Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Chương 12: Đồng quê




Vài tuần sau ngày tổng kết và bắt đầu kì nghỉ hè, tỉnh T tổ chức kì thi tuyển sinh vào lớp 10 cho học sinh lớp 9 thuộc các trường Trung học cơ sở trên địa bàn tỉnh. Là một tình nguyện viên trong chiến dịch tiếp sức mùa thi, Di hiển nhiên lại có cơ hội đến trường để gặp Minh Duy. Ngày thi đầu tiên, môn thi buổi sáng diễn ra rất thuận lợi, nhưng theo lời nhắc nhở về dự báo thời tiết của trưởng đoàn, các tình nguyện viên đều chuẩn bị sẵn dù và áo mưa để che cho các thí sinh.

Được phân công nhiệm vụ ở khu vực sảnh chính, Di có chút thời gian để "tâm tình" cùng Duy bằng mấy con chữ trên điện thoại.

"Anh muốn kì trăng sau đi đâu?"

"Anh ấy hả? Anh muốn đi đâu đó ở ngoài trời ấy." Minh Duy suy nghĩ đôi lát rồi bảo.

"Là muốn đi đâu? Cụ thể đi chứ, em cũng có biết đi đâu đâu." Di gõ phím lạch cạch, đầu chẳng nghĩ ra địa điểm vui chơi nào. Bỗng nhiên một cánh tay từ phía sau vỗ vào vai Di cái bộp, nó giật mình tắt điện thoại rồi quay đầu nhìn người kia. Là Thanh Thúy.

"Ê Di, hè này mày có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa thì mấy ngày nữa xuống xã Dưới chơi với tao không?" Thúy ngồi vào ghế bên cạnh, ôm lấy tay nó rủ rê.

Di hỏi lại: "Đi xuống đó làm gì? Mà đi ngày mấy?"

Thúy gãi đầu gãi tai diễn giải: "Thì kiểu chuẩn bị vào vụ gặt rồi nè, mày biết xã Dưới quá trời ruộng lúa rồi đó, nên là mình xuống đó câu cá, bắt ốc giải trí đồ ơ. Nói chung là thả vào thiên nhiên để sinh tồn. Còn ngày đi chắc chờ đến sát ngày rồi tao báo."

"... Cũng được. Đến đó bảo tao." Di xoa xoa trán, làm tay dấu OK với Thúy.

Nhận được câu trả lời coi như là đồng ý của Di, Thúy cười híp mắt gật đầu. Song, sau tiếng gọi của một chị Đoàn viên, nó tạm biệt Di rồi đi mất. Di nhìn dáng hình đã cách mình khoảng cách khá xa, nó lại mở khoá điện thoại. Kể cho Duy nghe kế hoạch của mình.

"Em nghĩ là mình chốt được kế hoạch rồi. Đi câu cá và mò ốc hen anh Duy?"

"Đù gái ơi, mày tính lợi dụng con bé đó à?" Giọng nói ngạc nhiên của Minh Duy như búa gõ vào tai nó chan chát. Di nhăn mặt xoa tai, phản bác lại.

"Không phải lợi dụng! Anh bị điên à? Nhỏ hiền như vậy có cho vàng em không dám lợi dụng. Chỉ là sẽ mượn gió bẻ măng cho con nhỏ chọn ngay ngày rằm thôi. Trời ạ!"

"À ờ... vậy hả? Vậy thì ok thôi."Minh Duy thở phào nhẹ nhõm, thuận ý theo đề nghị của Di.

Tắt điện thoại, Di thoải mái đầu óc hẳn ra, như được tiếp thêm sức mạnh, nó hăng hái xin các anh chị thêm công việc để làm.

Tiếng trống kết thúc giờ làm bài và ngày thi đầu tiên vang lên. Đội tình nguyện tập trung hết nhân lực đi phát nước suối cho thí sinh, Di lẫn vào dòng học sinh mặc đồng phục cấp 2 đang lũ lượt đi ra. Bỗng nó va vào một cậu nhóc cao kều, lùi về sau hai bước nó lại va vào một người khác đang cố gắng vào trong. Tập hồ sơ bằng giấy của người ấy rơi xuống đất, theo bản năng sợ nó bị ướt, Di cúi xuống nhặt hồ sơ lên.

"Em trả anh." Nó cúi đầu đưa người đấy.

"Cảm ơn em nha." Người nọ gật đầu cảm ơn rồi đi vào trường.

Di nhìn theo bóng lưng ấy, lâm râm cái tên được ghi trên tập hồ sơ xin việc: "Lê Nguyễn Hoàng Đức? Trường mình có thiếu giáo viên hả ta?"

Nhưng nó sớm phải đánh tan suy nghĩ mông lung của mình. Trời đã xế chiều thậm chí còn có vẻ là sắp mưa. Di phải nhanh giúp dọn dẹp rồi về nhà thôi.

*

Hơn hai tuần sau, đúng như kế hoạch mà Di đã vạch ra, chuyến đi chơi xuống xã Dưới cùng Thanh Thúy được ấn định ngay vào ngày rằm của tháng 5 m lịch. Tổng số người đi chơi gồm có nó, Thanh Thúy, Yến Vy và Hoàng Tùng. Vì nhà Di ở giữa thị trấn nên cũng trở thành điểm hẹn cho đám còn lại, nhà của Thúy ở xã Trên còn Tùng và Vy là ở khu khác của thị trấn.

Vệt nắng chiều rơi vãi trên mặt đất, Mặt Trời đã nghiêng dần về phía chân trời phía Tây. Cả đám bọn Di mỗi đứa một chiếc xe đạp chạy dọc theo con đường làng xuống xã dưới. Con đường đất không quá lớn với hai bên bờ là các ruộng lúa vàng ươm của mùa gặt. Mùi hương của lúa mới gặt và bùn thấp thoáng nơi đầu mũi, xa xa là cánh cò bay rập rờn. Đây là lần đầu tiên mà Di được chứng kiến đẹp như trong mơ này, cảm giác như lạc vào những áng văn chương thơ mộng về làng quê ngày xưa.

Đám trẻ đạp xe đến bãi đất trống mà người dân thả bò ở đó, tấp xe ngay ngắn vào một khu đất nhỏ. Thanh Thúy hăm hở chỉ tay về phía kênh nổi:

"Xung quanh hai bên bờ kênh nổi có nhiều ốc lắm, mình tranh thủ đi bắt nè."

Ba đứa còn lại gật đầu đi theo Thúy, trên tay đứa nào đứa nấy là cần câu cá và bọc nilon. Con nhỏ nói không hề sai, ốc bám rất nhiều trên bờ bê tông của kênh nổi và dưới mấy đám ruộng bên cạnh. Di, Vy và cả Thúy hì hục bắt lấy bắt để trong khi Tùng tỉ mỉ thả mồi câu xuống kênh. Minh Duy lần đầu được cảm nhận không khí trong mùa gặt lúa như thế này, anh hết bay đến nhìn Di mò ốc, lại bay đi nhìn phao câu cá nửa chìm nửa nổi dưới nước của Tùng. Bỗng nhiên chiếc phao bơi chìm luôn xuống, Minh Duy nhìn chiếc cần câu không chớp mắt, căng mắt nhìn Tùng giật mạnh lên.

"Dính được con cá tràu nè bây!" Nó cầm lấy đầu con cá, hứng khởi giơ lên cho ba đứa con gái xem.

"Hay ta! Xíu nướng ăn đi mày!"

"Ok luôn."

Mặt Trời đã gần đi về nửa kia của địa cầu, bầu trời nhuộm đủ sắc cam, hồng, tím. Lũ trẻ dắt díu nhau ra về, chẳng biết vì trời sập tối hay vụng về, Yến Vy vấp phải ụ đất lớn giữa đường ruộng liền té nhào ra. Di ở ngay phía sau ngồi xuống hỏi han, Yến Vy nhăn nhó bảo.

"Chắc trật khớp rồi. Đi chơi mà còn bị thương, hề hước thiệt chứ."

"Chỗ này gần nhà ông Tư Phúc thầy thuốc nè, tụi mình lại đó đi." Thúy gợi ý, và ý kiến của nó nhanh chóng được duyệt ngay.

Và thế là thay vì đạp xe về nhà thì tụi nó tay xách "chiến lợi phẩm", tay dìu Yến Vy đến nhà ông Tư Phúc.

Ông Tư là thầy thuốc có tiếng trong huyện, với nhiều năm bốc thuốc không lấy tiền người dân, ông rất được lòng bà con ở đây. Nhóm bạn của Di theo sự dẫn đường của Thúy đi đến căn nhà mái ngói xây theo kiểu Nam Bộ xưa của ông. Di nhìn vào vườn nhà, sau đó lại nhìn lại Minh Duy. Nó đột nhiên cảm thấy hình như Minh Duy rất quen thuộc với nơi này. Đứng ở thềm nhà, Thúy gọi với.

"Ông Tư có nhà không ông Tư ơi!"

Một chàng trai bước ra, Di nhận ra đó là anh trai cầm hồ sơ xin việc vào trường nó vài tuần trước. Chàng trai đó nhìn bốn đứa nhỏ hỏi:

"Mấy em kiếm ông của anh có việc gì không?"

Thúy gật đầu chào, đáp lại: "Bạn của em bị trật chân, tụi em vào đây định nhờ ông Tư nắn lại á anh."

Anh trai đối diện à một tiếng, sau đó vẫy tay gọi cả bọn vào: "Này thì dễ rồi, mấy đứa dìu bạn vào đi. Anh học y, dăm ba này anh làm được."

"Anh tên là Hoàng Đức, cháu nội của ông Tư Phúc. Anh vừa tốt nghiệp ngành Dược học năm nay à, còn mấy em lớp mấy?" Hoàng Đức kéo ghế cho đám bọn Di, thân thiện giới thiệu bản thân.

"Dạ tụi em chuẩn bị lên 12." Thúy là đứa hoạt ngôn nhất đám, trách nhiệm trả lời mọi câu hỏi của anh.

Nghe Thúy trả lời, Đức cười: "Ô hô, vậy tranh thủ hè này đi chơi nhiều vào, mùa hè cuối rồi đó! Làm anh nhớ hồi đó còn đi học, anh với lũ bạn cứ rủ nhau đi chơi miết."

Di im lặng lắng nghe, ánh mắt luôn hướng về Minh Duy đang bay xung quanh nhà. Trông anh vô cùng hoài niệm. Bỗng nhiên Duy đến cạnh nó, anh nhìn chằm chằm Đức, không biết là buồn hay vui.

"Di nè, thằng này là bạn thân của anh."

Cùng lúc đó, Di nghe Đức nói: "Nhóm bọn anh có ba đứa, hai thằng con trai với một đứa con gái. Nhưng tiếc là thằng chiến hữu của anh đã mất rồi."

Nó không nghe thấy gì nữa. Chẳng biết anh Đức đã nắn lại chân cho Vy chưa, chẳng biết Minh Duy đang nghĩ gì. Di chẳng biết gì cả, nó chỉ biết cắm mặt xuống đất để suy nghĩ thôi. Hoàng Đức và Minh Duy là bạn thân, một người tốt nghiệp đại học danh giá, còn người kia đã...

"Di à, Di!" Tiếng gọi của Duy kéo Di ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp. Nó choàng tỉnh, vô thức hùa theo đại.

"À à ừ."

"Rồi vậy mình về thôi, trễ rồi đó. Em cảm ơn anh Đức nha!"

Phương Di ngơ ngác để mặc Yến Vy kéo tay mình đi. Minh Duy thấy thế cũng đi theo. Rời khỏi nhà ông Tư Phúc, rời khỏi cánh đồng lúa của xã Dưới, trở về nhà.

*

Tạm biệt Tùng và Vy ở ngã ba chợ, Di và Thúy chạy song song nhau trên đường. Chưa tiêu hoá hết đống thông tin lúc chiều, trong tiếng gió rít gào Di hỏi Thúy:

"Tại sao tự dưng mày lại tiếp cận tao?"

Két! Thúy phanh xe lại, trước hành động bất ngờ của nhỏ, Di vượt qua một đoạn nhỏ mới kịp phanh xe tấp vào lề. Thúy nhân lúc đó mà đạp lên ngang hàng với nó. Dưới ánh sáng của đèn đường, Di và cô bạn nói chuyện cho ra ngô ra khoai với nhau.

"Mày hỏi tao tại sao hả? Thật ra thì... nói sao ta..." Thúy ấp úng đáp, song lại ngoảnh mặt sang hướng khác, "Tao cũng ghét thằng Quân."

"Hả? Chỉ vậy thôi?" Di trố mắt nhìn nhỏ, không tin tưởng lắm. Duy nhìn chằm chằm vào Di, tỏ ra không hiểu lắm.

"Trên đời có muôn vàn cách làm quen, có gì đâu mà thắc mắc. Nhóc nhìn bản mặt con nhỏ này xem có giống nhân vật phản diện không?" Anh chỉ vào mặt của Thanh Thúy, chắc nịch khẳng định.

Có một sự thật rằng kể từ khi có sự hiện của Đỗ Minh Duy, nó bắt đầu "phụ thuộc" vào anh. Mọi sự việc diễn ra xung quanh Di, nhỏ thì không sao, nhưng từ trung bình, lớn trở lên, Duy chắc chắn sẽ trở thành nhà lãnh đạo của Di.

Nghe Duy nói, Di bắt đầu suy nghĩ về Thúy. Mang một cảm giác nhẹ nhàng, nhút nhát như này chắc không xấu rồi. Di tự nhủ. Đoạn nó nhìn thẳng vào mắt người đối diện, gật gù nói.

"Ok ok, tao hiểu rồi. Thật ra thì mày cũng khá là hay ho đó, sao từ trước đến giờ tao lại không chú ý đến mày nhỉ?"

Thanh Thúy nghe mà giật thót, cố giữ bình tĩnh trả lời: "Đó giờ tao chơi lẻ mà, năm sau công khai không ưa thẳng mặt Quân Đen nên phải đi tìm kiếm đồng minh chứ!"

"Ờ hớ. Vậy thôi tao xin phép về trước nhà, quên chưa nấu cơm nữa."

Thúy mỉm cười: "Được, bái bai."