Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 477: Bọn họ có con rồi (7)




Cứ nghĩ đến chuyện này, lòng cô lại quặn lại.

Lúc cô đang tự hỏi thì Tư Chính Đình tiến đến cầm lấy tay cô. Cô muốn rút tay lại, nhưng anh nắm rất chặt không cho cô giãy ra.

“Nại Nại, đứa con này...”

Anh không giỏi biểu đạt, vì thế nói đến đây lại im lặng. Dường như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, lại có vẻ như đang rối rắm không biết làm sao để nói ra được.

Trang Nại Nại lẳng lặng nhìn anh. Có lẽ mùi nước khử trùng có thể khiến con người bình tĩnh lại. Cô không tức giận, cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ dửng dưng nhìn anh.

Tư Chính Đình mím môi, sau đó nhìn về phía Lâm Hi Nhi.

Lâm Hi Nhi cau mày, cô thực sự không muốn để Tư Chính Đình ở đây, lỡ như anh ta nói gì đó kích thích Trang Nại Nại. Nhưng mà trong thâm tâm lại cảm thấy cần phải cho vợ chồng bọn họ một cơ hội nói chuyện riêng, vì vậy bèn đứng dậy đi ra ngoài, “… Nại Nại, mình đi vệ sinh.”

Đợi Lâm Hi Nhi ra ngoài rồi, Tư Chính Đình liền ngồi xổm trước mặt Trang Nại Nại.

Anh nhìn cô thật lâu rồi mới nói, “Nại Nại, chúng ta làm lành đi được không?”

Làm lành?

Bọn họ… còn làm lành thế nào được?

Cô và Đinh Mộng Á sẽ luôn có mâu thuẫn. Một bên là mẹ, một bên là vợ, Tư Chính Đình bị kẹt ở giữa thật ra mới là người khổ nhất.

Bọn họ có lẽ đã đi đến cuối đường rồi.

Ngay cả ký ức đẹp đẽ của năm năm trước cũng không thể bù đắp hay làm dịu đi nỗi đau xót lúc này.

Trang Nại Nại nghĩ đến đây thì cúi đầu, đặt tay lên bụng mình rồi nói, “Tư Chính Đình, anh cảm thấy chúng ta còn thích hợp ở bên nhau sao?”

Tư Chính Đình im lặng.

Mãi lâu sau anh mới nói, “Không hợp nữa.”

Trái tim Trang Nại Nại gần như tê liệt vì lời nói này, hóa ra anh cũng nhận ra sao?

“Năm năm trước chúng ta quá trẻ, dễ xúc động, không tin tưởng nhau. Sự xa cách năm năm đã trở thành vách ngăn vĩnh viễn giữa chúng ta. Là vợ chồng, quan trọng nhất là tin tưởng và kiên trì, nhưng chúng ta chỉ có sự cố chấp với tình yêu, lại thiếu mất niềm tin. Huống hồ, giữa chúng ta còn có một khoảng cách mãi mãi không thể vượt qua nổi. Vì thế, Tư Chính Đình, chúng ta chia tay đi.”

Không phải là cô không muốn cho con một gia đình hòa thuận yêm ấm, nhưng mẹ đã từng nói với cô rằng: Trong cuộc sống, bất cứ thứ gì cũng có thể tạm bợ nhưng không bao gồm hôn nhân. Bởi nếu con tạm bợ thì sẽ tạo nên bất hạnh cho cả gia đình.

Hôm nay khi anh bỏ đi theo Đinh Mộng Á, một nỗi đau sâu đậm đã bao trùm lên cô, khiến cô không thở nổi. Nỗi đau đó, cô không muốn nếm trải lần thứ hai.

Cô nghiêng đầu nhìn ra nơi khác, đợi Tư Chính Đình trả lời.

Tư Chính Đình không có hành động gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh.

Một lúc sau, anh rốt cuộc cũng lên tiếng, “Nại Nại, năm năm trước, em một mình cam chịu, hiểu lầm anh, rời xa anh. Năm năm sau, em lại muốn rời đi lần nữa sao?”

Trang Nại Nại ngẩn người.