Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Chương 14: Kim đồng ngọc nữ




"Này, đến tháng 7 rồi đấy. Kế hoạch cô định làm là gì?"

"Bảo vệ linh hồn số 130601 và Người kết nối bằng mọi giá. Anh chắc là muốn giúp tôi không đấy?"

"Chắc chắn. Con rối sẽ bảo vệ Người kết nối, còn tôi sẽ đưa linh hồn số 130601 về nhà. Cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi."

"Được. Bảo trọng nhé, Số 7."

*

Hôm nay Di lại đến nhà ông Tư Phúc để làm việc, sau vài tuần được ông và anh Đức chỉ dẫn. Di ngoài được tiền tiêu vặt còn được thêm nhiều kiến thức khác.

Đậu xe vào sân nhà ông Tư. Di nhìn vào trong nhà, lạ thay hôm nay lại chẳng thấy ông Phúc hay anh Đức đâu. Nó đảo mắt xung quanh, sàng thuốc đã được đem ra, hoa cũng đã được tưới.

"Người đâu hết rồi ta?" Di lẩm bẩm. Bỗng nó nhớ ra khu vườn phía sau nhà, nơi cũng trồng đầy các loại thuốc nam của ông Tư. Nghĩ chắc ở đó sẽ có người, Di liền men theo con đường lát gạch đỏ ra sau nhà. Vừa vượt qua bồn nước, Di nghe được tiếng tranh luận từ phía vườn cây.

"Không có phải, ông phải đào sâu hơn tí chứ. Mùa mưa tới trôi hết đất thì sao?"

"Nhiêu đây đủ rồi. Đất muốn tới ngọn cây rồi má nội ơi!"

"Im miệng đi! Kĩ kĩ một xíu, khó khăn lắm tôi mới kiếm được đó."

Di hướng tiêu cự về phía hai người đang cãi nhau, là Hoàng Đức và một cô gái xinh xắn. Chị gái kia thấp thoáng thấy Di, đoán rằng nó là người tới bốc thuốc, cô liền vỗ vai Đức:

"Ê có người tới kiếm ông kìa Đức."

Cả hai đồng loạt đứng lên, Di đến gần hai người. Thấy Đức đã có việc, Trà phủi tay, chào tạm biệt Đức: "Ông có việc thế thôi tôi về nhé. Tháng cô hồn nên ông già cũng lắm việc phải làm vãi luôn, phải về phụ không ổng lại lên cơn." Dứt lời, cô mỉm cười chào Phương Di rồi ra về.

Di gật đầu chào lại cô, đoạn lại nhìn xuống đất. Bên dưới là một bụi cây với chi chít những cụm hoa mang dáng dài, màu vàng chia thành nhiều cánh như hoa mai.

"Này là hoa kim đồng đấy. Ban nãy là người bạn còn lại của anh, chung nhóm bạn với anh và Minh Duy, nhỏ đó tên là Ngọc Trà." Đức dõi theo hướng nhìn của Di, không ngại mà giải đáp. "Em nhớ Minh Duy không? Thằng bạn chí cốt đã mất của tụi anh ấy. Hồi xưa nó thích hoa kim đồng vàng lắm, thật ra thì cũng không phải là thích nữa, một phần là do anh với Trà."

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp, giọng hơi nghẹn lại: "Kim đồng vàng - Sức sống mãnh liệt, không gục ngã trước khó khăn, giống như nó vậy. Không phô trương nhưng lại có sức hút và nhiều công dụng... Bạn của tụi anh gia cảnh không tốt nhưng học rất giỏi, tiếc là đã... Ngày nó ra đi, ai cũng ngỡ ngàng, và cũng chẳng ai biết vì lý do gì mà nó lại chọn cách cực đoan như vậy. Anh... không biết phải nói sao nữa."

Nó im lặng lắng nghe, từng câu chữ như hoạ nên khung cảnh quá khứ của Minh Duy. Thật ra kể từ khi gặp những người có liên quan đến Duy, Di luôn có một dấu chấm hỏi trong đầu: Tại sao mọi người luôn ám ảnh bởi quá khứ, ám ảnh bởi Đỗ Minh Duy? Nhưng bây giờ thì nó hiểu rồi, anh còn quá nhiều hoài bão cho tương lai. Chính bản thân của Duy cũng cảm thấy thế, nhưng anh lại chọn kết cục như vậy. Chắc hẳn là có khúc mắc.

"Thôi em chờ anh tưới cây rồi mình vào phân loại thuốc men, lúa gạo,... dùm ông nha. Phải chuẩn bị để rằm ông tặng cho bà con nữa."

"Dạ."

Xế chiều, sau khi đã hoàn thành tất cả các công việc từ phân loại đồ từ thiện ngày rằm cho người dân đến lấy sàng thuốc vào nhà trước khi trời mưa, Di xin phép về sớm vì phải nấu cơm chiều hộ mẹ. Nó quẹo vào chợ, mua đủ loại thực phẩm được mẹ dặn từ trước. Song, Di theo thói quen ghé vào cửa hàng bán cây trồng và phân bón mà nó thường mua.

"Hôm nay hoa mới về à bác?" Di tắp xe vào lề, cất tiếng chào bác chủ tiệm đang loay hoay đếm chậu hoa.

"Ờ Di đấy à? Nay mới nhập hoa đồ về, có mấy loại mới này, đảm bảo chưa chỗ nào ở cái thị xã này nhập. Con mua không Di?" Bác chủ tuổi đã hơn 50 chỉ vào mấy chậu hoa được sắp thẳng hàng dưới đất, đon đả chào hàng.

Di nghe thế cũng đăm chiêu ngắm nghía, lướt mắt qua hàng loạt loại cây. Nó bỗng chú ý đến một chậu hoa theo dạng dây leo màu trắng được treo sau lưng bác. Thấy Di có vẻ hứng thú với đợt hoa mới về, bác chủ chêm thêm:

"Thích chậu này à con? Có mắt nhìn lắm đấy, này là hoa ngọc nữ, lần đầu bác mày nhập về luôn đấy nhé. Đợt này nhập về được hai cây kim đồng với hai cây ngọc nữ, mà sáng nay có con bé kia mua mất hai cây kia rồi, còn mỗi cây này thôi đó."

Cây kim đồng? Vậy là cây của chị Trà mua rồi. Di nghĩ.

"Mua về để thu hút vận tài lộc cho gia đình nè, hoa cũng không nồng, trồng mốt nó leo xung quanh cửa sổ, cửa cổng đẹp lắm. Bác còn mỗi cây này thôi, Di mua không?"

Kim đồng ngọc nữ. Một cặp đôi...

"Nhưng mà... con đi chợ hết tiền rồi bác. Sợ không đủ tiền trả mất." Nghĩ đến ví tiền của mình hiện tại, Di hơi ngập ngừng.

Trái với suy nghĩ của nó, bác chủ tiệm nở nụ cười phúc hậu, vô cùng thoải mái với nó: "Không có sao hết, cứ đem về đi, bữa sau ghé trả tiền sau. Bác cháu mình tính toán chi ba cái chuyện này. Thôi thôi, để bác gói gói cho nó gọn lại rồi cho con đem về nè. Nhớ chăm sóc cho tốt là được rồi nha Di."

Nghe thế, Di vui lắm. Nó gật đầu đầy hưng phấn, không ngừng cảm ơn bác chủ cửa hàng cây trồng tốt bụng.

Tối đến, khi mà gia đình Di đã tắt hết đèn và chìm vào giấc ngủ sau ngày mệt mỏi, một kẻ nào đó xuất hiện tại nhà của Võ Phương Di. Đào một cái lỗ bên cạnh gốc cây hoa ngọc nữ mà Di vừa trồng, sau đó hắn nhét một thứ gì xuống cái lỗ đó rồi nhanh chóng lấp lại. Xong xuôi mọi chuyện, hắn phủi tay, miệng lẩm bẩm: "Tiếp đến là linh hồn số 130601."