Hẹn Anh Kiếp Sau

Chương 19




Sáng sớm hôm sau, tôi chạy xe về nhà thăm gia đình rồi trở lên lại thành phố, tôi có ghé qua chỗ thầy và ở lại, tôi kể cho thầy nghe đầu đuôi sự việc rồi xin ý kiến từ thầy. Thầy chỉ trầm ngâm một hồi rồi đưa tôi vào căn phòng thờ của thầy, thầy chỉ tay vào một chậu cây treo trên tường ở tút trên cao rồi bảo tôi nhìn, tôi mơ hồ nhìn theo rồi quay sang nhìn thầy, tiếp đến thầy đưa tôi vài lá bùa trấn yêu và hộ mệnh do chính thầy vẽ chú lên, thầy không nói gì rồi dẫn tôi ra ngoài. Tiếp đến tôi kể về câu nói của chị Huyền (ma nữ) về việc không muốn tôi đi một mình đến khu rừng lúc chúng tôi đi cắm trại, thầy chỉ gật đầu trầm ngâm và nói rằng mọi thứ thuộc về tôi sau này tôi sẽ tự học lấy, thầy chỉ chỉ dạy và cho tôi đôi chút lời khuyên mà thôi.

Nghe những lời khuyên từ thầy nhưng tôi vẫn không thể hiểu hết được ý nghĩa những hành động ban nãy của thầy, nhưng suy nghĩ hồi lâu dường như tôi biết được mấy lá bùa thầy cho dùng làm gì và những ám hiệu thầy chỉ dạy tôi.

Lên tới phòng trọ, tôi liên lạc với chú Trương chuẩn bị những món đồ cần cho buổi trục ngải ngày mai, khá kì công vì đứa bé ấy dính tận hai loại bùa khác nhau và khá khó giải, tôi chỉ có thể làm thuyên giảm đi một phần vì chưa biết “thuốc dẫn” của nó là gì. Đêm đó tôi có mơ hồ thấy một người áo trắng thì thầm với tôi về cách giải loại ngải yếm nhưng còn ngải còn lại tôi phải tự tìm cách, có như vậy tôi mới mau tiến bộ hơn được.

Sáng hôm sau tôi đến nhà chú Trương theo đúng hẹn, lần này tôi đi vong quanh nhà xem vận khí ngôi nhà ra sao, tôi dừng lại ở một góc của căn nhà, tôi chỉ tay lên hỏi

- Trên này là phòng của ai vậy chú?

- Là phòng con gái bé của tôi?

- Bên này thì sao?

- Trước kia là phòng con trai thứ của tôi ở nhưng tôi với vợ ly thân nên nó qua ở với bà ấy cũng gần 10 năm rồi, bây giờ tôi chỉ để chút đồ linh tinh, nếu có ai lên chơi thì dọn gọn và để họ nghỉ ngơi ở đó. Mà có chuyện gì hay sao cậu?

- Tôi tò mò hỏi chút thôi, chú đừng bận tâm.

Tôi dựa theo phán đoàn của mình, đi 7 bước hướng tới góc tường bên trên phòng bé gái rồi dừng lại bảo chú ấy nhờ người đào lên, một lúc sau lôi dưới đất lên là một hũ đất, bên ngoài có dán bùa và cột một sợi chỉ đỏ quanh miệng hũ, nhìn là biết một món đồ không dễ chơi, tôi không thể manh động nếu không chủ nhân của chiếc hũ này phát giác vậy thì khó lại càng thêm khó. Tôi bảo chú Trương nhờ người mang chiếc hũ này lên phòng con gái chú, tôi sẽ theo sau, tôi lấy thêm lá bùa trấn thổ, và mấy lá xăm chuẩn bị cho nghi thức. Tôi bước vào phòng bắt đầu khởi động nghi thức, tôi để lá bùa trấn thổ trên bàn, khai chú và nhờ anh giúp việc để chiếc hũ lên, tôi cần tập trung hơn nên bảo mọi người ra ngoài đợi, dù có bất kì động tĩnh gì cũng không được vào nếu muốn tôi giúp con gái chú. Chú bảo mọi người ra ngoài chờ đợi, tôi đóng cửa, khóa trong phòng khi có người chạy vào bất chợt.

Tôi đốt nhang và lá bùa tới nơi đứa bé nằm, tôi hơ nhang và bùa trải dài khắp cơ thể đứa bé, đọc chú giữ hồn cô bé lại, nếu không lát nữa rất có thể bị bắt mất, tiếp đến là gõ chuông và đọc chú thúc đẩy vật bên trong người cô bé ra ngoài. Một lúc sau, cô bé mở mắt nhìn tôi chằm chằm, người không ngừng dãy dụa và uốn éo như một con rắn (trước đó tôi có nhờ chú cột chặt chân tay đứa bé để tôi thuận tiện làm, chú có vẻ băn khoăn nhưng vì con gái nên bấm bụng làm theo).

Một lúc sau đứa bé như muốn thoát khỏi sự trói buộc để vồ lấy tôi, hai con mắt đỏ trừng lên, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ rồi rít lên. Bên ngoài nghe tiếng động nên đập cửa muốn hiểu chuyện gì, tôi trấn tĩnh họ và không ngừng đọc chú.



Sau một hồi từ trong miệng đứa bé nôn ra một con rắn màu đen, mắt đỏ, nó nhìn thấy tôi liền lao thẳng tới, sẵn cây kiếm trên bàn tôi liền đánh nhau với nó, nó chỉ đơn giản là một con rắn nhưng có lẽ đã được luyện hóa để trông có thần thức hơn, sau một hồi giằng co, nó và tôi đều đã đuối sức, nó cuộn tròn trên sàn rồi từ từ tiến về phía cô bé. Không để nó chạy thoát, tôi khởi động trận pháp địa trấn giữ chân nó. Tôi đi tới nhanh tay kết ấn chém một phát chí mạng kiến con rắn chết tươi. Đứa bé không còn hung dữ như ban nãy nữa mà nằm phịch xuống giường, tôi ngồi lại một lúc lấy lại sức và tiến đến chiếc hũ để trên bàn, tôi lấy máu rắn nhỏ lên tấm trăn phủ miệng hũ và bôi xung quanh chiếc chỉ đỏ, tôi đọc chú phá ấn (theo lời người trong giấc mơ nói), cuối cùng sợi chỉ cũng bung ra, tôi thấy bên trong là một hình nhân, xung quanh có những con côn trùng đang cắn xé nhau và cắn vào người con hình nhân, tôi cần phải lấy được hình nhân ra nhưng không được để cho đám côn trùng 1 con trốn thoát. Tôi lấy đôi đũa trên bàn, hơ qua lửa rồi thêm chút chú và bôi ít máu rắn lên đũa, tôi nhẹ nhàng gắp hình nhân ra rồi đạy lại chiếc hũ không quên buộc thật chặt.

Bên trong con hình nhân có vài sợi tóc và có tờ giấy ghi bát tự của một người, đoán không nhần thì đây chính là bát tự của đứa bé đang nằm trên giường kia, đọc chú phá sợi dây liên kết giữa hình nhân và cô bé xong, tôi sử dụng chân hỏa trong người thiêu nó cháy rụi. Tôi thở phào nhẹ nhõm nghỉ một hồi rồi ra mở cửa cho mọi người vào, trước mắt mn là một mớ hỗn độn, đồ đạc trong phòng rơi vãi khắp nơi (vì vừa ban nãy tôi đánh nhau với con rắn), trên giường là một đống nhầy nhụa hôm trước, nào là xác côn trùng, nước nhớt, tóc, đinh, ốc vít,... bên cạnh cô bé. Đó là điều đương nhiên, cô bé bị trói chặt, những thứ này trào ra cùng với con rắn ban nãy. Tôi chỉ vào chiếc hũ rồi bảo ông ấy đem đốt đặc biệt phải đốt cho cháy sạch sẽ nếu thiếu sót một thứ gì chưa cháy hết thì không ai có thể cứu được cô bé lần nữa. Vẻ mặt tôi nghiêm trọng nên chú Trương bảo người chuẩn bị để đích thân ông ấy đi đốt, thấy tôi có vẻ mệt không muốn nói chuyện nên chú cũng muốn hỏi đôi chút nhưng bị tôi ngăn lại

- Tình hình của bé khả quan hơn rồi, một tuần sau con gái chú khỏe lại tôi sẽ đến đây lần nữa, làm cho dứt điểm. Nhưng chú phải nhớ, thứ bên trong chiếc hũ đó không được mở ra xem, phaiar đốt cháy hết khồn được sót thứ gì, nếu chú làm không được thì tôi sẽ không đến đây bất kì lần nào nữa đâu. Còn việc con gái chú bị sao thì lần tới tôi sẽ nói, lần này hơi quá sức tôi rồi, tôi cần nghỉ ngơi.

Nói xong tôi thu dọn đồ rồi ra về, chú chạy theo đưa tôi ít thù lao cảm ơn nhưng tôi thật sự mệt nên hẹn chú lần sau. Tôi chạy về nhà, ghé qua tạp hóa và hiệu thuốc mua ít đồ dự trữ vì tôi biết tình trạng hiện tại của tôi ra sao. Về đến nhà, ngồi định tấn một hồi, tôi nôn ra một ngụm máu đen, tôi biết đó là phản vệ của việc giúp đỡ người khác ở mức quá sức, tôi nấu ít cháo ăn xong rồi đi ngủ, lúc tôi đến nhà chú Trương là sáng sớm vậy mà đến khi về thì cũng đã nhá nhem tối rồi. Tôi ăn xong rồi đi ngủ, cũng chẳng biết đã ngủ được bao lâu, tôi tỉnh giấc vì nghe tiếng gõ cửa, hình như ai đó gọi tôi, đó là giọng của Chi – bạn cùng dãy trọ chỗ tôi. Tôi lồm cồm bò dậy ra mở cửa, không biết có chuyện gì mà Chi gọi cửa gấp vậy.

- Đợi chút, đợi chút. (tôi nói vọng ra)

- Có chuyện gì mà gọi cửa dữ vậy? (tôi hỏi)

- 6h tối rồi, cả ngày nay thấy bạn đóng cửa không ra ngoài, không biết có chuyện gì nên mk ra gọi cửa thử. (Chi nói)

- Um, mk hơi mệt chút, ngủ lúc là khỏi thôi. (tôi phủi phủi tay cười trừ)

- Bạn chưa ăn gì đúng không?

- À chưa bạn, giờ mk nấu ăn à.

- Qua bên mk ăn đi, mk nấu phần cho bạn luôn rồi.

Chưa kịp để tôi trả lời Chi vẫy tay với tôi rồi trở về phòng, đương nhiên tôi cũng không phụ ý tốt của cô ấy, tôi trở về phòng vệ sinh cá nhân rồi chạy qua.