Bên đó nhiều người lắm, em có muốn qua không?
Đó là giọng nói chị Huyền, “bên đó nhiều người” ý chị là sao nhỉ, tôi trầm ngâm một hồi nhưng vẫn chạy qua.
- Hế lô!
Tôi lú đầu qua cánh cửa chào Chi, bên trong chỉ có Chi và 2 bạn nữ nhưng tôi thắc mắc sao ban nãy chị Huyền lại nói bên này nhiều người.
- Bạn cần mk phụ gì không?
- Bạn trải chiếu rồi mang mấy đồ này ra giúp mk. (Chi nói)
- Vẫn còn bạn của bạn chưa đến à? (tôi nhún mày nhìn Chi đưa ánh mắt dò hỏi)
- Um, còn mấy người bạn của mk nữa, mấy bạn ấy đi mua thêm ít đồ nên chưa về. (cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời tôi). À... không sao đâu, mk gọi bạn qua đây cho vui ý mà, bn ở mk bên đó cũng không làm gì nên qua đây cho vui. (cô ấy nhìn tôi và nở một nụ cười tươi rói)
Không phụ ý tốt của cô ấy, tôi phụ dọn đồ rồi đợi mọi người về, một lát sau có 2 bạn nam và 1 bạn nữ bước vào, Chi giới thiệu đôi chút rồi chúng tôi bắt đầu bữa tối, mọi người kể chuyện về việc học trong thời gian qua, còn có bạn lên kế hoạch làm thêm hè hoặc trở về phụ giúp gia đình đến năm học mới thì quay lại, đến lượt tôi, tôi muốn làm thêm ở thành phố, nào rảnh thì về nhà chơi ít hôm rồi lại lên. Vì hơi mệt nên tôi xin phép được về phòng nghỉ ngơi nhưng thực ra tôi không thích việc nói chuyện nhiều với những người xa lạ.
Tôi về phòng gọi điện cho huynh nhờ huynh
chuyển lời với thầy, tôi kể về diễn biến của buổi trục ngải hôm qua, việc thầy dẫn tôi vào phòng thờ, chỉ tôi xem chậu ngải ý muốn nói đứa bé trúng ngải là loại ngải hoang độc, ngải được treo cao ý nói muốn giải được phải mất nhiều sức lực còn việc giải được hay không tùy căn số và đạo hạnh mỗi người, mấy lá bùa ý nói ngoài việc trúng ngải còn bị yểm hại, việc thầy trầm ngâm vì 2 thứ đó công sinh thì 9 phần khó sống, ngoài ra còn tùy thuộc vào đạo hạnh của người giải. Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn ý nghĩa gì đó vì không giống như mọi lần, khi tôi hỏi một vấn đề thầy liền chỉ dạy tôi nhưng lần này thầy không nói chỉ ra ám hiệu để tôi tự nghĩ và vận dụng khả năng.
- Chị Huyền, chị ngủ chưa? (tôi nằm suy nghĩ bất chợt hỏi)
- Ngủ rồi bé....
- Chị nghĩ việc giải ngải cho bé con nhà ông Trương có thật sự đơn giản không chị?
- Em thấy nó đơn giản chưa chắc nó đơn giản hoặc cũng có thể đơn giản.
Tôi không hiểu lắm về câu nói này của chị, tôi trầm ngâm một hồi rồi lại hỏi tiếp.
- Ý chị là sao, em không hiểu? (tôi nói vọng trong hư không nhưng một hồi vẫn không thấy chị đáp lại)
- Chị còn đó không? Trả lời em.
- Chị biết nhưng không thể nói, đó là vấn đề của em, em phải tự tìm hiều, nhờ người khác không có lợi cho em sau này đâu.
Nói rồi chị biến mất vào hư không, hình như chị đã đi đâu, tôi không còn cảm nhận được chị còn tồn tại trong phòng, nhưng kể ra ngay cả chị Huyền và thầy tôi thật khó hiểu, mọi người chỉ nói tóm tắt ngắn gọn những thứ mà tôi không hiểu, hay là do tôi thật sự yếu kém. Tôi dần chìm vào giấc ngủ để lấy lại sức ngày mai còn đi làm.
Nửa đêm, tôi cảm thấy khó chịu bứt rứt trong người, giật mình tỉnh dậy, lồng ngực tôi đau nhói, chân tay bủn rủn không thể cử động được, lúc này tôi cảm thấy bản thân đang ở trạng thái vô định, xung quanh tôi là một màu đen, chân không chạm đất, không thể đi, tôi liếc nhìn đồng hồ thấy chỉ điểm đúng 12h, phòng của Chi vẫn còn ngồi nhậu, tôi nghe tiếng nói của mọi người (tuy không to nhưng phòng cô ấy gần bên phòng tôi nên vẫn có thể nghe thấy). Tôi lơ lửng trong khoảng vô định không biết bao lâu bỗng thấy xa xa xuất hiện hình ảnh mờ ảo của một con sói hoang, tôi không biết đó là thật hay mơ, cũng không biết đó là sói thật hay là một linh hồn, nó đi vòng quanh người tôi một hồi, gầm gừ nhè nhẹ rồi biến mất, bấy giờ cơn đau trong người tôi ập đến, tôi biết thứ tôi vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác nhưng cơn đau hiện tại là thật. Tôi thật không biết nguyên nhân là gì, tôi cố gượng người ngòi dậy. Tay bắt chú, chân xếp bằng một lúc mới mới cảm thấy nhẹ cơ thể. “không lẽ ngải độc kia nó xâm nhập vào người mk rồi ta” tôi suy nghĩ một hồi nhưng phủi tay phủ nhận điều đó, tôi không suy nghĩ được nhiều đến vậy, tôi ngồi thiền một hồi rồi cũng trở lại vào giấc ngủ. Nhưng điều tôi không ngờ nó lại là sự thật, một phần linh khí ngải độc đó đã dung hòa với cơ thể tôi.
Sáng hôm sau tôi vẫn đi làm thêm như bình thường cho đến khi tôi pha nước cho khách thì anh Phương thấy trên tay tôi xuất hiện một hình kì lạ thì bảo tôi
- Chà... bữa nay mới xăm hình à em?
- Đâu có đâu anh.
- Còn chối nữa, hình cái cây trên cánh tay em kìa.
Anh vừa nói vừa cười chỉ vào cánh tay tôi, bấy giờ tôi mới quay lại nhìn rồi chạy vào nhà vệ sinh để soi lại gương cho rõ, quả thực sáng giờ tôi không để ý. Trên cánh tay tôi xuất hiện hình một cái cây leo, bên cạnh có 3 chấm chắc là hoa, nó chỉ dài khoảng 5cm bên dưới khủy tay tôi. Tôi lấy xà bông cố chà đi cho sạch nhưng có vẻ nó hằn sâu trong da nên không thể nào rửa sạch, tôi không biết bản thân đang gặp vấn đề gì nhưng tạm thời nó không ảnh hưởng đến tôi. Tôi bỏ qua và tiếp tục vào ca làm.
Buổi chiều, tại chỗ hình cây kia xuất hiện khiến tôi cảm thấy ngứa, nó lan dọc ra khắp cánh tay khiến tôi phải xin nghỉ sớm, tôi về phòng gọi điện cho huynh nhờ huynh đưa máy cho thầy, tôi muốn xin cách giải quyết từ thầy. Tôi thắp hương rồi ngồi thiền, cảm nhận trường linh khí chạy xung quanh người, tôi thấy linh khí chị Huyền, linh khí chồng cô Cúc và một trường linh khí lạ vẩn vơ xung quanh người tôi, lúc đục lúc trong, nó lan tỏa khắp căn phòng rồi tụ lại ở trên đỉnh đầu tôi, thầy nói nó đã nhận chủ là tôi nên không thể trừ nó đi được, việc tôi cần làm là dung hợp với nó và nó sẽ bảo vệ tôi sau này. Tôi tập trung suy nghĩ, điều khiển linh khí đó từ đỉnh đầu hòa vào cơ thể.
Lúc này, người tôi lúc nóng lúc lạnh, trong người buồn bực khó chịu, tôi cố ngồi thiền thêm lúc để có thể hòa hợp với nó. Một tiếng trôi qua tôi đã cảm thấy đỡ hơn.
- Chị Huyền, chị có cảm nhận được một trường linh khí lạ không?
- Trước thì có nhưng giờ thì nó mờ nhạt dần rồi.
Một giọng nói vang vọng trong không trung trấn an tôi, bấy giờ tôi cảm thấy thật nhẹ lòng, phải nói rằng trong họa được phúc. Bất chợt tôi nhận được dòng tin nhắn từ huynh “ổn rồi phải không bé An”, tôi chợt nhận ra rằng thầy và huynh vẫn luôn lo lắng cho tôi nhưng họ không thể làm gì hơn để giúp được tôi, “ổn rồi huynh”, tôi nhắn lại dòng tin nhắn rồi đi ngủ sớm vì tôi cũng khá mệt.
Sáng nay tôi phải đi xem nhà giúp một người bạn (Ngân), cô ấy là bạn hồi cấp 3 của tôi nhưng sau này mỗi người một ngả, tôi theo con đường học vấn rồi lên đại học học cho đến bây giờ, cô ấy muốn đi làm để xây dựng sự nghiệp sau này, Ngân có thuê một căn nhà nhỏ ở gần ngoài mặt đường để tiện kinh doanh ăn uống, ngày mai là khai trương nên muốn tôi tới xem trước xem có vấn đề gì ảnh hưởng tới ngày mai không. Đó là một căn nhà 2 tầng, diện tích bên dưới khá rộng, đủ để 10 bàn ăn, tầng 2 trang trí làm quán cà phê trông cũng khá bắt mắt và thoáng khí, nhưng điều tôi cảm thấy có vấn đề là 2 chậu cây ngoài ban công bài trí có chút không cẩn thận lắm còn lại mọi thứ đều ổn.