai người kia là cao thủ, hắn ta đấu không lại, người bình thườngnày lẽ nào hắn ta còn không đối phó được?

Bắt người làm con tin là chiêu cuối cùng của hắn ta.

Vu Lạc Ngôn ngẩn ra, trừng trừng nhìn con quỷ hút máukia nhe nanh múa vuốt lao về phía mình, bản năng sinh tồn khiến cơ thể anh bắtđầu có phản ứng. Vào thời khắc đó, anh gập chân quỳ xuống, móng vuốt sắc nhọncủa quý hút máu bổ nhào vào không trung. Đồng thời lúc đó, tiếng súng vang lên,đạn của Tư Mã Cần bắn xuyên qua đầu quỷ hút máu kia, chiếc roi dài của Tiết PhiHà cũng cuốn lên cổ hắn ta. Roi bùa đầy pháp thuật lưu lại trên cổ hắn ta mộtvết bỏng cực sâu.

Tiết Phi Hà giật mạnh một cái, quỷ hút máu bị lôi baytrở lại, trước đó ở vị trí trái tim hắn ta, mũi đoản tiễn của cô đã cắm mạnhvào.

Vu Lạc Ngôn ngồi phịch xuống đất, nhìn bàn tay củamình, bên trên dính đầy máu của con quỷ. Trước đó tên Tiết Phi Hà bắn ra bị ADiệu tránh được, rơi xuống bên cạnh cây, Vu Lạc Ngôn lúc trốn ra sau thân câyđã nhặt nó lên. Không ngờ rằng vào thời khắc cuối cùng, trong lúc nguy cấp quáanh lại có thể cắm mũi tên vào tim con quỷ hút máu kia chuẩn xác như vậy.

Vu Lạc Ngôn nhìn máu trên tay mình, nhất thời hoảnghốt.

Một chiếc xe lái như bay đến, Thư Đồng từ trên xe nhảyxuống, lớn tiếng gọi: "Oa, hai người nhanh như vậy đã đánh xongrồi?".

Tư Mã Cần từ trên tảng đá lớn nhảy xuống: "Đợicô? Chắc đến sáng mất!".

"Ở đây là cửa Bắc, rõ ràng là hai người gần hơn,Ray báo cho chúng tôi hai người đã đến rồi nên chúng tôi không gấp gáp nữa,tiện thể bắt được một con vứt vào thùng sau xe rồi." Thư Đồng vừa nói vừađến gần nhìn một cái vào con quỷ hút máu mới chết kia: "Woa, bị ba ngườiđồng thời giết chết hắn cũng coi là viên mãn rồi".

Cô lại nhìn cô gái có khuôn mặt trẻ con ngã trên mặtđất bên cạnh, Tư Mã Cần đang đặt tay lên tĩnh mạch của cô ta. Thư Đồng nhìntướng mạo của cô gái kia một cái, nhướn này lên, lòng thầm thốt: Chẳng trách!

Vu Lạc Ngôn lúc này cũng đi đến, nhìn động tác của TưMã Cần, khàn giọng hỏi: "Cô ta còn cứu được không?".

Tư Mã Cần lắc đầu, duỗi tay vuốt cặp mắt sợ hãi trợntròn lên của cô gái kia. "Cô ta mất máu quá nhiều, đã tắt thở rồi".

Vu Lạc Ngôn nhắm mắt lại, anh không quên nổi ánh mắtcuối cùng cô gái đó nhìn mình, lại hỏi: "Cô ta có phải sẽ biến thành quỷhút máu không?".

"Cô ta chết rồi, chẳng biến thành cái gìcả." Tư Mã Cần nhìn nhìn đồng hồ, có vòng sáng màu đỏ, linh hồn của cô gáinày ở gần đây. Anh đi đến xe của Cao Lôi lấy ra một chiếc bình dẫn hồn, lụcsoát xung quanh một lát, niệm bùa chú thu linh hồn của cô gái kia lại.

Vu Lạc Ngôn trông thấy chiếc bình nhỏ đó, trong lòngcó một cảm xúc rất khó tả. Thư Đồng nhìn dáng vẻ của anh, nương tình không muốntrêu đùa, vỗ vai anh rồi đến bên cạnh giúp Tiết Phi Hà thu dọn thi thể của quỷhút máu.

Tư Mã Cần gọi điện thoại cho Ray, bảo anh điều đội vệsinh đến, và liên hệ với cảnh sát.

Vu Lạc Ngôn được Cao Lôi gọi đến nhận dạng tên quỷ hútmáu bắt được để ở thùng sau xe kia. Chính là tên anh đã theo dõi cả đoạn đườngđến công viên này. Cao Lôi cùng anh kiểm tra lại một lượt, nói với mọi người:"Anh thấy tổng cộng nhìn thấy năm con, bây giờ chúng ta ở đây có ba conchết, một con còn sống, vậy là một con đã chạy thoát".

Tư Mã Cần dập điện thoại: "Ray nói tại vị trí củalão đại, không thấy có biên độ di động lớn, chắc là đã xảy ra chuyện gì, chúngta đi hỗ trợ anh ấy".

Năm người chen chúc trong một chiếc xe vội lái tới vịtrí của Âm Yến Tư. Vu Lạc Ngôn quay đầu lại nhìn rừng cây tạm thời đặt mấy thithể kia, cho đến khi rừng cây đó mất hút trong tầm mắt. Thư Đồng hé miệng địnhnói gì nhưng cuối cùng thì vẫn im lặng.

Tư Mã Cần đột nhiên nghĩ ra vấn đề, liền hỏi:"Hai người làm thế nào lái xe vào trong được?".

"Thư Đồng sợ đuổi không kịp, bắt tôi phải đâm vàocửa, may mà cái khóa ở cửa Nam đó rất dễ mở", Cao Lôi cười cười.

"Hỏi cái gì mà hỏi, không có xe thì chẳng phảibây giờ chỉ có thể đi bộ hay sao, may là tôi anh minh." Thư Đồng cuối cùngcũng tìm được cớ để chống chế, nếu không thì sẽ bị Vu Lạc Ngôn kia chọc chonghẹn chết mất.

"Đợi một chút, chúng ta hình như đang đi vòngtròn." Cao Lôi đẩy gọng kính lên, nói: "Ảo ảnh của quỷ hút máu, vẫnlà loại rất lợi hại". Anh thực ra không cận thị, mắt kính của anh đã đượcxử lý đặc biệt, nhưng bây giờ đến ảo ảnh cũng nhìn không ra.

"Đây cũng không phải chuyện một kẻ chạy trốn sắpchết có thể làm được. Lẽ nào chúng ta đã lọt vào đại bản doanh của chúng?"Tư Mã Cần gọi điện thoại cho Ray bảo anh giúp đỡ kiểm tra.

"Mọi người không đi vòng tròn, nhưng tuyến đườngđi lại rất kỳ quái..”. Ray nghe thấy tình hình liền theo dõi hành trình, nóicho bọn họ. Bản đồ của công ty tương đối sơ lược, anh phóng to hết cỡ cũngkhông cách nào nhìn rõ được chi tiết.

"Mau dừng xe! Trước mặt là hồ!" Lúc này VuLạc Ngôn đột nhiên hét lớn. Cao Lôi bừng tỉnh, lập tức đạp phanh xe lại, mộttiếng "kít" vang lên, chiếc xe đứng yên tại chỗ.

Từ loa ngoài của điện thoại, Ray cũng hét lớn:"Mọi người đang lái về hướng cái hồ".

Chiếc xe dừng lại ở sát bên hồ nước rất nguy hiểm, nămngười trên xe sững sờ. Cao Lôi cẩn trọng thò đầu ra nhìn, chửi một câu:"Ông nội nó chứ!".

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chỗ tôi đây nhìn thấy trước mặt còn có con đườngnhỏ."

"Khốn nạn, kính của anh nên đổi rồi."

Cao Lôi cho xe lùi lại phía sau rồi tắt máy, quay đầunói lớn với Vu Lạc Ngôn: "Thiên nhãn thần tướng, anh đến lái xe!".Mấy người bọn họ vốn dĩ chỉ ra ngoài uống rượu, không có đem theo trang bị gì,muốn phá được loại ảo ảnh này e là rất phiền phức, có thiên nhãn ở đây thì dùngmột chút vậy.

Thư Đồng ngồi ở ghế phụ nhìn Vu Lạc Ngôn đổi đến vịtrí ghế lái, đấm anh một cái: "Haizz, anh lấy lại tinh thần đi, trên xenày toàn là hàng ma sư ưu tú nhất trong lịch sử, rất có giá trị".

Lời này của cô nhận được sự nhất chí khinh bỉ của mọingười. Vu Lạc Ngôn vẫn có chút căng thẳng, anh định thần lại, khởi động xe, láitheo hướng mà Ray chỉ dẫn, kết hợp với những gì bản thân mình nhìn thấy, cảđoạn đường đưa mọi người tới một đình ngắm hoa, ở đó có xe của Âm Yến Tư đangđỗ.

Âm Yến Tư ở bên đình bắt được con quỳ hút máu vừa mớichạy trốn, anh một tay bóp cổ hắn ấn lên thân cây, hình như là đang hỏi gì đó.

Con quỷ hút máu kia thỉnh thoảng thét lên thảm thiết,có vẻ rất đau đớn. Mọi người xuống xe, Vu Lạc Ngôn lúc này mới nhìn rõ trên tayÂm Yến Tư có cầm dao găm, con dao găm đó đang rạch lên da của con quỷ hút máu,xèo xèo bốc ra khói trắng. Con quỷ hút máu đó bị giày vò đau đến mức không muốnsống nữa, nhưng vẫn chẳng chịu nói gì.

Âm Yến Tư đập tay vào trán con quỷ, chỉ thấy một đườngấn bùa hiện lên rồi lướt đi, con quỷ hút máu ngã vật xuống đất bất động, móngvuốt và răng nanh toàn bộ đều thu về.

Âm Yến Tư sức mạnh vô biên, một tay xách con quỷ hútmáu kia lên, ném vào sau thùng xe, hỏi: "Mọi người cũng nhìn thấy ảo ảnhchứ?".

Mọi người gật đầu, Âm Yến Tư gọi điện thoại cho Ray,dặn dò nói: "Bảo Thôi cục trưởng sắp xếp một chút, mấy ngày này phải phongtỏa công viên, ở đây có khả năng là đại bản doanh của quỷ hút máu".

"Hiểu rồi." Ray trả lời, lại nói: "Tôinhìn thấy ở trên máy giám sát điều khiển giao thông có hai xe cảnh sát đang đivề phía công viên Hoa Anh Đào đó, mọi người mau rời đi. Các thi thể tìm thấytrong công viên này lần nào kiểm tra cũng đều nói là tử vong tự nhiên, điểm nàythật không bình thường. Tôi vừa rồi chỉ liên hệ với Hồ Dương, không có lý gì màCục Cảnh sát lại điều người từ xa đến như vậy, trong việc này sợ là có vấn đề.Trang bị của mọi người không đủ, không nên trực tiếp đụng độ".

Âm Yến Tư cũng cảm thấy có lý, quyết định đưa mấyngười bọn họ ra khỏi công viên, dừng xe lại chờ đợi ở đầu đường. Quả nhiênchẳng mấy chốc sau hai xe cảnh sát lao vút qua xe của bọn họ. Vu Lạc Ngôn bòlên cửa kính nhìn ra bên ngoài nói: "Bọn họ cũng là quỷ hút máu. Sao tôilại nhìn thấy rõ ràng như thế nhí?".

Âm Yến Tư ở trong chiếc xe phía trước nghe Cao Lôi kểlại biểu hiện của Vu Lạc Ngôn tối nay, anh quay đầu nhìn chiếc xe Vu Lạc Ngônngồi một cái, nói: "Người có thiên phú, đều có trách nhiệm phải gánh vác.Vận mệnh sẽ không bỏ qua anh ta".

Khác hẳn với bi thảm tối hôm nay Vu Lạc Ngôn gặp phải,một người có thiên phú khác lúc này lại đang khò khò ngủ say. Cô cũng có tráchnhiệm trọng đại Boss giao cho, đáng tiếc cô đã không hoàn thành.

Chúc Tiểu Tiểu rõ ràng nghĩ là sau khi uống rượu sẽnổi loạn, sau đó sẽ mau lẹ, dứt khoát tấn công Boss. Đáng tiếc sau khi cô uốngrượu lại thành chú cừu lười, ngủ như heo vậy. Nghiêm Lạc đối với cô lại hoàntoàn không tức giận, rõ ràng bản thân mình đã chứa cả một bụng buồn bực, nhưngvẫn cứ lo lắng đến tâm trạng sau khi tỉnh dậy của cô. Anh tựa người ngồi trêngiường, nhìn dáng vẻ đang ngủ của cô mà ngẩn ra.

Điện thoại vang lên, có tin nhắn đến, là Tề Nghiên La,bên trên viết: "Tất cả sẵn sàng, ngày mai theo kế hoạch khởi động làm mớiđịa phủ. Kế hoạch cứu thế của Cửu Thiên Huyền Nữ em sẽ tham dự".

Nghiêm Lạc nhìn cả hồi lâu, cuối cùng trả lời một tin:"Vậy chúng ta cứ ai làm tốt việc của người đó đi".

Qua một lúc lâu sau, Tề Nghiên La lại gửi đến một tin:"Bọn họ không muốn bỏ qua Heo Con".

Nghiêm Lạc không trả lời, tin tức như thế đối với anhmà nói chẳng có nghĩa gì. Heo Con là của anh, lần này anh sẽ không cho ai hết.

Qua một lúc lâu sau lại có tin nhắn đến: "Em cũngvẫn cho rằng Heo Con rất quan trọng đối với việc cứu thế nhưng bây giờ em cànghy vọng anh có thể vui vẻ, em sẽ đối phó với bọn họ".

Đoạn tin nhắn này khiến lòng Nghiêm Lạc ấm áp, anhnghĩ cả hồi lâu, gửi lại hai chữ: "Cảm ơn".

Trong cao ốc Đế Cảnh, Tề Nghiên La nhìn thấy hai chữđó, cuối cùng không nén được rơi nước mắt.

Vu Lạc Ngôn lúc này cũng đang rơi nước mắt.

Đến nửa đêm, cuối cùng cũng được trở về nhà, anh mệtmỏi vô cùng, đổ người lên giường nhưng lăn qua lăn lại chẳng ngủ nổi. Khó khănlắm mới chập chờn ngủ được, lại nhìn thấy cô gái có khuôn mặt trẻ con kia đangánh mắt tuyệt vọng nhưng không cam tâm nhìn chằm chằm vào mình, cô ta hét lên:“Tôi chạy không nổi nữa rồi, nhưng tôi không muốn chết, tôi không muốnchết!!!".

Vu Lạc Ngôn hét lớn, ngồi bật dậy, phát hiện hóa ra đóchỉ là giấc mơ.

Toàn thân anh mồ hôi đầm đìa, không dám ngủ nữa. VuLạc Ngôn cầm mấy lon bia lạnh về phòng uống ừng ực, càng uống nhiều lại càngtỉnh táo, ánh mắt cô gái có khuôn mặt trẻ con đó cũng càng lúc càng thấy rõhơn.

Vu Lạc Ngôn co rúm lại ở góc giường, miếng hồng ngọcđặt trên chiếc tủ đầu giường nhức mắt vô cùng, trái tim anh đập loạn, trên gòmá như có vệt nước, anh chạm vào, lại là nước mắt. Vu Lạc Ngôn phát hiện ramình đang khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra không kìm lại được, anh ôm lấy lon bia,đau đớn khóc hu hu.

Khóc được một lúc rồi, anh lấy điện thoại ra, cũng mặckệ bây giờ là lúc nào, gọi cho Chúc Tiểu Tiểu.

Điện thoại vang lên rất lâu, Vu Lạc Ngôn vừa chờ đợivừa uống mấy ngụm bia lớn, khó khăn lắm mới đợi được đến khi đầu bên kia bắtmáy. Anh chẳng buồn để ý điều gì hét vào trong điện thoại: "Tiểu Tiểu,Tiểu Tiểu, anh thực sự thích em, em không thích anh, em thích Boss của em, anhnhìn thấy rồi".

Lời nói của anh có chút lộn xộn, lại uống thêm mấyngụm bia nữa, trong giọng nói còn lẫn cả tiếng khóc: "Em nói anh nên làmthế nào? Càng lúc anh càng thấy rõ, là quỷ gì, hút máu gì, anh đều có thể nhìnthấy. Anh gặp phải cô gái đó, cô ta rất giống em, nhưng mà cô ta bị cắn chếtrồi. Anh đúng là thần kinh mới chạy đi cứu cô ta, em nói xem, anh vì sao lại làbệnh nhân tâm thần cơ chứ?".

Anh ôm lấy điện thoại, lẩm bẩm kể ra hết sự việc, cũngmặc kệ đối phương bên kia nghe có hiểu hay không. Anh nói năng lộn xộn, lờitrước không khớp với lời sau, nhưng anh nói rất thoải mái, cuối cùng chỉ cảmthấy hơi men bốc lên đầu, hơi choáng váng, không ngừng hỏi: "Em nói xem anhnên làm thế nào? Em nói xem anh nên làm thế nào?".

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có tiếng nói, lại làmột giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng: "Cô ấy ngủ say rồi".

Vu Lạc Ngôn trong chốc lát gần như tỉnh hoàn toàn, anhý thức được, dựng thẳng người lên, vuốt nước mắt trên mặt đi.

Nghiêm Lạc ở đầu dây bên kia tiếp tục nói với anh:"Vu Lạc Ngôn, vấn đề này của anh cô ấy không giúp được, cô ấy chỉ có thểcùng anh buồn phiền mà thôi, tôi không thích nhìn thấy cô ấy như vậy, cho nênanh tốt nhất tự mình giải quyết đi".

Vu Lạc Ngôn không nói gì, anh nắm chặt điện thoạitrong tay, cảm thấy cả khuôn mặt mình như đang bốc cháy rừng rực, vô cùng khóchịu, nhưng lòng tự tôn đã giúp anh gắng gượng, để anh không ngay lập tức dậpđiện thoại đi.

Anh nghe rõ ràng từng câu từng chữ Nghiêm Lạc nói bênkia: "Vu Lạc Ngôn, anh phải giống một người đàn ông!".