" Có chuyện gì mà ồn ào thế?." Giọng của Hải An vang lên sau lưng hai người đồng thời cánh cửa phòng tắm được mở ra, cô diện bộ cổ phục màu xanh lá làm tôn lên thân hình thon gọn, no đủ của Hải An. Bởi vì mới tắm nước nóng xong đôi mắt của cô long lạn có thần, làn da trắng hồng căng mọng khiến cho bất kì người đàn ông không kiềm chế được phát rồ vì nàng. Ngay cả Tiểu Tiểu và Tiểu Thanh là nữ nhân nhìn thấy bộ dạng kiều diễm này của cô cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Tiểu Thanh không kiềm chế được mà buột miệng nói:" Đẹp quá!."
Câu nói của nàng ta khiến cô có chút xấu hổ nhưng trong lòng lại đắc ý dào dạt.
Xời! Chuyện, ta mà không đẹp thì ai đẹp nữa đây.
" A! Tiểu thư, Nguyễn thiếu đang ở trong viện chờ người, người mau nhanh lên kẻo để ngài ấy chờ lâu."
Nguyễn Tuấn hôm nào cũng đến viện tử của cô để soát cảm giác tồn tại, Hải An thấy rất phiền nhưng chẳng thể nói ra, ngược lại rất hài lòng với những lễ vật mà hắn mang đến. Hắn ta ngày nào đến đều mang theo một món quà đối với hào môn, quý tộc có lẽ không đáng để vào mắt nhưng với Hải An thì đều là tiền hết. Cô dự định sẽ moi hết tiền của hắn rồi trước khi bị bại lộ thân phận, cao chạy xa bay đến nơi xa xôi hẻo lánh bắt đầu kế hoạch phục thù.
" Hải An."
Vừa tới gần cửa phòng khách đã thấy Nguyễn Tuấn đứng chực ở đó chờ cô, Hải An cười nhẹ với hắn bắt đầu hành lễ.
" Không cần đa lễ, mau vào trong dùng bữa đi kẻo cơm canh nguội."
" Tạ công tử."
Nguyễn Tuấn thân sĩ kéo ghế cho cô ngồi sau đó ngồi bên cạnh cô, áy náy nói:" Xin lỗi tiểu An, hôm nay xảy ra chút chuyện đột xuất nên ta mới đến muộn."
Sau khi Nguyễn thị ngất đi khiến mọi người loạn thành một đoàn, Nguyễn Tuấn cũng cảm thấy hối hận vì đã nố những lời như vậy với mẫu thân. May mà bà ta không sao chỉ là do quá tức giận nên mới ngất đi thôi, đại phu kê đơn thuốc còn dặn dò Nguyễn Tuấn: " Huyện lệnh phu nhân sức khỏe còn yếu, tốt nhất trong khoảng thời gian này công tử không được chọc cho bà ấy tức giận nữa, nếu không hậu quả tự chịu."
Huyện lệnh đang ăn chơi đàn điếm ở thanh lâu bị người làm tới gọi về rất là mất hứng nhưng sau khi biết phu nhân của mình bị con trai chọc tức liền ngựa không ngừng vó về phủ. Tuy rằng tình cảm của ông ta với Nguyễn thị không sâu nhưng tình cảm vợ chồng bao năm không phải để trưng, Nguyễn thị chẳng bao giờ tỏ ra ghen tức với những thị thiếp của ông ta hay can thiệp vào cuộc sống của Huyện lệnh thậm chí còn cực kì ân cần chăm sóc cho gia đình này, điều đó khiến cho huyện lệnh cực kì hài lòng về người vợ này.
Tuy nhiên thằng con trai bất tài, trăng hoa của hai người họ luôn khiến ông không yên tâm giờ nó chọc cho mẹ nó ngất đi có phải tương lai cũng dám cãi lại cha, chọc ông ta tức chết không.
Nguyễn Tuấn bị cha giáo huấn một trận sau đó theo gia pháp mà bị đánh thám tím hết cả lưng. Cơn giận của huyện lệnh dần nguôi, hắn được thả đi liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy tới viện tử Hải An ở mặc cho bản thân đang bị thương.
Huyện lệnh nhìn bóng dáng hắn khuất dần, lắc đầu ngao ngán thở dài.
Nhi tử này của hắn ngoại trừ ngoại hình khác ra thì tính cách và phong cách hành xử chẳng khác hắn là bao, một con ngựa bất kham vậy mà lại bị một tiểu cô nương không biết từ đâu chui ra bắt được, nguyện dâng hiến nhiều thứ vì nàng ta, xem ra thủ đoạn của nữ nhân này quá cao siêu, tâm tư thâm sâu khó lường. Huyện lệnh biết Nguyễn thị và Hải An đã kết thành thù nên chắc chắn bà ta sẽ không đời nào để nàng ta làm thiếp của con trai mình, nếu mà làm như thế sẽ khiến tình cảm mẹ con rạn nứt. Nghĩ đến thôi mà đau hết cả đầu, nếu đề cho ông ta chọn phe ai thì dĩ nhiên ông ta sẽ về phe nương tử mình.
Là một người đàn ông gia trưởng, huyện lệnh không cho phép con trai mình bị một người đàn bà chỉ đạo.
...
Nghe Nguyễn Tuấn nói vậy Hải An chỉ cười không nói gì, gắp thức ăn cho hắn: " Chắc công tử đói lắm rồi, ăn món này đi, nó rất ngon đó."
" Cảm ơn, nàng thật tốt." Nguyễn Tuấn thâm tình nhìn cô khiến Hải An nổi hết da gà nhưng vẫn đóng vai một cô gái đang yêu, mặt đỏ vì thẹn thùng.
" À! Ta suýt chút nữa quên mất, hôm nay ta ghé qua tiệm trang sức thấy có cây trâm này rất hộ với nàng, nàng xem." Vừa nói hắn vừa lôi một cái bọc nhỏ từ trong áo ra, cây trâm được bọc rất cẩn thận cho thấy nó được chủ nhân rất trân trọng.
Chiếc trâm cài tóc làm bằng vàng, dưới ánh nến hoa văn trên nó càng tỏa sáng rực rỡ.
" Xin lỗi nàng, dạo gần đây bạc trong tay ta có chút ít nên không thể mua cho nàng dương chi bạch ngọc, đợi ta thu thuế xong đợt này ta sẽ mua cho nàng đồ trang sức đẹp hơn." Nguyễn Tuấn có chút áy náy nói.
" Không cần phải tốn kém thế đâu, cái ta coi trọng là tấm lòng của công tử, vật chất là chính... à nhầm.. không quan trọng." Hải An không hề nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Nguyễn Tuấn, ánh mắt cô từ khi nhìn thấy chiếc trâm đã không thể rời đi. Bàn tay non mịn vuốt ve nó như trân bảo, trong lòng cười ha ha.