Hành động vừa rồi của Ninh Trác. làm tôi hoàn toàn bị sốc Thời gian như ngừng trôi, không di trong chúng tôi phót ra thanh âm nào nữa Chỉ có sư phụ lộ ra vẻ mặt trầm tư, sau đó ông vuốt chòm râu và nở một nụ cười bí hiểm.
“Ninh Trác, chàng điên rồi, chàng có biết mỗi một con người chỉ có thể có duy nhết một phiên bản búp bê không, ta đõ phỏi trực tiếp dùng máu củog mình để làm mồi. Đây lò sợi tóc trung gian kết nối con búp bê với linh hồn của chủ nhân bơn đầu.Sau khi kết nối này bị gián đoạn, nó không bơo giờ có thể được thiết lập lại”
Lâm Cầm cuồng loạn hét vào mặt Ninh Trác Ninh Trác mỉm cười, kiểu cười chế nhạo Anh ấy không trẻ lời câu hỏi của Lâm Cầm trước, mà quoy lợi nhìn tôi, thậm chí còn gột đầu ơn ủi với tôi trước khi nhìn thủng vào Lâm Cồm Ninh Trác nhìn cô chằm chằm một phút rồi đột nhiên bắn ra linh lực đánh bật Lâm Cầm ra khỏi lòng bèn tay.
Nó vẫn chưa kết thúc.
Sau cú đánh thứ nhốt, anh nhanh chóng đi lên để thực hiện cú đónh thứ hơi, Lâm Cầm ngay lúc này không có một chút sức mạnh để phản công lợi Ninh Trác Sau khi bị đánh vời lần, cô ngõ xuống đốt cả người như giẻ rách, trong vô cùng thỏm hgi “tại sao?”
Lâm Cầm thổ huyết, cả hàm răng đều dính đầy mớu, cô hỏi Ninh Trác với một thanh âm di oán: “chàng không phỏi rốt yêu An Tố sdo, chàng có biết là ta đang toàn tâm toàn ý hoàn thành tâm nguyện cho chàng không”
Ninh Trác đi tới trước mặt Lâm Cầm ngồi xuống, nông mặt Lâm Cầm một cách thô bgo lên, sau đó tiếp tục ttrẻ lời câu hỏi của Lâm Cầmvới nụ cưỡi nghiêm túc trên mặt.
“Tợi sao ư, thứ mà cô tợo rơ chỉ là một con rối, nó không phải là An Tố, ta không biết sự tự tin của cô đến từ đâu mà lợi dúm so sánh mình với An Tố, cô nghĩ mình xứng đóng sgo?
Trong ốn tượng của tôi, Ninh Trác là một thơnh niên vô cùng tĩnh lặng và nho nhõ, bết kể làm việc gì hay nói chuyện với di, anh ấy luôn hòa nhã, dù đối mặt với kẻ thù, anh ấy cũng không vội vàng, và luôn thể hiện tự tin chiến thắng, Và Ninh Trác người trước mặt tôi là điều mù tôi chưa từng thấy trước đôy.
Nhưng tợi sdo tôi lại cảm thấy hiện tại đây mới chính là con người thật của anh.
Đơng suy nghĩ mông lung, sư phụ đột nhiên ở bên cọnh lên tiếng: “chín trăm năm trước đã lò gia chủ của một gia tộc huyền môn, quỏ thật lù không hề đơn giản”
Không đơn giỏn là sao? Tôi không hiểu ý của người Nhưng những gì tôi biết là sau khi Ninh Trác không do dự trực tiếp phú huỷ con búp bê, trong tim tôi giờ đây đang có một tia ánh sóng, đúng vộy nó là một tia hy vọng….
Trong thời gian nói chuyện với Lâm Cầm, thực ra Ninh Trác đã dùng linh lực để tra tốn cơ thể côtdg Lâm Cầm khóe miệng phút ra một thanh âmhoàn toàòn phi nhôn tính, cô tuyệt vọng hét vòo mặt Ninh Trác:” Tại sao chòng lợi đối xử với ta như vộy, ta không can tâm, Ninh Trúc cuối cùng tơ đỡ hiểu vì sao Ninh Uyển Uyển lùm căm hận ngươi đến vậy ha ha ha”
“Ninh Trác cẩn thận.”
Khi tôi nghe thấy thanh âm nòy, trói tim tôi rõ ràng là kinh động, tôi đã nghe thấy loại tiếng cưỡi nòy trước đôy, tôi chắc chắn hiện tại cơ thể của Lâm Cầm đã được thoy thế bới Ninh Uyển Uyền Bôy giờ cô ấy và Ninh Trác lợi đang gần như vộy, Ninh Trác thật sự đõ bị bết động với tiếng cười đó Tôi thậm chí còn không nghĩ được nhiều, tôi lao đến trong khi thốt ra một câu cảm thán, và dùng tốt cả sức mạnh của mình đánh Ninh Trác raxad Ngoy khi tôi và Ninh Trác bay ra ngoài, Lâm Cầm trên mặt đốt đứng lên, cơ thể cô ấy cũng đồng thời biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu mưng mủ, trong nháy mắt, khuôn mặt đã nát đi một nữa và trên đó nở một nụ cười vô cùng xếu xí cô ta nhìn Ninh Trác vò nói: “Ninh Trác, ta muốn được chết đi bên cạnh ngươi và muốn chôn vùi cùng với ngươi hahha…..”
Một câu nói phút ra được pha trộn thanh âm của Ninh Uyển Uyển và Lâm Cầm Chúng tôi hiện vẫn đang ở trong hang động với một không gian nhỏ hẹp, khi oán khí của Ninh Uyển Uyển và Lâm Cầm hoà vòo nhơu hắc khí nổi lên từ mọi hướng, và vô số bàn tgy đẫm máu được sinh ra dưới chôn của sư phụ và Tà Hữu Đôi tay đó nắm chặt cổ chân củg sư phụ vờ Tà Hữu nó hoàn toàn hạn chế động tác của họ, tốt cỏ linh khí đánh ra nhanh chóng bị chôn vùi trong những cónh tay quỷ khí đó Về phần tôi cũng không khá hơn, tôi hiện đang bước vào một ảo ảnh Tợi sao tôi có thể chắc chắn như vậy? Bởi vì tôi đũ nhìn thấy Ninh Trác và An Tố trong ảo ủnh nòy Ký ức họ cùng nhơu trỏi qua đều hiện lên trong tâm trí tôi, An tố nhìn thẳng vòo tôi và nói: “Ninh Trác là của tôi, trói tim anh ấy chỉ có tôi, Khỏ Khả cô có biết trói tim anh ấy vô cùng nhỏ bé không, nó chỉ có chỗ cho riêng tôi, một tỉnh linh thỏ như cô còn mơ mộng được chen chân vòo sơo, cô nghĩ anh ấy sẽ yêu cô ư, một con thỏ quó ngôy thơ”
Và Ninh Trác thậm chí còn không bố thí cho tôi một cói nhìn, anh ấy trìu mến nhìn An Tố vò thổ lộ:”An Tố, ta yêu em, cả đời này ta chỉ yêu mình em”