Tôi thực sự không ngờ rằng mình sẽ trở lại mảnh đất này, lại gặp anh ở sân bay...
Nhìn khuôn mặt kia một năm qua không gặp, trong mộng có vô số lần nhìn thấy, tôi chỉ cảm thấy sững sờ.
Anh ấy vẫn đẹp trai như một năm trước, nhưng có vẻ gì đó đã khác.
Trong đôi lông mày, trước có một chút bồng bột, thay vào đó hiện tại là vẻ bình tĩnh và hướng nội.
Từ khi quyết định trở về Trung Quốc, tôi đã nhiều lần nghĩ thử xem tôi và Tiết Xán có thể có gặp lại nhau hay không, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy, huống hồ là anh ấy đã nhìn thấy Tiết Chỉ trước.
Tiết Xán lúc này cũng không có một mình, tôi nhanh chóng nhận ra người bên cạnh chính là Tiết Phong đã một năm không gặp, hai người bọn họ rõ ràng là vừa đi ra nước ngoài về.
Lúc này, tôi nhìn thấy Tiết Chỉ trong vòng tay của Tiết Xán, quay đầu lại, dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi không khỏi hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhanh chóng nhảy một cái quyết định tìm chỗ ẩn nấp.
Tôi không dám để Tiết Xán nhìn thấy vào lúc này, huống chi là để anh ấy nhận ra Tiết Chỉ là con của tôi, tôi sợ anh ấy nhận ra đứa con của chúng tôi khi đó chưa chết.
Nhưng tôi vẫn lo lắng cho tình hình của Tiết Chỉ, nên thầm niệm thần chú, chẳng mấy chốc, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Xán bọn họ.
“Cậu bé” Đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của Tiết Phong, “Ba mẹ con ở đâu? Chúng ta dẫn con đi tìm ba mẹ con, được không.”
“Cháu không có cha.” Tiết Chỉ lanh lảnh nói, “Cháu cùng bọn mẹ đến đây, hiện tại lại không thấy mẹ cháu đâu.”.
Thằng bé vừa nói vừa cong môi nhìn Tiết Xán đau khổ, "Chú ơi, chú đưa cháu ra khỏi đây được không? Cháu rất sợ, chú sẽ cùng cháu đi tìm mẹ cháu đúng không?"
Tôi không khỏi rùng mình vì lạnh.
Tôi biết quá rõ về đứa bé Tiết Chỉ này, tuy mới hơn một tuổi nhưng nó quá thông minh lanh lợi, trong lòng không giống một đứa trẻ, không thường làm nũng với chúng tôi, nhưng bây giờ lại đang làm nũng với Tiết Xán.
Hơn nữa, cho dù không nhìn thấy tôi, anh ấy cũng nên nhìn thấy Ninh Trác cùng Hạ Lẫm, nhưng thằng bé lạinói không tìm được ai?
Với sự hiểu biết của tôi về đứa trẻ, tôi luôn cảm thấy rằng nó muốn làm gì.
Tôi tự hỏi con trai mình muốn làm gì, và tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi nín thở.
Tiết Xán suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Vậy ta trước đưa cháu trở về chỗ ở của ta, sau đó ta sẽ phái người đi tìm mẹ của cháu"
“Cảm ơn chú!” Tiết Chỉ mừng rỡ, trực tiếp ôm Tiết Xán, hôn lên má anh ấy một nụ hôn thật mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, tôi chết lặng, Tiết Phong bên cạnh cũng chết lặng.
Tôi thầm nói rằng điều đó là 1 sai lầm.
Dựa theo những gì tôi biết về Tiết Xán, tôi biết anh ấy rất ghét người lạ đụng vào mình, cho dù người kia chỉ là một đứa trẻ chưa từng gặp qua, tôi sợ anh ấy sẽ rất khó chịu.
Tôi sợ Tiết Xáb nổi giận nên đuổi Tiết Chỉ đi, trong lòng hoảng sợ muốn xông ra ngoài.
Bất quá, Tiết Xán chỉ nhìn Tiết Chỉ thoáng qua, nhưng không có lớn hơn phản ứng.
Nhìn thấy cảnh này, tôi càng sốc hơn.
Tiết Phong ở bên cạnh ngẩn người, đối với Tiết Xán nói: "Tiết Xán, tôi còn đang tự hỏi, anh tại sao đột nhiên yêu thích một đứa trẻ xa lạ? Anh vẫn để cho đứa bé này hôn má anh?"
Tiết Xán lạnh lùng liếc Tiết Phong, Tiết Phong không dám nói nữa.