*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nhớ lại hai lần trước nhìn thấy thằng nhóc Hạ Lẫm đó ra tay... Đúng là Hạ Lẫm rất mạnh, nhưng so với Tiết Xán, có vẻ như anh ta còn thiếu một chút kinh nghiệm. “Hay là do cậu ta còn quá nhỏ?”
Tôi nhớ Hạ Lẫm nhiều nhất cũng chỉ bằng tuổi tôi. “Cậu ta còn nhỏ?”
Mặt Tiết Xán đầy ghét bỏ: “Lúc anh còn sống, khi ở tuổi cậu ta, chẳng biết anh đã mạnh hơn cậu ta bao nhiêu kia”
Tiết Xán nói rất kiêu ngạo, nếu là người khác, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy người nọ ra vẻ, nhưng nếu là hẳn, tôi lại cảm thấy đó là đương nhiên. Quả nhiên là thực lực đủ mạnh mới được. “Không chỉ Hạ Lẫm, ngay cả thực lực của Thừa Ảnh đại sư cũng khiến anh cảm thấy kỳ lạ”
Tiết Xán tiếp tục nói: “Mặc dù ông ta không phải dòng chính, nhưng với số tuổi đó, tu vi của ông ta cũng hơi yếu quá đấy”
Nghe Tiết Xán nói vậy, tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Thật vậy, tôi vẫn còn nhớ tôi phải minh hôn với Tiết Xán là vì người nhà họ Tiết không thể đối phó với nữ quỷ và tiểu quỷ kia. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó chắc chắn người nhà họ Tiết đã nhờ Thừa Ảnh đại sư giúp đỡ, tu vi của tiểu quỷ và nữ quỷ đó cũng không quá cao, nhưng Thừa Ảnh đại sư lại không đối phó được. “Chẳng lẽ do thiên phú của ông ấy không tốt?”
Tôi hỏi.
Trong tiểu thuyết, đạo thuật gì đó đều rất xem trọng tư chất. “Thiên phú của ông ấy rất tốt”
Không ngờ Tiết Xán đáp: “Thằng nhóc Hạ Lẫm kia còn có thiên phú tốt hơn, theo lý thuyết thì không thể chỉ có chút tu vi như vậy được”
Như vậy lại càng khiển người ta cảm thấy kỳ lạ hơn. Sinh ra trong nhà họ Hạ, nơi Huyên học được gìn giữ hoàn hảo, thiên phú cũng rất tốt, nhưng vì sao tu vi của Thừa Ảnh đại sư và Hạ Lẫm vẫn bình thường như vậy? “Vậy còn gia chủ nhà họ Hạ thì sao?”
Tôi lại hỏi: “Là cha mẹ của Hạ Lẫm, chắc họ rất lợi hại nhỉ?”
“Theo anh biết thì cha mẹ của Hạ Lẫm đã không còn nữa”
Tiết Xán thản nhiên nói: “Hình như dòng chính thế hệ này của nhà họ Hạ chỉ có cậu ta và người chị gái mất tích của cậu ta.
Tính ra thì cậu ta vẫn được coi như cậu chủ hiện tại của nhà họ Hạ”
Nghĩ đến chàng trai xinh đẹp tính tình trẻ con đó, còn nhỏ đã lên làm cậu chủ, tôi bỗng có chút thương hại: “Tội nghiệp quá, mới còn nhỏ đã gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy..
”
Tôi thuận miệng nói một câu, không ngờ Tiết Xán lại trợn đôi mắt xinh đẹp của mình thành mắt ếch trâu. Hản vươn tay ôm tôi vào lòng. “Lúc còn sống, anh đã lên làm gia chủ vào năm mười lăm tuổi, vậy tính ra anh đáng thương hơn à?”
Hắn sa sầm mặt: “Em không đồng tình với anh mà đi quan tâm nhóc ẻo lả mặt trắng đó làm gì?”
Tôi nhìn vào khuôn mặt khó chịu của Tiết Xán, ngây người một hôi mới nhận ra. Lão quỷ này lại ghen. Còn nói là tôi thích ghen, tôi thấy hắn mới là lọ dấm chua ủ suốt chín trăm năm ấy. “Anh đáng thương, anh đáng thương nhất”
Tôi qua loa đáp lại. Ngay cả đáng thương cũng muốn so bì, cạn lời luôn rồi. “An Tố, em cũng dám thương hại anh á?”
Nào ngờ, câu trả lời của tôi lại làm Tiết Xán khó chịu. Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn tức giận đến tái mét của hẳn, tôi nghĩ tôi có nói gì thì cũng sai thôi. Thôi, ngậm miệng lại vậy. “An Tố! Anh đang nói chuyện với em mà em dám không để ý tới anh à?”
Tiết Xán tăng tone giọng lên. Mi mắt tôi lật ngược, tôi sắp ngất rồi này. Ông trời ạ, tại sao con lại thích một nam quỷ rắc rối như vậy chứ! Sự thật chứng minh, tôi nói là sai, không nói cũng sai, điều duy nhất có thể giải quyết lửa giận trong lòng Tiết Xán đại thiếu gia đó là tôi lại bị khiêng vào phòng ngủ và bị giày vò cả đêm.