Giọng điệu lạnh lẽo không chút tình cảm của Thị Cẩm Ngôn khiến tất cả mọi người đều rùng mình.
Bạch Nguyệt có cảm giác mình nghe lầm nên mới hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Thi Cẩm Ngôn cúi đầu, không để ý tới cô ta mà nhìn vị cảnh sát đang ngày người, “Bây giờ tôi muốn kiện cô ta, có phải mấy người nên giam cổ ta không?”
Cảnh sát cảm thấy choáng váng, chỉ mới đây thôi mà nguyên cáo lại trở thành bị cáo rồi.
Cảnh sát nhìn về phía Bạch Nguyệt, cô ta vẫn còn nhìn Thị Cẩm Ngôn, “Thị Cẩm Ngôn, em đang mang thai?
Thi Cẩm Ngôn lạnh nhạt đáp: “Ừ”
Bạch Nguyệt nhấn mạnh: “Em mang thai con của anh!”
Thị Cẩm Ngôn cong môi, “Sau đó thì sao?”
Bạch Nguyệt cắn môi, siết chặt tay, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, “Em mang thai con của anh, mà anh vẫn muốn kiện em sao?”
Thi Cẩm Ngôn cười nhạt, “Đúng vậy, tôi còn muốn kiện cổ tội lừa gạt, mua bán trẻ em” Giọng điệu của Bạch Nguyệt lập tức trở nên gay gắt: “Em không bắt cóc Tân Tân, nó bị bọn buôn người bắt cóc, là em đã cứu nó!”
“Cô có chứng cứ không?”
Một câu hỏi ngược lại khiến Bạch Nguyệt nghẹn lời.
Có chứng cứ không?
Đây là chuyện của năm năm trước, lại còn xảy ra ở nước ngoài thì làm gì có chứng cứ?
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Thị Cẩm Ngôn, cô ta không thể nói thành lời.
Cơ thể cô ta run lên, vừa nãy còn cảm thấy may mắn vì Thi Cẩm Ngôn không nổi điên, nhưng lúc này cô ta lại cảm thấy sợ hãi bởi chính sự lạnh nhạt thờ ơ của anh.
Trước đây, cô ta có Tân Tân, nên cô ta chắc chắn Thi Cẩm Ngôn sẽ không nặng tay với cô ta, cũng sẽ không để cô ta chịu tiếng xấu. Bởi vì... nó sẽ ảnh hưởng đến Tân Tân.
Nhưng bây giờ...
Cô ta không còn chắc chắn nữa.
Cô ta lùi ra sau một bước, che kín bụng mình, nói: “Không được! Anh không thể làm như vậy với em! Em mang thai con của anh! Trong bụng em có con của anh!”
Thi Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua bụng cô ta, ánh mắt lạnh bằng khiến cô ta rùng mình lùi ra sau. Cô ta cảm thấy ánh mắt của anh giống như muốn giết chết con của cô ta.
Sao có thể chứ?
Đứa con này là lợi thế duy nhất giúp cô ta chuyển mình.
Cô ta tuyệt đối không thể lấy đứa con này ra mạo hiểm!
Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt liền nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, hô lớn: “Thị Cẩm Ngôn, anh có còn là người hay không? Anh không thể đối xử với em như vậy được!”
Cô ta vừa dứt lời, một luật sư mặc vest từ bên ngoài đi vào, thấy đám người bên này thì gọi lớn: “Ngài Thi!”
Anh ta đi nhanh tới, cung kính nói với Thị Cẩm Ngôn: “Ngài Thi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, bây giờ chúng ta có thể hiện cô Bạch tội bắt cóc trẻ em, lừa gạt và đánh người. Hơn nữa, chúng ta có thể yêu cầu tòa án cưỡng chế cô Bạch phá thai”
Nghe luật sư nói, Bạch Nguyệt ôm chặt bụng mình, nhìn Thị Cẩm Ngôn bằng ánh mắt khiếp sợ, “Thi Cẩm Ngôn, anh là đồ ác độc!”