Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1510: Hành hạ bạch nguyệt (17)




Cô ta giống như đã phát điên lên rồi, chỉ vào mẹ Thi, tiếp tục: “Anh kiện tôi thì tôi sẽ kiện bà ta! Bà ta đánh tối, còn muốn giết tôi! Cả đám cảnh sát đó đều biết!”

Bạch Nguyệt túm áo vị cảnh sát đứng cạnh, giống như một kẻ chết đuối vớ được cọc, “Cảnh sát, anh nhìn đi, bà ta

muốn giết tôi, anh phải phân xử cho tôi! Các người không thể thông đồng với bọn họ được! Các người phải bảo vệ tôi!”

Sau đó cô ta hung hăng nhìn Thị Cẩm Ngôn, “Thi Cẩm Ngôn, còn anh nữa, anh đừng có nằm mơ! Tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ! Anh muốn bỏ đứa con này? Không thể nào! Tôi nói cho anh biết, chỉ cần có tối ở đây, chỉ cần có đứa bé này thì anh và Tư Tĩnh Ngọc sẽ không thể ở bên nhau!”

Vành mắt cô ta đỏ lên, khuôn mặt dữ tợn, cả người như mất hết sức lực, lùi ra sau, ngã ngồi xuống ghế.

Thi Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô ta, cười lạnh, “Cô muốn kiện mẹ tôi, tôi đến nộp tiền bảo lãnh cho mẹ tôi. Còn cổ, tôi muốn kiện cố, ai sẽ nộp tiền bảo lãnh cho cô?”.

Bạch Nguyệt mở to mắt, nhìn Thị Cẩm Ngôn với ánh mắt không thể tin nổi, “Anh, anh... anh thật là ác độc!”

Thị Cẩm Ngôn đỡ mẹ Thi lên, nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi”

Mẹ Thi gật đầu, lấy ống tay áo lau nước mắt.

Hai người đi ra tới cửa, Thị Cẩm Ngôn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay bằng bó của Bạch Nguyệt, sau đó lấy chai thuốc mỡ mua của Bé Lười đưa cho cô ta.

Bạch Nguyệt sững sờ.

Thị Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Nhớ bôi thuốc”

Một câu nói không chút tình cảm khiến cõi lòng lạnh lẽo của Bạch Nguyệt lập tức sống lại.

Cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn Thị Cẩm Ngôn bằng ánh mắt sáng rực. Cô ta cầm chai thuốc mỡ, vành mắt đỏ lên, giống như hiểu ra gì đó, “Em biết rồi, Cẩm Ngôn, anh cố ý làm cho nhà họ Tư xem, anh muốn Tư Tĩnh Ngọc tha thứ cho anh? Cẩm Ngôn, chỉ cần anh đừng buộc em bỏ con thì em sẽ nghe theo anh hết. Anh hãy nói với Tư Tĩnh Ngọc, em tự nguyện không danh không phận, mãi mãi không giành anh với cô ta. Cẩm Ngôn, ý anh là vậy đúng không?”

Nghe mấy lời điên khùng của cô ta, Thi Cẩm Ngôn nở nụ cười châm chọc.

Thi Cẩm Ngôn bỗng nhiên bước lại gần cô ta, nhỏ giọng nói: “Cô nhất định phải sinh ra đứa con này! Đừng để tôi thất vọng, biết chưa?”

Giọng điệu nỉ non, nhỏ đến mức Bạch Nguyệt nghe không rõ thì sao có thể nghe ra ý chế giễu bên trong.

Cô ta chỉ nghe anh nói phải sinh con, đừng để anh thất vọng nên mới vui mừng đáp: “Vâng, Cẩm Ngôn, em biết rồi, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng!”

Thấy bộ dạng này của cô ta, hai mắt Thị Cẩm Ngôn trầm xuống, xoay người đỡ mẹ Thi đi ra ngoài.