Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 478: Bọn họ có con rồi (8)




“ Anh đã từng nói, bất kể thế nào anh cũng sẽ không để em đi. Bây giờ anh xin rút lời này lại.”

Trang Nại Nại cắn môi, vậy nên…

“Được rồi, chúng ta chia tay!”

Một cơn đau dần xâm chiếm lấy trái tim Trang Nại Nại, nhưng cô vẫn cố bình tĩnh nhìn Tư Chính Đình, muốn nghe xem anh định nói gì kinh khủng hơn.

“Chúng ta chia tay rồi, em độc thân, anh cũng độc thân. Vì thế, Nại Nại, anh sẽ theo đuổi em.”

Năm năm trước em theo đuổi anh. Năm năm sau, đến lượt anh theo đuổi em.

Giọng anh rất trầm, nhưng lại cố gắng học giọng điệu lanh lảnh của cô năm đó, “Hi, chào em, anh là Tư Chính Đình, Tư trong tư pháp, Chính trong chính trực, Đình trong lôi đình.”

Nói rồi, anh cúi đầu cầm lấy tay cô, “Trước mắt, anh đang giữ chức vụ CEO ở tập đoàn Đế Hào, tài sản khác trong nhà có bốn căn biệt thự ở Bắc Kinh, ba căn hộ chung cư, có tài khoản hơn trăm triệu gửi ngân hàng. Anh năm nay 25 tuổi, độc thân, tính tình hướng nội, có thể bù trừ với em. Anh cảm thấy chúng ta cực kỳ hợp nhau, vì thế… Nại Nại, anh có thể theo đuổi em được không?”

Trang Nại Nại ngây ra nhìn anh, dường như không tài nào tưởng tượng nổi mà mở to mắt hết cỡ. Hóa ra, anh vừa nói đồng ý chia tay chính là để theo đuổi cô sao?

Anh có thể theo đuổi em được không?

Lời này khiến cô không nói nên lời được, vì cô bỗng nhớ lại lời cô từng nói vào năm năm trước.

Sau khi phát hiện ra Tư Chính Đình không mắc chứng mù mặt, cô đã từng lấy hết can đảm thổ lộ với anh.

Đó là vào một buổi chiều giữa học kỳ I lớp 10, cô đi theo phía sau anh, sau đó bước nhanh vài bước đi ngang bằng anh rồi nói: “Tư Chính Đình, bây giờ mình vẫn chưa có bạn trai, mình có thể theo đuổi cậu được không?”

Lúc đó, cô sợ anh từ chối, bèn hùng hồn hếch cằm lên, “Theo đuổi cậu là tự do của mình, đón nhận hay không là lựa chọn của cậu, vì thế cứ quyết định vậy đi!”

Sau đó, cô liền rời đi không hề quay đầu lại.

Lúc này, Tư Chính Đình cũng không đợi cô trả lời mà nói luôn, “Theo đuổi em là tự do của anh, đón nhận hay không là lựa chọn của em, vì thế cứ quyết định vậy đi!”

Sau đó anh đứng dậy bước nhanh ra ngoài, “Chắc em đói bụng rồi, anh đi mua cơm cho em.”

Anh hành động giống hệt của cô năm đó, cứ như sợ bị từ chối mà chạy trối chết khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình cô há hốc miệng nằm trên giường.

Tình huống gì thế này?

Đến khi Lâm Hi Nhi và Tô Ngạn Bân quay lại, Trang Nại Nại đã trở lại trạng thái bình thường, tâm trạng cũng không bị đè nén như vừa rồi nữa.

Có lẽ phụ nữ rất hèn, tuy cô chưa đến nỗi được Tư Chính Đình dỗ vài ba câu là đã mở cờ trong bụng, nhưng không thể phủ nhận sự buồn bã trong lòng cũng đã tan đi một chút.

Sau đó chẳng hiểu sao, nhìn những món ngon bày ra trước mắt, Trang Nại Nại lại có cảm giác như đang nằm mơ.

Lúc học cấp 3, cô nấu bữa sáng cho anh ba năm, bây giờ thời thế thay đổi, anh lại bắt đầu mua cơm cho cô.

Bốn người ăn bữa trưa đơn giản trong phòng bệnh, sau đó Trang Nại Nại tiếp tục nằm im trên giường.

Lâm Hi Nhi ngồi bên cạnh hỏi, “Đứa bé được bao nhiêu tuần tuổi rồi?”