Cái tên Nguyễn Tuấn này yêu quá mù quáng rồi, chỉ cần cô tỏ ra chút tình ý với hắn, cho hắn sắc mặt tốt thì muốn gì hắn cũng cho. Đương nhiên Hải An sẽ không tự mình nói ra muốn gì mà để hắn tự ngẫm ra, ngày nào cũng mua trang sức xinh đẹp cho cô thế này thì ngày hắn phá sản không còn xa đâu.
Ăn uống no nê, Hải An đi cùng Nguyễn Tuấn đi dạo tiêu thực quanh sân viện. Hải An cũng không thích làm những chuyện nhàm chán này với hắn nhưng hiện tại hắn là Sugar Daddy của cô, cô vẫn chưa muốn trở mặt với hắn.
Cách ngày hắn phát hiện ra thân phận cô còn vài ngày nữa, Hải An muốn moi thêm chút tiền từ Nguyễn Tuấn nữa mới rời đi.
Tên Nguyễn Tuấn kéo lấy cô nói chuyện dưới gốc cây bàng, trăng hôm nay rất đẹp ánh sáng của nó chiếu lên từng lá cây khiến nó như khoác lên một tầng sáng bạc, đẹp lung linh huyền ảo. Cơn gió mát mẻ hiếm có của mùa thu vào ban đêm làm dịu đi cái nắng nóng bao phủ mọi người những ngày qua, làm cho tâm trạng người ta tốt hơn. Ánh sáng tinh khiết bao phủ lên thân thể thiếu nữ, làn da trắng mịn của nàng dường như đang phát sáng, đôi mắt nàng long lanh chăm chú nhìn hắn nghe hắn kể chuyện cho nàng nghe. Đây là khoảnh thời gian hắn thích nhất sau mỗi ngày làm việc.
Hắn kể cho nàng nghe chuyện đã phát sinh ngày hôm nay, sau đó lại áy náy xin lỗi: " Xin lỗi Tiểu An, mẫu thân của ta làm khó nàng để nàng chịu khổ rồi, ta sẽ cố gắng thuyết phục cha và mẫu thân ta cho ta cưới nàng, sẽ không để nàng chịu thiệt đâu."
Hải An âm thầm trợn trắng mắt, ai thèm làm cái thị thiếp thấp kém của hắn chứ, ủa??? Cô đồng ý muốn làm vợ hắn lúc nào vậy?.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng hành động của cô thì ngược lại, cô giống như chim én nhỏ nép vào ngực hắn dùng ánh mắt bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không nói nhìn hắn, làm ra vẻ ủy khuất nói với Nguyễn Tuấn: " Muội tin huynh nhưng huynh không được nuốt lời đó."
" Tất nhiên rồi." Nguyễn Tuấn hưởng thụ cái ôm này, mỹ nhân mình ngày nhớ đêm mong đang nằm ở trong ngực mình, lòng hắn vui như mở hội. Đây là lần đầu hai người thân mật như thế này, đây không phải lần đầu tiên hắn ôm nữ nhân nhưng cảm giác với nàng lại khác, nàng luôn khiến hắn vui vẻ, cảm giác nàng mang lại cho hắn rất khác với những nữ nhân khác.
Đã có lần đầu tiên rồi, vậy sẽ có lần thứ hai thứ ba. Cách ngày hắn chiếm được nàng không còn xa nữa.
Nghĩ đến đây Nguyễn Tuấn có chút phức tạp trong lòng, sau này hai người trở thành vợ chồng liệu nàng còn khiến hắn hứng thú nữa không?. Cái này vẫn còn hơi xa, hắn chỉ biết hiện tại nàng là người con gái hắn thích nhất, chuyện của sau này để sau đi.
" Có lẽ sau này ta không thể đến đây thường xuyên như trước nữa, đợi mẫu thân ta khỏi bệnh ta sẽ thuyết phục bà ấy cho ta nạp nàng làm thiếp, nàng cố gắng chịu đựng khoảng thời gian này nhé."
Nghe Nguyễn Tuấn nói vậy Hải An phải cố nén xuống cảm giác vui mừng đang nhộn nhạo trong lòng mình, dùng biểu cảm bi thương khiến hắn ta đau lòng không thôi. Cô làm bộ miễn cưỡng gật đầu, lưu luyến rời khỏi lồng ngực hắn.
" Chàng về nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ đây."
Nguyễn Tuấn quyến luyến buông cô ra, nắm tay cô về phòng sau đó đưa cô về tận cửa phòng mới rời đi.
Hắn vừa quay lưng đi, sắc mặt Hải An liền biến đổi trở nên lạnh băng. Cô phủi phủi quần áo của mình giống như nó rất bẩn vậy, vừa vào phòng đã cởi ra vứt sang một bên. Cánh tay vừa bị Nguyễn Tuấn nắm bị cô kị cọ đến đỏ bừng đến khi hơi thở thuộc về hắn ta biến mất mới thôi. Nếu không phải bây giờ đã khuya cô nhất định phải tắm lần nữa.
" Tiểu thư, người về rồi ạ?." Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng động phòng bên liền biết công chúa nhà mình đã về, nàng lập tức chạy sang. Thấy bàn tay trắng nõn của chủ tử mình đỏ bừng, nàng: " Ôi trời!." liền nâng nó lên, sốt ruột hỏi Hải An:
" Tiểu thư, tay của người bị sao vậy? Nguyễn Tuấn làm gì người hả?."
" Không có gì." Hải An rút tay khỏi Tiểu Tiểu, thái độ điềm nhiên như không có gì.
" Tiểu thư đừng sợ hãi, người hãy nói cho em tên Nguyễn Tuấn kia đã làm gì người để em đi liều mạng với hắn." Tiểu Tiểu thấy thái độ của cô như vậy càng sợ hãi, trong lòng nhận định chắc chắn Nguyễn Tuấn đã làm gì tiểu công chúa rồi.
" Ngươi ngủ trước đi, sáng mai thu dọn hành lí đợi tối mai chúng ta sẽ rời đi."
" Hả?." Tiểu Tiểu ngốc lăng.
" Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này tới một nơi khác sinh sống."
" Tại sao lại rời đi? Có phải tên háo sắc kia làm gì tiểu thư không?."
Hải An thấy nàng cứ hỏi hỏi hỏi rất là mệt mỏi liền hạ lệnh đuổi người:
" Ngươi hỏi nhiều quá, đi ngủ đi. Những chuyện sau này ngươi không cần lo."
Tiểu Tiểu ngốc ngốc đi ra ngoài đóng cửa lại, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn sau đó dần thanh minh.
Công chúa có suy tính của mình không cần phải nói với một hạ nhân như nàng, mà nói với nàng cũng chẳng giải quyết được gì. Công chúa đi đâu nàng đi đấy, chỉ cần hai người không tách ra thì sao cũng được
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Định cho nữ chính chơi les nhưng nghĩ lại cái nội dung ban đầu mình đặt ra lại thôi =((, đợi thế giới sau vậy.