“Cốc cốc!”
“Cốc cốc!”
Sở Vận Hoa nhíu mày nhìn về phía cửa lớn. Khuya như vậy rồi, có thể gõ cửa phòng của anh chỉ có thể là cô ta mà thôi!
Cấn thận xoay người ngồi dậy Sở Vận Hoa tắt điện trong phòng, bật đèn ngủ fôỉ mới tiêu sái tiến tới mở cửa.
Quả nhiên là vậy!
Sở Vận Hoa chẳng thèm quan tâm tới thái độ thấp thỏm của cô gái trước mặt, mòi mỏng lạnh nhạt phun ra vài từ:
“Có chuyện gì?”
Hà Như nhìn bộ dáng uể oải của người trước mặt bỗng dưng lại cảm thấy chột dạ. Sắc mặt Sở Vận Hoa kém như vậy, không lẽ vì tại cô đã vô tình làm hỏng chuyện tốt của anh ta.
“Tôi chỉ muốn hỏi… cậu có nhìn thấy Giản Yên không?”
Đáp lại Hà Như chỉ là sự im lặng hờ hững.
“Cậu đừng hiểu lầm! Chỉ là vì chúng ta ở chung một biệt thự…”
Vốn Hà Như chỉ nghĩ Giản Yên ra ngoài một chút rồi rất nhanh sẽ quay lại. Thế nhưng cô chờ mãi, một rồi hai tiếng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu, chỉ thấy áo khoác Giản Yên mặc rơi ở thành bể bơi mà thôi.
Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm fôỉ, Hà Như sốt ruột vô cùng, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Cô rất muốn báo cáo ngay tình hình với trưởng đoàn nhưng thật may trong cơn rối ren, Hà Như lại nghĩ tới Sở Vận Hoa.
Resort do tập đoàn Hà Sở đầu tư, vừa hay Sở Vận Hoa và bọn cô lại ở chung căn biệt thự này.
Dù ban đầu Hà Như có thấy phương án bố trí này không được hợp lý cho lắm, nhưng rất nhanh suy nghĩ đó đã nhanh chóng bay biến nơi đâu. Tâm trí cô lúc này tất cả chỉ dồn lên Giản Yên mà thôi.
Hiện tại nhìn thái độ Sở Vận Hoa như vậy, có lẽ cậu ta cũng chưa hề gặp qua Giản Yên rồi.
“Cô ấy ở bên trong.”
Đang lúc Hà Như định bỏ cuộc thì Sở Vận Hoa đột ngột lên tiếng, thanh âm bằng phẳng tựa như chuyện mà cậu ta đang nhắc đến vô cùng bình thường vậy.
“Hả?” Hà Như vô thức ngẩn người, gương mặt chẳng thể giấu nổi sự khó tin.
“Yên tâm rồi chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Dứt lời, Sở Vận Hoa mau chóng đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa vang lên lúc này mới khiến cho Hà Như bừng tỉnh.
Chuyện này là không thể nào!
Tiếng gõ cửa dồn dập lại bất ngờ vang lên. Lần này Sở Vận Hoa rất nhanh đã xuất hiện, cũng chẳng thèm che giấu sự khó chịu rõ rệt nơi đáy mắt.
“Còn chuyện gì?”
“Cậu mau nói với Giản Yên tôi muốn gặp cô ấy!” Hà Như gấp gáp lên tiếng, âm thanh còn to hơn lần trước vài phần.
“Cô ấy ngủ rồi!”
‘Vậy nên mong cậu trật tự cho!”
Trước khi Sở Vận Hoa đóng sập cửa thì Hà Như đã kịp thời giữ chặt tay nắm. Cô thẳng thừng lên tiếng, giọng nói cứng rắn chẳng thèm kiêng nể:
“Tôi vốn không muốn nhiều chuyện. Nhưng Sở Vận Hoa, cậu sắp kết hôn với Phùng cẩn
Mai rồi…”
Sở Vận Hoa bực bội vô cùng. Vốn chẳng liên quan nhưng riêng buổi tối nay, anh đã phải nghe tới cái tên Phùng cẩn Mai không dưới một lần.
“Ai nói là tôi sẽ kết hôn với cô ta chứ?”
Âm thanh cáu kỉnh phát ra tựa như muốn bóp nát họ tên người kia ra thành từng mảnh. Cửa cũng dứt khoát bị đóng lại lần nữa.
Một mớ cảm xúc hỗn độn cứ thế quẩn quanh trong đầu Hà Như. Nhìn thái độ của Sở Vận Hoa, chắc chắn cậu ta sẽ không kiên nhẫn mở cửa cho cô tới lần thứ ba.
Dù Giản Yên đã yêu Sở Vận Hoa nhiều năm rồi nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không mù quáng tới mức này đâu.
Còn người đàn ông bên trong căn phòng kia, rốt cuộc cậu ta đang muốn làm gì chứ?
oOo
Giản Yên ngủ không sâu giấc, khoảng năm giờ sáng cô đã sớm tỉnh dậy. Căn phòng được bố trí theo phong cách vintage giờ phút này chỉ còn lại mình cô.
Cẩn thận bước xuống giường, Giản Yên vươn tay kéo một bên rèm cửa ban công. Tấm
này trời đã tờ mờ sáng, mặt trời dần lên cao, tỏa ánh nắng yếu ớt xuống trần gian, hòa quyện với khung cảnh ngập tràn một màu xanh bên dưới, chỉ cần nhìn thấy đã cảm nhận được một chuỗi năng lượng vô cùng tích cực.
Phải! Cô đã dứt khoát với Sở Vận Hoa rồi. Vì thế con đường phía trước phải thật mạnh mẽ vượt qua!
Giản Yên mở cửa ban công rồi nhẹ nhàng bước ra. Thế nhưng hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô, không khí bên ngoài lại có mùi thuốc lá nhàn nhạt vương nơi đầu mũi. Giản Yên khẽ nhăn mày, vội vàng xoay người định quay trở về phòng thì cánh tay nào đó đã bất thình lình vươn tới nắm lấy bả vai cô, khẽ dùng sức đùn cô vào bên trong, sau đó cầm tay nắm cửa nhanh chóng đóng lại.
Giản Yên quay đầu, kéo nốt chiếc rèm bên còn lại mới thấy sau một lớp cửa, Sở Vận Hoa đang dùng mũi giày di di điếu thuốc đang hút dở. Dưới mặt sàn ban công vương vãi vô số đầu mấu thuốc lá, nhìn qua cũng biết được người này chắc hẳn đã đứng ở góc khuất ngoài này hút thuốc rất lâu rồỉ.
Giản Yên không chút nào vừa mắt đối với thói quen tai hại này. Nhưng mà cô cũng chẳng có tư cách gì để quản anh.
Cụp mắt lại, Giản Yên liền đi tới giường lớn. Cô nặng nề ngồi xuống, trong đầu đang không biết làm thế nào để có thể trở về phòng với bộ dạng hiện tại.
Chừng vài phút sau Sở Vận Hoa mới mở cửa đỉ vào. Nhìn mái tóc rối tung, thần sắc uể oải mệt mỏi của người trước mặt, Giản Yên cứ ngỡ rằng anh phải già đi hẳn mấy tuổi.
“Dậy rồi à? Đề tôi gọi người mang đồ ăn sánq lên cho em!”