Giọng anh khàn đặc nhưng không hề khó nghe, thậm chí Giản Yên còn cảm thấy trong lời nói vừa rồi lại có một chút độ ấm.
“Không cần đâu!” Giản Yên vội vàng từ chối. “Anh có chiếc áo khoác nào dài quá đầu gối không?”
“Em lạnh sao?” Sở Vận Hoa khẩn trương tiến tới cạnh cô, sự lo âu rõ ràng hiện lên nơi đáy mắt.
Thế nhưng Giản Yên lại chẳng hề nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhặt đó. Tâm trí cô lúc này chỉ tập trung đến việc làm thế nào để trở về phòng của mình.
“Nếu anh có thì cho tôi mượn. Dù tôi chỉ khoác tạm chưa đầy hai phút rồi sẽ cởi ra ngay nhưng nhất định sẽ giặt sạch sẽ trước khi trả lại.”
Hà Như sẽ không thể nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc bên trong, cô cũng có thể nói đại rằng mình cảm thấy hơi lạnh nên mượn tạm áo của cậu ta để khoác, suy đi nghĩ lại thì phương án này là hợp lý nhất rồi.
Nghe đến đây dường như Sở Vận Hoa đã tường tận được suy nghĩ của Giản Yên. Anh
trầm mặc một chút rồi dứt khoát xoay người. Trước khi rời đi còn để lại mâỳ từ:
“Đợi tôi một chút!”
Lúc Sở Vận Hoa mở cửa đỉ ra ngoài, Giản Yên còn tưởng rằng anh ta qua bên phòng cũ để tìm đồ. Cho tới khỉ người kỉa lần nữa xuất hiện, cầm trên tay bộ quần áo cô đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này thì Giản Yên thật sự hoảng hốt:
“Ôi trời! Ai bảo anh tự qua bên đó lâỳ đồ chú?”
Sở Vận Hoa nhíu mày, tỏ vẻ phản đối:
“Ai bảo là tôi tự lây chú?”
“Nếu không tự lấy thì anh kiếm cái này ở đâu ra?” Lúc thốt ra câu này, Giản Yên gần như giãy nảy lên.
“Tôi bảo Hà Như tìm giúp!”
Thôi xong! Giản Yên bất lực câm nín. Thế là mấy lý do cô dụng tâm chuẩn bị đề đối phó với cô ấy cuối cùng cũng chẳng cần dùng đến nữa rồi.
0O0
Đứng trước cửa phòng mình, Giản Yên dùng dằng mãi mới mở quyết định bước vào. Cô
với Hà Như là bạn thân của nhau, có những chuyện cô không thể giấu, nhất là khỉ cô ấy đã tận mắt chứng kiến như vậy.
Hà Như vừa nhìn thấy cô liền vội vàng nhào đến hỏi han:
“Cậu không sao chứ? Nghe Sở Vận Hoa nói cậu bất ngờ bị tụt huyết áp ở bể bơi, còn suýt chút ngất nữa. Thật may cậu ta xử lý kịp, vội vàng đưa cậu về phòng rồi gọi bác sĩ tới”
“À! Mình không sao đâu! Bác sĩ tới khám rồi cho thuốc, mình uống đã đỡ nhiều rồi!”
Giản Yên nói xong lời này giống như trút được tảng đá đè nặng trên ngực vậy. Người này ấy thế mà còn lo dọn đường trước cho cô nữa chứ!
“Tốt rồi! Vậy mà tối hôm qua lúc gõ cửa phòng Sở Vận Hoa tìm cậu, mình còn vô tâm nghĩ xấu cho cậu ta.”
Hà Như ngồi xuống cạnh Giản Yên, làm một bộ hùng hổ trách móc:. Truyện Dị Năng
“Cậu này! Lần sau không có chuyện giấu nhẹm mình như thế nữa đâu đâỳ!”
“Mình xin lỗi!”
Nhìn bộ dáng mong manh, yếu ớt của Giản Yên, Hà Như cũng không nỡ hỏi tội cô thêm
nữa.
Trước khi kết thúc chủ đề chẳng hề vui vẻ này, Hà Như khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, cẩn thận quan sát sắc mặt Giản yên rồi mới lên tiếng:
“Vì cậu là bạn thân nhất của mình nên mình mới phải nhắc nhở cậu. Tình cảm bao nám cậu dành cho Sở Vận Hoa như vậy là đủ rồi. Tuyệt đối đừng lún sâu thêm nữa!”
Giản Yên cụp mắt xuống, hàng mỉ dài khẽ rung lên theo lời nói của cô:
“Mình biết rồi! Chỉ là sự cố thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
0O0
Ngày hôm nay, theo lịch trình bọn họ sẽ ở tại resort tổ chức team building.
Giản Yên tất nhiên không tham gia. Dù cô chỉ đứng bên ngoài xem náo nhiệt mà cũng cảm thấy hưng phấn chẳng kém gì những bạn đang chơi phía bên trong rồi.
Có một điều khá ngạc nhiên là hôm nay Sở Vận Hoa lại bắt đầu nhập cuộc cùng với đoàn bọn họ. Giản Yên hơi thắc mắc nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị cô quẳng qua một bên.
Phùng Cẩn Mai thấy người xuất hiện thì
không khỏi vui mừng. Cô ta rất muốn tới gần Sở Vận Hoa nhưng trước ánh mắt cương quyết đầy vẻ cảnh cáo của người nọ đành âm thầm khuất phục.
Sở Vận Hoa đứng bên này cùng mấy người bạn, trong đó có Nguyên Quang – do có việc bận nên cũng mới bay tới buổi sáng sớm nay. Thỉnh thoảng ánh mắt anh lại lơ đãng lướt qua Giản Yên đang ngồi ở phía đối diện cách đó không xa.
Trải qua việc tối qua, tâm trí anh bỗng dưng quẩn quanh một nỗi sợ hãi vô hình. Lúc nào anh cũng phải đặt cô trong tầm mắt. Tựa Giản Yên giống như một đứa trẻ, nếu không chú ý trông chừng thì nhất định cô sẽ xảy ra chuyện.
Nguyên Quang nhìn thần sắc u ám, bơ phờ của Sở Vận Hoà liền khoác tay lên vai anh ta rồi ghé tai mở miệng trêu chọc:
“Đêm qua mới cùng cô em nào đại chiến mấy trăm hiệp hay sao? Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi lắm!”
Lúc thốt ra câu này, cơ hồ đáp án mà Nguyên Quang nghĩ trong đầu chính là Phùng Cẩn Mai rồi.
Sở Vận Hoa không buồn trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú dõi về hướng nọ. Nguyên Quang
nhìn theo, nhận ra đối tượng đang được người bên cạnh để ý chính là Giản Yên thì sắc mặt lập tức tối lại.
“Cậu… nhìn Giản Yên?”
Nguyên Quang thẳng thừng lên tiếng. Thanh âm khó chịu tựa như chủ quyền của mình vừa mới bị xâm phạm.
Lúc này, Sở Vận Hoa mới lưu luyến thu hồi tầm mắt. Đối diện với sự chất vấn rõ ràng hiện lên trên gương mặt Nguyên Quang, anh bỗng dưng bật cười, không nhanh không chậm lên tiếng:
“Cậu hỏi tôi đêm qua ngủ với aỉ đúng khônq? Nếu như là cô ấv thì câu thấv thế nào?”