Tư Khấu Kình Vũ ánh mắt không cam lòng mà nhìn đôi gian phu dâm phụ trước mắt. Một người đã từng là vợ, một người đã từng là bạn thân nay lại hợp sức nhau lừa gạt tình cảm của y, chiếm đoạt tài sản của y, bây giờ lại muốn lấy luôn tính mạng của y. Y thật không cam lòng mà chết để đôi gian phu dâm phụ kia được như ý nguyện. Nhưng y có thể làm gì bây giờ? Hơi thở mong manh như sắp đứt nằm thoi thóp trong vũng máu.
Lạnh, đó là cái lạnh thấu tâm gan. Y cảm thấy thật lạnh, người lạnh mà tâm cũng lạnh. Y có thể cảm nhận được sinh mệnh đang dần sói mòn. Cũng biết bản thân mình không thể thoát khỏi cái chết. Y chỉ là không cam tâm bản thân cứ thế chết đi, mà đôi gian phu dâm phụ kia lại được sống hạnh phúc. Từng giọt nước mắt từ khoé mi lăn dài trên má, cảm giác tuyệt vọng bao phủ trong tâm trí và linh hồn.
" Tư Khấu Kình Vũ, đây là do mẹ mày nợ mẹ tao và tao. Mẹ mày chết rồi, thì mày phải gánh chịu. Mày yên tâm mà chết đi, tao chắc chắn sẽ thay mày quản lí gia sản và yêu thương vợ mày thật nhiều. " Lâm Kình Thương khoái chí nhìn Tư Khấu Kình Vũ từng giây từng phút mà chết dần chết mòn. Cảm giác thoã mãn khi trả được thù khiến gã phấn khích không thôi. " Đồ khốn! " Tư Khấu Kình Vũ cố sức hộc ra hai chữ như muốn thông qua nó để biểu đạt lòng phẫn hận hiện tại.